Nữ Minh Tinh Và Anh Chàng Bác Sĩ

Chương 27



“Trước khi ba đi Hongkong, tình cảm với mẹ rất tốt, mặc dù thỉnh thoảng cũng có gây gổ, nhưng phần lớn thời gian còn lại là ân ân ái ái, sau khi ông ấy đi Hongkong cùng mẹ sống ở hai nơi khác nhau, mẹ một mình nuôi nấng anh em tớ, gánh nặng gia đình, áp lực rất lớn, cả ngày lo âu, hai người thường xuyên cãi nhau qua điện thoại, nhưng sau đó lại tự trách, ba phải làm việc khổ cực, bà đã không thể chăm sóc ông lại còn để cho ông phiền lòng, rốt cục một năm sau ba trở lại, bà mới biết thì ra bên đó ba không chỉ sống một mình, còn có em gái bà bên cạnh chăm sóc ông ấy, bà bỗng sụp đổ.”

……

“Tớ vốn dĩ cũng không thích dì, trong ấn tượng của tớ, bà ta chính là loại phụ nữ âm hồn bất tán, lúc nào cũng xuất hiện ở nhà tớ, ngay cả lúc một nhà bốn người nhà tớ đi du lịch nước ngoài bà ta cũng đi theo, mặc dù bà ta biểu hiện rất dịu dàng, không có ác ý, còn lúc nào cũng tặng quà cho tớ, nhưng tớ chính là không thích bà ấy, sau lại biết thêm chuyện này, càng thêm chán ghét bà ta.”

…..

“Ba tớ căn bản không yên, chính là lúc thăng chức, ly hôn sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, mẹ tớ nhất thời mềm lòng, đồng ý sẽ không li dị, có lẽ cậu sẽ cảm thấy mẹ tớ quá hèn mọn, nhưng có lúc ly hôn không phải là chuyện đơn giản, hoàn cảnh của bọn họ tương đối phức tạp.”

…………..

“Mẹ tớ rất khổ, cuối cùng phải cắt bỏ cả ngực, mỗi ngày đều trị liệu bằng hóa chất, dùng chất kích thích, nhưng vẫn không thể giữ lại mạng sống.” Lục Vy An nói.

“Anh cậu vì nguyên nhân này, mới lực chọn khoa ngực?” Diệp Lam Nhi hỏi.

“Cũng không phải hoàn toàn.Anh ấy, đối với những loại vi khuẩn virus cấu tạo cơ thể người, giải phẫu từ nhỏ đã rất say mê, tư duy logic và năng lực làm việc rất tốt, tất cả mọi người đều nói anh ấy rất thích hợp với công việc của bác sĩ ngoại khoa, sau đó thì lựa chọn chuyên ngành ngoại khoa khoa ngực, ngược lại có chút liên quan tới bệnh của mẹ.”

Diệp Lam Nhi yên lặng gật đầu.



Lục Vy An đột nhiên quay đầu,cười hì hì: “Cậu sẽ không để ý tới công việc của anh ấy chứ?”

“Sẽ không.” Vấn đề giữa bọn họ cũng không phải chuyện này.

“Yên tâm,trước giường bệnh của mẹ tớ anh ấy đã bảo đảm, cả đời này anh ấy sẽ chỉ kết hôn một lần, thật lòng yêu thương một người phụ nữ duy nhất.”

Lục Vy An nói tiếp, “Mặc dù hai năm qua anh ấy thường xuyên đi xem mắt, nhưng trên căn bản chỉ có ăn một bữa cơm rồi không có sau đó, nguyên tắc của anh ấy rất cao, nhận định không thích cũng sẽ không liên lạc lại, lại càng không mập mờ. Anh ấy đối với bệnh nhân cũng rất nghiêm túc, tỉ mỉ, kiên nhẫn, có trách nhiệm, anh ấy là một bác sĩ tốt, cũng là một người đàn ông tốt.”

Diệp Lam Nhi dường như có điều suy nghĩ.

Bên cạnh Lục Vy An truyền dịch tới ba rưỡi,lúc truyền xong,thay quần áo bác sĩ, Lục Cẩn Ngôn mặc lại quần áo của mình vào chạy tới.

Khoảnh khắc Diệp Lam Nhi thấy Lục Cẩn Ngôn,tự nhiên nhớ tới chuyện tối hôm đó anh không cho cô xuống xe,dùng thân thể ngăn cô lại nói chuyện, không khỏi có chút lúng túng.

Lục Cẩn Ngôn giống như chưa từng xảy ra chuyện gì,thản nhiên chào hỏi với Diệp Lam Nhi,hỏi tại sao cô lại ở chỗ này.

“Anh trai,anh nên cảm ơn Lam Nhi đi,nếu không phải ban nãy cô ấy mua cơm cho em,thì bây giờ có lẽ em đã chết đói rồi.” Lục Vy An nói.