Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 15: Lan Lạc



Editor: Yyone

Dựa vào các bước đánh thức mẫu thạch, để cho mẫu thạch hấp thụ sức mạnh tinh thần tốt hơn thì phải ngâm nó trong nước đặc thù. Mỗi ngày thợ chế tác phải truyền sức mạnh tinh thần vào nó ít nhất một giờ, khoảng hai tháng thì mẫu thạch sẽ được đánh thức.

Trong phòng làm việc, Thích Triều bỏ mẫu thạch lớn bằng bàn tay vào trong bể cá, xong đó đổ dung dịch vào. Chỉ nhìn màu sắc thôi thì dung dịch này chẳng khác gì nước thường cả. Giữa bể cá pha lê trong suốt chỉ thả một viên đá xám xịt hình trái tim.

[Sức mạnh tinh thần của mỗi người khác nhau, thợ chế tác điều khiển chúng bằng cách tập trung tinh thần. Chúng ta cần tưởng tượng sức mạnh tinh thần của mình như một dòng suối, dẫn dòng suối nhỏ đổ vào mẫu thạch.]

Thích Triều đọc hướng dẫn trong sách, áp tay lên bể cả, nhắm mắt tập trung. Không biết qua bao lâu, vô vàn đốm sáng màu xanh lục xuất hiện nơi bóng tối mênh mông, thoắt ẩn thoắt hiện cùng đêm đen.

Thật sự xuất hiện rồi.

Trên trán Thích Triều chảy vài giọt mồ hôi, hắn nhắm mắt lại, khóe miệng giật giật. Hắn cảm thấy thật thần kỳ. Thích Triều cố gắng điều khiển những đốm sáng này thành một dòng suối nhưng dù có thử thế nào thì đám này vẫn không chịu nghe lời, thậm chí còn chạy tán loạn.

Nếu có dụng cụ chuyên nghiệp thì sẽ phát hiện ra sức mạnh tinh thần lực ở đây cao đến khó tin, giống như đang có hơn mười thợ chế tác cùng nhau truyền sức mạnh.

Kể từ lúc Thích Triều trở về, Lan Lạc vẫn luôn bám dính lấy hắn. Lan Lạc ngoan ngoãn ngồi bên cạnh xem Thích Triều tập trung thì trong phòng làm việc xuất hiện những đốm sáng, đôi mắt xanh lam của nhóc mở to.

Được sinh ra từ sức mạnh tinh thần của thợ chế tác nên ngẫu nhiên sẽ có búp bê nhìn thấy được sức mạnh tinh thần, búp bê cấp S hoàn thiện về mọi mặt lại càng như vậy.

Ở trong mắt Lan Lạc, xung quanh đều là những đốm sáng màu xanh lấp lánh. Chúng trôi dạt trên không trung, rơi xuống mẫu thạch trong bể cá, có đốm sáng đụng phải nhau rồi tiêu tán, cũng có đốm đáp xuống người cậu nhóc.

Lan đặt tay trên ngực mình, nghiêng nghiêng đầu,

Hình như vừa rồi sức mạnh tinh thần của chủ nhân đi vào trong này.

Sức mạnh tinh thần của các thợ chế tác sẽ khác nhau, không thể dung hòa. Nếu cưỡng ép kết hợp cả hai sẽ khiến cho trái tim búp bê vỡ nát.

Đây cũng là lý do Thích Triều không tự mình chữa trị mà đi tìm người chế tạo Lan Lạc. Nhưng hiện tại, trái tim trong cơ thể Lan Lạc không chỉ có thể hấp thụ mà còn có cảm giác sung sướng.

Cảm giác này hệt như thỏa mãn vì được ăn no khi được cha truyền sức mạnh tinh thần.

Lông mi Lan lạc khẽ run.

