Nữ Thần Cô Ấy Thà Gãy Chứ Không Chịu Cong

Chương 26: 26





Lãnh Tương đến đài truyền hình, hỏi lễ tân xem Tương Tư Tư có ở đó không.

Cô gái ở quầy lễ tân nhận ra nàng, cười hì hì nói: "Cô Tưởng chờ cô một lúc rồi, nói rằng cô đến thì trực tiếp đến văn phòng tìm cô ấy."
Cửa phòng Tưởng Tư Tư không khóa, lúc Lãnh Tương mở cửa đi vào, Tưởng Tư Tư đang đeo kính cắt phim trong máy tính.

Kính không có độ, Tưởng Tư Tư cũng không cận, đơn thuần là để bảo vệ mắt.

Cô nghiêm túc và chăm chú làm việc, không chút xao nhãng, tất cả những không đứng đắn đều thu lại, đường nét khuôn mặt có phần sắc sảo, mím mím môi tựa như đang suy nghĩ gì đó, nhìn qua có vài phần khí chất cấm dục.

Cô vô cùng chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, di chuyển chuột rất nhanh, âm thanh từ máy tính phát ra, là đoạn nhạc nền của một cảnh chiến đấu vô cùng quyết liệt.

Âm thanh rất lớn, cô lại rất chuyên tâm, Lãnh Tương đứng mấy phút cũng không phát hiện, cho đến khi cắt xong một đoạn, cô ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Lãnh Tương đang đứng đó.

Tưởng Tư Tư cười cười tháo mắt kính xuống, lưu lại tiến độ, tắt phần mềm chỉnh sửa, nói: "Thật ngại, say mê quá không chú ý là cô đã vào rồi."
Lãnh Tương cũng nhìn đoạn phim cô cắt một lúc.

Tưởng Tư Tư không dạng phải xinh đẹp vượt trội trong làng giải trí mỹ nhân như mây này, nhưng cô có một khí chất điềm đạm trầm tĩnh, phá lệ hấp dẫn người khác.

Đặc biệt lúc cô đang làm việc.

Chẳng hạn vừa rồi, Lãnh Tương nhìn cô cắt phim, thế nhưng có chút mê mẫn.


Tương truyền Tưởng Tư Tư sinh ra trong gia đình quyền thế, mẹ bị bệnh mất sớm, lại bởi vì thể chất Tưởng Tư Tư ngàn ly không say, từ nhỏ cô theo cha tham dự các loại yến hội và tiệc rượu, còn có thể đỡ rượu cho cha.

Vốn dĩ cha của Tưởng Tư Tư muốn cô làm công chức, bất luận ở đâu, Tưởng Tư Tư đều có thể chơi đùa các quy tắc một cách thoải mái, làm một người chủ trì thật sự là quá lãng phí, nhưng Tưởng Tư Tư cự tuyệt.

Cuối cùng cha con hai người mỗi người lùi một bước, mới có thể xem như đạt được hoà giải.

Lãnh Tương nghe cô nói chuyện mới hồi phục tinh thần lại, nói: "Không sao."
Tưởng Tư Tư đứng đậy, thuận tay tháo buộc tóc sau đầu, dây buộc tóc rơi xuống.

Lúc làm việc buộc tóc lên sẽ thuận tiện hơn.

Lúc không làm việc cô chưa bao giờ thích buộc tóc, đối với cô mà nói đó giống như một loại trói buộc.

Gỡ kính, xõa tóc, cô lặp tức khôi phục dáng vẻ vốn có của mình.

Trầm tĩnh, lại không quá đứng đắn.

Giờ phút này, cô còn khiến cho người ta cảm thấy có chút nguy hiểm.

Còn có chút mê người.

Tưởng Tư Tư ra khỏi khu vực làm việc, Lãnh Tương nhìn thấy cô từng bước tiến về phía mình.

Lãnh Tương còn đang đứng ở gần cửa.

Mà cửa đã đóng.

Vốn dĩ Lãnh Tương nghĩ các cô sẽ ngồi trên salon tâm sự về những chuyện đã xảy ra gần đây, có lẽ các cô có thể tâm bình khí hòa trò chuyện với nhau, từ đó đạt thành một vài thỏa thuận hợp tác tốt cho hai bên.

Nhưng mà Tưởng Tư Tư càng lúc càng tiến lại gần nàng.

Nàng theo bản năng lùi lại một bước, lưng đập mạnh vào cánh cửa.

Tưởng Tư Tư chỉ còn cách nàng một mét, lại đi về phía trước nửa bước, khoảng cách một mét thành tám mươi centimet, từ từ biến thánh sáu mươi, bốn mươi.

Sớm đã phá vỡ khoảng cách xã giao an toàn thông thường.

Thậm chí còn gần hơn khoảng cách thân mật một chút.

Khoảng cách giữa các cô quá gần, gần đến mức Lãnh Tương cảm giác không thích ứng được.


