Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 23



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 23: Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc


Lúc này, Hỗn Độn yêu thú và Mặc Liên đang giằng co, Hỗn Độn yêu thú vì không nắm chắc được thực lực cùng địa vị của Mặc Liên, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà Mặc Liên cũng không để ý đến Hỗn Độn yêu thú.


Hỗn Độn yêu thú nhìn Mặc Liên yết hầu giật giật, móng trước đạp đạp mặt đất, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói:" Ngươi là đồng bọn của người tu tiên kia?"


"Ta không có hứng làm bạn với người tu tiên." Mặc Liên xuy cười một tiếng.


"Ngươi... ngươi là ma tu." Hỗn Độn yêu thú suy nghĩ một chút liền hiểu thân phận của Mặc Liên, chỉ có ma tu mới khinh thường người tu tiên như vậy, cũng chỉ có ma tu mới không bao giờ làm bạn với người tu tiên.


"Vậy thì sao?" Mặc Liên đổi lại ôn nhu hiền thục lúc ban ngày, trở nên lạnh lùng nhạt nhẽo.


"Vậy thì sao ngươi cứu nàng? nàng là người tu tiên phái Thiếu Dương!" Hỗn Độn yêu thú nhe răng mặt khó coi nhìn Ngôn Âm sau lưng Mặc Liên.


"Ai nói ta cứu nàng?" Mặc Liên nhàn nhạt liếc Hỗn Độn yêu thú một cái.


"Vậy một kiếm của ngươi vừa rồi là vì sao..."


"Ta bất quá trả lại nàng món nợ ân tình thôi, sao hả? không thể sao?"


"Có thể, có thể, vậy bây giờ ân tình trả xong rồi, nên để ta giết nàng a?!"


Nói xong Hỗn Độn yêu thú liền vòng qua người Mặc Liên, mở miệng cắn Ngôn Âm.


Keng ~


Nhìn thấy Ngôn Âm sắp bị cắt đứt cổ lần nữa Mặc Liên liền xuất thủ, nàng điểm đầu ngón chân, kiếm nhanh chóng từ lưng áo lắc một cái, tay liền cầm kiếm, trở tay một kiếm chắn trước người Ngôn Âm, khiến Hỗn Độn yêu thú căn hụt lại một miệng máu.


"Ngươi rốt cuộc có ý gì? lẽ nào các ngươi là ma tu cũng muốn giúp người tu tiên hay sao?" Hỗn Độn yêu thú lùi ra phía sau vài bước, phun một ngụm máu cả giận nói.


"Ta bất quá là trả ân tình mà thôi, ngươi nên hiểu ma tu chúng ta rất trọng tình nghĩa." Mặc Liên thu hồi kiếm, không nhanh không chậm nói.


"Không phải ma tu các ngươi bất hòa với người tu tiên vãng lai sao, vì sao còn thiều một người tu tiên nhân tình?" Hỗn Độn yêu thú hồ nghi nhìn Mặc Liên.


"Ta cũng không cần thiết nói cho ngươi biết nhiều làm gì." Mặc Liên lạnh lùng nói.


"Vậy ngươi là muốn quyết tâm che chở người tu tiên này?" Hỗn Độn yêu thú trợn mắt nhìn, nó bị nữ nhân này trêu đùa nhiều lần, ăn nữ nhân này hai lần uổng công, không đòi lại được nó không cam lòng!


Mặc Liên không trả lời, chỉ trầm mặc nhíu mày, tựa hồ thầm chấp nhận.


"Ngươi đã muốn vậy, ta cũng sẽ giết luôn ngươi!" Hỗn Độn yêu thú nổi giận gầm lên một tiếng, âm dương khí quanh thân đột nhiên tăng vọt.


Mặc Liên vẫn như cũ không đáp lại, chỉ nắm chặt Tử Kiếm trong tay, bước trước che chở cho Ngôn Âm phía sau, khuôn mặt bình thản nhìn Hỗn Độn yêu thú, phảng phất như chưa từng để Hỗn Độn yêu thú vào mắt.


Ngôn Âm cảm nhận được Mặc Liên đang cùng Hỗn Độn yêu thú giương cung bạt kiếm, ngược lại đau hơn, nàng không biết được thái độ của Mặc Liên, theo lý thuyết ma tu không hợp với ngươi tu tiên, coi như Mặc Liền vì nhân tình xe ngựa, cũng không nhất định làm như vậy, kỳ thực ban đầu đỡ một kiếm của Hỗn Độn yêu thú coi như đã trả sạch đầy đủ rồi.


Bất quá, có người giúp mình dù sao cũng hơn không có ai, có thể nhặt về cái mạng là tốt rồi, không ai chán ghét đến cứu mình Ngôn Âm cũng không ngoại lệ.


Trong lúc bất chợt ánh mắt Mặc Liên khẽ động, cau mày tiếp đó nàng lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai tốc độ nhanh liền nhảy ra ngoài, tiêu thất ngay tại chỗ, giấu mất thân ảnh.


"..." Ngôn Âm trừng mắt nhìn, ta đệch, vừa rồi không tiếc lộ mặt bảo vệ ta, lúc này đột nhiên lại không thấy, để ta lại một mình với Hỗn Độn yêu thú bên này, có thể đáng tin nữa không đây!