Cậu nhóc không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Cùng lúc đó, Thích Triều cũng học được cách điều khiển sức mạnh tinh thần. Hắn nín thở tập trung, trong bóng đêm bỗng xuất hiện một dây xích trắng, nó như một con rắn trắng linh hoạt, dẫn tất cả các đốm sáng vào trong bể cá.

Để ngăn mấy đốm sáng ngang ngược này chạy trốn, sau khi đưa sức mạnh tinh thần vào trong bể, hắn dùng xích quấn thành từng vòng, che kín miệng bể.

Một giờ sau, người chẳng biết tí gì về khả năng sức mạnh tinh thần của mình - Thích Triều mở mắt, nhìn thấy búp bê tóc vàng đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không gian phòng làm việc tĩnh lặng.

Mắt thường không nhìn được sức mạnh tinh thần nên hơi rắc rối. Tuy Thích Triều cảm thấy ban nãy mình đã thành công nhưng mở mắt ra lại chẳng thấy được cái gì, hệt như một giấc mộng.

Thích Triều cúi đầu nhìn bể cá, viên đá xám xịt ngâm dưới mặt nước tĩnh lặng chẳng có thay đổi gì.

Bình thường thì phải một tháng mới thấy sự khác biệt, Thích Triều tự cười bản thân quá vội vàng, sự chú ý lại chuyển qua búp bê nhỏ bên cạnh.

"Nhóc con, ba ngồi đây một tiếng mà con cũng ở cùng ba lâu như vậy hả?" Thích Triều đau lòng nhóc con ngoan ngoãn, xoa đầu cậu nhóc. Hắn còn tưởng Lan Lạc sẽ thấy chán rồi chạy đi xem hoạt hình.

Chẳng lẽ do mấy ngày nay hắn thường xuyên ra ngoài, búp bê phải cô đơn ở nhà một mình nên mới dính hắn như vậy?

Thích Triều nghĩ vậy liền tự trách mình, hắn vội vàng an ủi. "Nếu không có gì ngoài ý muốn, tạm thời ba sẽ không ra ngoài, có thể ở nhà chơi với con rồi!"

Lan Lạc chẳng hiểu tại sao Thích Triều nói vậy nhưng cậu nhóc đã quen với tính tình của Thích Triều, ngẩng đầu nở nụ cười thiên sứ.

Tấm lòng cha già lập tức tan chảy.

Lan Lạc một bên cười có lệ với Thích Triều, một bên nhìn bể cá chăm chú.

Người thường không nhìn được nhưng búp bê như Lan Lạc có thể thấy rõ ánh sáng xanh tràn đầy trong bể.

Thông thường sức mạnh tinh thần ở trong không khí sẽ biến mất rất nhanh nhưng ánh sáng trong bể lại không như vậy. Chúng chỉ đang bị mẫu thạch hấp thụ, không bị tiêu tan. Trên bể có dây xích làm từ sức mạnh tinh thần như một con rắn trắng đang mờ dần.

Quả nhiên các đốm sáng xanh không tiêu tán là do sợi xích này, cho tới khi sợi xích biến mất thì chúng mới bắt đầu tan dần.

Lan Lạc lần đầu tiên gặp tình huống này, không rời mắt nổi.

Thích Triều để ý búp bê nhỏ thất thần, tầm mắt hắn rơi xuống bể cá, hắn cho rằng búp bê nhỏ tò mò liền cười giới thiệu. "Cứ tiếp tục như bây giờ thì đây là trái tim bạn tốt của con đó."

"Vâng." Lan Lạc nặng nề gật đầu. Đôi mắt xanh lam cong cong, giống như thật sự mong chờ. Cậu nhóc nhảy khỏi ghế dựa, đi tới trước bể cá, gõ gõ tay lên thành bể làm vang lên thành tiếng.

Mẫu thạch trong bể cá như cảm nhận được đe doạ, tốc độ hấp thu sức mạnh tinh thần nhanh hơn hẳn, chưa bao lâu ánh sáng xanh trong bể đã chỉ còn một nửa.

