Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 4



Trường cấp 3 Hoa Thịnh không hổ danh là trường trung học phổ thông danh có môi trường và chất lượng giảng dạy đứng đầu cả nước.

Đa số học sinh đều là con nhà giàu, cái gì mà “người ba thị trưởng của tôi” thì phải có một đống.

Cũng vì thể diện mà trường cấp 3 Hoa Thịnh phải dung nhập những đứa con nhà giàu kia.

Mộc Trạch Tê tìm hiểu mọi thứ trong giới thời trang để quen thuộc với những món đồ trang sức và thương hiệu nổi tiếng.

Mặc dù mình không có, cũng phải giả vờ mình có.

Mộc Trạch Tê cảm thấy mình thật dối trá.

Trong tất cả các mối quan hệ với bạn học thì mối quan hệ với Nghiêm Kỷ là khó phát triển nhất.

Ngoại trừ lúc mới khai giảng thì sau đó hai người cũng không trao đổi và qua lại nhiều lắm. Nếu có cũng đều là Mộc Trạch Tê chủ động.

Mộc Trạch Tê luôn tỏ ra vô tình, cố ý thân cận với Nghiêm Kỷ. Cô luôn cố gắng mỉm cười mọi lúc, tìm chủ đề để nói chuyện, thậm chí còn nói chuyện bài tập.

Nghiêm Kỷ không phải người ít nói, nhưng cũng chẳng phải kẻ nhiều lời.

Nhưng câu trả lời của anh thật sự khiến Mộc Trạch Tê khó có thể tiếp tục bắt chuyện.

"Nghiêm Kỷ, anh giảng cho em câu này được không?”



Nghiêm Kỷ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đề thi của cô: “Câu này tương tự như câu hỏi trước. Mà câu trước cậu đã làm đúng rồi.”

Mộc Trạch Tê...

“Thì ra là như vậy…” Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lật sang một trang khác: “Vậy còn câu này thì sao?”

Câu này Mộc Trạch Tê làm sai, có duy nhất Nghiêm Kỷ và một nữ sinh chỉ quan tâm đến học tập trong lớp tên La Nam Nam làm đúng.

"Câu này là câu nâng cao, chúng ta vẫn chưa học tới. Nhưng kỳ thi lần trước đã gặp một lần.”

Mộc Trạch Tê nghe thấy vậy liền nhân cơ hội ngồi xuống vị trí của bạn cùng bàn Nghiêm Kỷ, khoảng cách đột nhiên được kéo gần, cô nắm lấy ống tay áo của anh.

“Vậy anh Nghiêm có thể dạy em trước được không? Sau khi em tan học, mẹ em sẽ lập tức kiểm tra các bài kiểm tra mà em làm sai. Em sợ mình không biết giải thích.”

Khuôn mặt ngoan ngoãn mang theo nét ngây thơ.

Bạn cùng lớp Lý Vi ở một bên nghiến răng cảm thấy chướng mắt. Động tác này của Mộc Trạch Tê, có thể nói là rất “cực kỳ tự nhiên” mà còn phối hợp với khuôn mặt quyến rũ rực rỡ của cô, có thể nói là tuyệt sát.

Không ngờ Nghiêm Kỷ chỉ cười: “Trùng hợp là giáo viên toán sẽ dạy vào tiết sau, thầy sẽ giảng chi tiết hơn tôi nhiều.”

Mộc Trạch Tê sững sờ hỏi: “Sao anh Nghiêm lại biết nội dung bài giảng tiết sau của giáo viên?”

“Bởi vì tôi đã giúp giáo viên làm tài liệu giảng dạy.” Nghiêm Kỷ liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, rút vạt áo về đứng dậy: “Tôi đi lấy sách giáo khoa giúp thầy.”



Để lại một mình Mộc Trạch Tê ngẩn người ở đó.

Mạng lưới thông tin khổng lồ của Nghiêm Kỷ không cho Mộc Trạch Tê cơ hội. Tiến lùi có mức độ, không có khe hở để cô chen vào.

Lý Vi ở một bên thỏa mãn cười sung sướng.

Thành tích của Nghiêm Kỷ rất tốt, ngoại hình đẹp trai, gia thế lại càng kinh người, không giống những nam sinh lạnh lùng xa cách người khác.

Trái lại anh là người dịu dàng, thân thiện và đoàn kết với các bạn cùng lớp.

Trong trường, anh chủ động đảm nhiệm chức vụ ủy viên an ninh trường học mà cán bộ các lớp không muốn làm nhất.

Thường ngày, Nghiêm Kỷ cũng thường xuyên giúp giáo viên giảng bài trong lớp, đối với bạn học có nhu cầu cũng sẽ giúp đỡ.

Giáo viên và học sinh rất thích anh.

Nhân khí của anh cũng tăng lên, trái ngược với Mộc Trạch Tê.

Mộc Trạch Tê đã sử dụng mọi mánh khóe và tâm tư nhỏ nhặt của mình.

Nhưng Nghiêm Kỷ thật sự là bất khả xâm phạm.

Cách cô thường dùng nhất vẫn là cố ý tìm chút chuyện nhỏ để quấy rầy Nghiêm Kỷ, muốn dùng cách thức mắc nợ này rồi mượn cơ hội trả nợ để kéo dài quan hệ giữa hai người.