Nữ Phụ Trà Xanh Trở Thành Đồ Chơi Của Nam Chính

Chương 14



Ngược lại bạn học Lâm Thi Vũ mới chuyển tới không theo kịp tiến độ học tập của lớp, nhưng nhờ vào sự phụ đạo của Nghiêm Kỷ mà thành tích của cô tiến bộ nhanh chóng, xếp hạng lần này của cô ấy còn cao hơn cô một hạng.

Lâm Thi Vũ ngây ngẩn cả người, cô ấy rất vui vì nhờ Nghiêm Kỷ phụ đạo mà cô mới tiến bộ trong kỳ thi lần này, nhưng thật sự cô ấy vẫn chưa đi xem thứ hạng.

Cô cuống quýt giải thích: “Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn giảng cho cậu thôi!”

"Bạn học Nghiêm Kỷ vẫn luôn đối xử với mọi người rất tốt, tận tâm giảng giải. Tôi cũng thật sự rất hâm mộ bạn học Lâm Thi Vũ cẩn thận nghiêm túc, một đề mà có thể nghiêm túc nghe bốn năm lần. Lúc thi lại ngồi bên cạnh bạn học Nghiêm Kỷ, cũng sẽ yên tâm hơn rất nhiều.”

Giọng điệu của cô rõ ràng và lưu loát, uyển chuyển quanh co. Ngẩn ngơ mấy lần có thể khiến người ta hiểu được mấy phần ý tứ trong đó. Cô là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, khen Nghiêm Kỷ giỏi giang nhưng lại thầm mỉa mai Lâm Thi Vũ ngu dốt.

Lâm Thi Vũ có chậm chạp đến đâu cũng sẽ nghe ra lời lẽ kỳ quái của Mộc Trạch Tê, cô ấy nghiêm túc trả lời: “Giáo viên nói, trong học tập người thông minh hiếu học sẽ không ngại hỏi người khác!”

Mộc Trạch Tê chớp đôi mắt to hơi vểnh lên của cô rồi bình tĩnh nhìn Lâm Thi Vũ. Cô nói một tiếng: “Cho nên tôi cũng đến hỏi bạn học Nghiêm Kỷ một chút, dù sao cậu ấy giảng bài vừa nghe là đã hiểu.”

Người sáng suốt nghe một cái là có thể nghe ra hàm ý trong lời nói của cô.

Mộc Trạch Tê không đợi Lâm Thi Vũ phản ứng lại, lập tức xuất ra một chiêu.

Cô lấy ra một chai nước khoáng chưa mở đưa cho Nghiêm Kỷ, mỉm cười nói: “Tôi thấy bạn học Nghiêm Kỷ giảng bài không ngừng lâu như vậy rồi mà chưa nghỉ ngơi, hơn nữa cậu còn mới ăn cơm trưa xong, chắc chắn cậu sẽ khát, cậu uống một ít nước đi.”

Cả người Lâm Thi Vũ trở nên cứng đờ, nhìn về phía Nghiêm Kỷ, khuôn mặt trắng xanh nhỏ nhắn cũng trở thành hơi ửng hồng.

Cô ấy quá nhập tâm vào học tập mà quên mất Nghiêm Kỷ ngay từ đầu đã giảng bài cho mình mà không uống nước cũng không đi vệ sinh.

Nghiêm Kỷ cười an ủi Lâm Thi Vũ, tỏ vẻ mình không sao.

Anh xoay bút, cầm bài thi của Mộc Trạch Tê tới, vừa viết vừa nói.



“Bạn học Mộc Trạch Tê, tôi đã đồng ý giúp Thi Vũ giảng đề trước. Câu hỏi này tôi sẽ viết cách làm cho cậu, dựa vào nền tảng của cậu thì rất nhanh cậu có thể giải được.”

Nói xong bút cũng dừng lại, anh trả lại đề thi cho Mộc Trạch Tê.

Mã Văn Lệ vỗ vai Lâm Thi Vũ an ủi cô ấy, khiêu khích nhìn Mộc Trạch Tê. “Mộc tiểu thư hẳn là biết thứ tự trước sau đúng không.”

Mộc Trạch Tê sửng sốt, chỉ có thể nhận lấy đề thi, nói: “Cảm ơn bạn học Nghiêm Kỷ, đã làm phiền cậu rồi.” Sau đó cảm thấy mất mát mà chạy đi.

Những người bạn bên cạnh nói chuyện sôi nổi.

Một người bạn cùng lớp nhỏ giọng mỉa mai nói: “Da mặt của Mộc Trạch Tê đúng là dày thật nha, tìm đủ mọi lại chuyện để dính lấy Nghiêm Kỷ.”

Một người bạn cùng lớp khác hỏi: “Tôi nghe nói Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ là thanh mai trúc mã? Vậy sao trúc mã lại lạnh nhạt với thanh mai như vậy?”

Lý Vi vừa xem kịch hay vừa đổ thêm dầu vào lửa mà lớn tiếng nói: “Thanh mai trúc mã cái gì, là nhà Mộc Trạch Tê lôi kéo tình cảm kết thân với nhà Nghiêm Kỷ, khi còn bé chẳng qua đã gặp mặt vài lần mà thôi.”

Mộc Trạch Tê nghe được, nhưng không có phản ứng gì. Đúng là nhà họ Mộc kết thân với những người có địa vị cao hơn mình.

Cô nhớ hồi nhỏ mỗi năm nếu có cơ hội đều sẽ đến nhà họ Nghiêm hai lần.

Đến lúc đó mẹ cô sẽ trang điểm cho cô vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, để cô đi tìm Nghiêm Kỷ chơi và làm thân với anh.

Từ nhỏ, Mộc Trạch Tê đã biết mưu cầu danh lợi.

Lúc nhỏ Mộc Trạch Tê rất sợ Nghiêm Kỷ.

Bởi vì khi Nghiêm Kỷ còn bé đã có thể duy trì được sự điềm tĩnh của người trưởng thành, anh luôn nở nụ cười như thường lệ khi đối mặt với cô nhóc Mộc Trạch Tê, lúc ấy đôi mắt đào hoa dịu dàng của anh giống như liếc một cái lập ức có thể nhìn thấu mục đích của Mộc Trạch Tê.