Lan Lạc thấy vậy đôi mắt càng cong lên, như thể nhìn thấy điều gì hài hước lắm.

Thích Triều vui vẻ khi thấy quan hệ của Lan Lạc và nhóc con mới có vẻ rất tốt, hắn tiến lên, ngồi xổm nói. "Chờ một, hai tháng nữa là sẽ thấy mẫu thạch đổi màu rồi. Đến lúc ấy chắc chắn viên đá hình trái tim này còn đẹp hơn nhiều!"

Vừa dứt lời, Lan Lạc đã thấy một dòng ánh sáng xanh bay ra từ cơ thể của Thích Triều, lảo đảo rơi xuống mẫu thạch trong bể cá.

Cậu nhóc chớp mắt, nhìn sang Thích Triều.

Mà nhìn qua nhìn lại, Thích Triều còn chẳng biết chuyện gì xảy ra.

Lan Lạc nở nụ cười có lệ với Thích Triều rồi lại tiếp tục chăm chú nhìn mẫu thạch.

Sức mạnh tinh thần của người này sao lại kỳ lạ như vậy?

Lan Lạc chẳng biết nữa.

Chưa nói tới việc có thể phóng ra nhiều sức mạnh tinh thần như vậy, tại sao chúng lại có thể tự bay ra được?

Thích Triều không biết sức mạnh tinh thần của mình rất kỳ lạ, trong sách không viết cụ thể về phương diện này, bây giờ hắn vẫn nghĩ sức mạnh tinh thần của mình chỉ là cấp A bình thường thôi.

Mắt thấy sắp tới sáu giờ, Thích Triều lập tức bật mode cha hiền. "Nhóc con, con đói chưa?"

Thật ra Lan Lạc không đói, vừa rồi Thích Triều thả sức mạnh tinh thần có kha khá đã dung hoà vào trái tim cậu nhóc, tạm thời không cần bổ sung năng lượng.

Đối với búp bê, đá năng lượng cấp cao chỉ là vật thay thế cho sức mạnh tinh thần mà thôi.

Thích Triều thấy hơi kỳ lạ khi Lan Lạc lắc đầu nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn đứng dậy, nói. "Ba sẽ cắt một ít đá năng lượng. Con không đói cũng ăn một chút nhé."

Lan Lạc gật đầu, đi theo hắn ra khỏi phòng làm việc, lúc đóng cửa, cậu nhóc lại nhìn về phía bể cá lần nữa.

Mẫu thạch trong bể cá hệt như Thao Thiết háu ăn, bây giờ đã hấp thụ hết hai phần ba sức mạnh tinh thần trong đó.

Đây là chuyện bình thường, ở thời kỳ ấp, mẫu thạch phải không ngừng hút sức mạnh tinh thần mới có thể sinh ra sinh mệnh.

Thế mà con người lại chia mẫu thạch thành từng cấp, thấp, vừa, cao.

Bọn họ chẳng xem lại xem sức mạnh tinh thần của mình có đủ thoả mãn nhu cầu của mẫu thạch hay không.

Cha là thợ chế tác lợi hại nhất thế giới, sức mạnh tinh thần nhiều đến mức có thể nuôi ba mẫu thạch cùng lúc. Nhưng đại đa số thợ chế tác ở Lam Tinh còn chẳng thể thoả mãn được nhu cầu năng lượng của một viên mẫu thạch.

Lan Lạc đóng cửa, theo sau Thích Triều. Nhìn bóng lưng người đàn ông đằng trước, nhớ tới cảnh tượng chấn động ở phòng làm việc, Lan Lạc không nhịn được nghĩ: hẳn mẫu thạch trong bể cá sẽ giống như nhóc, sẽ không đói bụng đâu.

Ăn cơm xong, Lan Lạc lại lon ton chạy lên lầu ngắm bể cá.