Lãnh Tương cảnh giác nói: "Cô muốn làm gì?"
Tưởng Tư Tư nghiêng đầu, cười cười, hỏi lại một câu: "Cô không biết tôi muốn làm gì sao?"
Tương Tư Tư cao hơn nàng một chút, có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ li li trên mặt nàng, sống mũi nàng cao cao, tóc mai hai bên, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, thậm chí có thể nhìn thấy vết rạn thật nhỏ trên môi.

Còn ánh mắt nàng, rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức giống như là muốn cắt người, so với dáng vẻ say rượu mềm mại của nàng đêm qua quả thật là một trời một vực.

Cô thích ánh mắt như vậy.

Tưởng Tư Tư cảm thấy bản thân mình thật sự là có chút xấu xa quá đáng...!
Vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ bắt nạt nàng như vậy, nhưng thật sự là cô có chút không kìm được.

Trong đầu cô thoáng qua rất nhiều ý nghĩ, tỷ như bây giờ nói muốn hôn, Lãnh Tương sẽ phản ứng thế nào? Lại tỷ như nếu nói bây giờ cô thật sự muốn cưỡng Lãnh Tương ở đây, Lãnh Tương lại sẽ như thế nào?
Đêm qua nàng vì chuyện này mà đến Hắc Trì mua say, sau khi trải qua một đêm như vậy, hôm nay nàng lại sẽ phản ứng thế nào?
Có điều cô biết rằng như thế này, có hơi quá đáng.

Cô vừa sám hối với một chút lương tâm còn sót lại của mình, vừa tự thân thể nghiệm tiếp tục làm xằng làm bậy.

Cô lại đến gần một chút, nhận thấy được cơ thể Lãnh Tương đã sắp cứng đờ.

Tưởng Tư Tư ghé sát vào tai nàng, nói nhỏ: "Tôi nghe nói, đêm qua cô đến Hắc Trì uống rượu, còn nhớ rõ tên tôi?"
Lãnh Tương đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô.

Làm sao cô ấy biết được?!
Tưởng Tư Tư nhìn thấy một bên tai của nàng đã trở nên ửng đỏ, màu đỏ này trên tai nàng từ từ lan ra, chậm rãi nhuộm cả khuôn mặt.

Màu sắc vô cùng xinh đẹp.

Lãnh Tương đỏ tai, nhưng mặt vẫn lạnh, không nói lời nào.


Tưởng Tư Tư nghĩ, Lãnh Tương người này, lúc không biết làm sao thì không nói chuyện, lúc tức giận thì không nói lời nào, ngay cả bây giờ là lúc quẫn bách đến cực điểm, nàng vẫn không nói gì.

Sao lại chọc vui như vậy chứ.

Tưởng Tư Tư nhìn đã hiểu ý tứ của nàng, trợn mắt nói đối, cô nói: "Dù sao trước đây chúng ta đã từng cùng lên đầu đề, bà chủ Hắc Trì là bạn của tôi, đêm qua cô ấy bế cô lên lầu ngủ, sau đó gọi điện cho tôi nói cô ở chỗ cô ấy uống say, cô còn luôn miệng gọi tên tôi."
Tưởng Tư Tư nở nụ cười, cô thấp giọng nói: "Cô nhớ tôi đến như vậy sao?"
Lãnh Tương thật sự bị những lời đổi trắng thay đen vô sỉ cực điểm của cô làm cho mộng mị.

Người này, người này!!
Ngày đó ở đây, tốt xấu gì Tưởng Tư Tư cũng là một người hào hoa phong nhã có lễ có độ, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ lưu manh côn đồ như vậy?!
Lãnh Tương tức giận đến mức giọng nói đều có chút run run: "Ai nhớ cô, cô buông tôi ra!"
Tưởng Tư Tư nói: "Chiều hôm đó, cô gọi điện cho tôi."
Lãnh Tương ngây ngẩn cả người.

Tưởng Tư Tư lại nói: "Ngày đó cô gọi cho tôi, tôi giúp cô dàn xếp, tôi ngầm hiểu rằng giao dịch này đã đạt thành rồi, mà bây giờ cô lại đến văn phòng của tôi....."
Tưởng Tư Tư nở nụ cười, nói: "Cho nên, tại sao tôi phải buông cô ra?"
Tưởng Tư Tư nghĩ, chắc là cô có thiên phú diễn xuất, có lẽ lần sau cô có thể tự đạo tự diễn sản xuất một bộ phim điện ảnh cũng không thành vấn đề.

Lãnh Tương nhắm mắt lại, nói: "Chuyện này, chúng ta có thể thảo luận lại."
Tưởng Tư Tư ra vẻ kinh ngạc, nói: "Cô không bằng lòng?"
Lãnh Tương nói như đinh đóng cột: "Không bằng lòng.".