Thích Triều thấy vậy thì vui mừng, xem ra nhóc con thật sự mong đợi người bạn mới của mình.

Nếu có thể, Thích Triều hy vọng mẫu thạch được đánh thức sẽ là mẫu thạch màu đỏ cấp cao nhất. Như vậy búp bê nhỏ có thể tận hưởng cuộc sống lâu hơn, nhưng dù ra màu trắng hắn cũng sẽ không vứt bỏ.

Tuy không có căn cứ xác thực nhưng hắn nghĩ khi được đánh thức, mẫu thạch đã có sinh mệnh.

Việc cần làm gấp bây giờ là chế tạo thân xác cho búp bê. Thích Triều nghĩ vậy rồi đi vào phòng chuẩn bị làm việc.

Lan Lạc ngồi cạnh bể cá, đung đưa hai chân, thỉnh thoảng lại dùng tay chọc chọc bể cá rồi cong mắt như thấy điều gì thú vị.

Nhìn cảnh tượng này, Thích Triều bị chọc cười. Hắn không biết rằng mỗi lần Lan Lạc chọc bể cá, tốc độ hấp thụ sức mạnh tinh thần của mẫu thạch tăng gấp đôi, hệt như người chết đói mãi mới có cái ăn lại bị người xấu nhìn chằm chằm, chỉ có thể cố gắng ăn đến nghẹn.

Đứng ở cửa quan sát hồi lâu, Thích Triều mới cầm bản thiết kế trên bàn, nói với nhóc con. "Lan Lạc, ba ba xuống tầng hầm làm việc. Nếu con mệt thì đi ngủ đi đó biết chưa?"

"Vâng!" Lan Lạc gật đầu. "Ngủ ngon ạ."

"Ngủ ngon."

Nghe thấy Thích Triều đáp lại, Lan Lạc hài lòng.

Buổi tối hôm nay lại giống trẻ con loài người rồi.

Thích Triều cũng rất hài lòng.

Hắn cầm bản thiết kế xuống tầng hầm, ở đây có đủ các vật liệu hắn đã mua. Có một số thứ tạm hết hàng, mai mới giao tới nhưng mà việc đêm nay cũng chưa cần đến chúng.

Chế tạo búp bê là công việc thủ công, phải nặn đất sét, phun sơn, không mấy sạch sẽ. Thậm chí có công đoạn còn phải đeo mặt nạ phòng độc nên làm ở dưới tầng hầm là tốt nhất. Thích Triều thấy may mắn vì biệt thự của nguyên chủ có tầng hầm, nếu không hắn sẽ phải ra ngoài thuê một phòng riêng để làm búp bê.

Thích Triều mặc quần áo lao động, đeo găng tay chuyên dụng, giải phóng sức mạnh tinh thần, nặn đất sét dưới ánh đèn ấm áp.

Bên kia, Lan Lạc đang chơi đùa với bể cá đột nhiên cảm nhận được dao động quen thuộc trong không khí. Cậu nhóc ngừng tay, nhảy khỏi ghế dựa, nụ cười thiên sứ thay bằng vẻ mặt lạnh lùng.

Búp bê tóc vàng khi cười rộ lên rất ngọt ngào, khiến cho người ta ước có thể cho cậu nhóc mọi thứ trên đời. Nhưng khi cởi bỏ lớp ngụy trang thiên sứ, để lộ biểu cảm âm u, cho dù có vẻ ngoài tinh xảo đến đâu cũng chỉ khiến người ta tê cả da đầu.

Không gian trước cửa phòng làm việc vặn vẹo thành vòng xoáy, bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng gió hú.

Lan Lạc chẳng hề ngạc nhiên trước cảnh tượng này, cậu nhóc đi tới trước lốc xoáy, lạnh nhạt gọi. "Anh."

Vòng xoáy vặn vẹo nghe thấy tiếng Lan lạc liền từ từ mở rộng, vài phút sau, một bàn chân bước ra từ vòng xoáy.