Đối với Mặc Liên đột nhiên hành động, Hỗn Độn yêu thú cũng sững sờ.


"A Âm!" lúc này trên bầu trời truyền đến âm thanh nóng vội của Y Mặc.


Ngay sau đó Ngôn Âm cùng Hỗn Độn yêu thú còn chưa kịp phản ứng, Y Mặc liền xoạt một tiếng từ ngự kiếm hạ xuống trước người Ngôn Âm, trở tay chính là một cái lôi đỉnh màu lam bổ về phía Hỗn Độn yêu thú, khiến Hỗn Độn yêu thú bay ra ngoài 4 - 5 m.


Ngôn Âm giương mắt nhìn, định mệnh, nữ chủ cư nhiên lợi hại như vậy, nhất chiêu đã đánh bay Hỗn Độn yêu thú.


"A Âm, ngươi không sao chứ?!" Y Mặc đánh bay Hỗn Độn yêu thú vội xoay người ngồi xuống kiểm tra tình huống của Ngôn Âm.


"Khụ khu, ta vẫn ổn..." Ngôn Âm che ngực đau đớn nói, cổ họng của nàng tràn ngập mùi máu.


"Ngươi sao lại bị thương nặng như vậy!" Y Mặc vừa nhìn thấy vết máu loang lỗ trên người Ngôn Âm khóe miệng còn lưu lại tơ máu, khuôn mặt nháy mắt liền đen, nháy mắt tâm tình âm tàn bất định, khí tức quanh thân nháy mắt liền lạnh không dưới 10 độ, sát ý bốc lên.


"Ngươi dám đả thương nàng, ta muốn ngươi sống không bằng chết!" sắc mặt Y Mặc lạnh lẽo như hàn băng, tự tay vung lên lôi điện nhắm thẳng vào Hỗn Độn yêu thú, linh lực quanh thân cuồn cuộn.


"Ngươi là ai?!" Hỗn Độn yêu thú chà chà móng trước, có chút bất an nhìn Y Mặc, mới vừa biến mất một cái tu vi nhìn không thấy, cái này từ trong Việt thành đến bao nhiêu cao thủ a!


"Ta phải lấy mạng ngươi!" nói xong Y Mặc liền phi thân một kiếm đâm về phía Hỗn Độn yêu thú, động tác dứt khoát, nhắm thẳng đến mạng.


Chỉ vài chiêu Y Mặc mơ hồ chế trụ Hỗn Độn yêu thú, phải biết là Hỗn Độn yêu thú có tu vi là Kim Đan kỳ a, nếu muốn áo chế nó, tu vi chí ý ít cũng phải cao hơn nó một đoạn.


Ngôn Âm nhìn Y Mặc cùng Hỗn Độn yêu thú giao đấu thành thạo, trong lòng không khỏi kinh ngạc, trước đó rõ là Y Mặc vẫn là trúc cơ kỳ, bất quá có vài ngày đã lên tới Kim Đan kỳ đánh nhau với Hỗn Độn yêu thú rồi, không lẽ tu vi Y Mặc đã đến Kim Đan kỳ rồi? Y Mặc có giác quang hoàn hảo bảo hộ, tu vi cao cũng không thể không lý giải, nhưng nếu là như vậy ta đây chẳng phải bị nữ chủ lừa tình sao?


"Grừ!" Hỗn Độn yêu thú bị Y Mặc đánh đến nghẹn khuất, nội giận gầm lên một tiếng, ra sức chống lại lôi đỉnh của Y Mặc, vận khởi âm dương khí đánh úp về phía Y Mặc.


"Y Mặc!" Ngôn Âm thấy vậy quýnh lên, cũng không để ý vết thương trên người, hô to một tiếng, không kịp nghĩ đến vết thương, đau đến hít một hơi khí lạnh.


Nhãn thần Y Mặc rùng mình, trở tay rút kiếm ra, lôi điện quanh thân phá vỡ hoàn toàn âm dương khí của Hỗn Độn yêu thú, lôi điện trên thân kiếm vang dội đánh lên thân thể Hỗn Độn yêu thú, Làm bộ lông Hỗn Độn yêu thú cháy đen, thậm chí còn bay ra vài miếng thịt chín.


"Y Mặc, vai phải của nó bị ta đâm bị thương qua!" Ngôn Âm ở phía sau mở miệng nhắc nhở.


Nghe vậy, Y Mặc vung tay phải lên, thân kiến run lên, một kiếm chém về phía vai phải Hỗn Độn yêu thú, lôi điện trên thân kiếm nhảy động.


Hỗn Độn yêu thú vừa bị Y Mặc dùng lôi điện nổ đến cháy đen toàn thân, nó còn chưa kịp phản ứng đã bị Y Mặc tấn công đến, tự biết không phải đối thủ của Y Mặc, nó xoay người vỗ cánh chạy trốn.


Y Mặc há lại để Hỗn Độn yêu thú chạy trốn đơn giản như vậy, làm người của ta bị thương còn muốn chạy trốn, không có cửa đâu!


Thân kiếm vừa động, nhảy lên một cái kiếm pháp sắc bén, Y Mặc căn bản không cho Hỗn Độn yêu thú cơ hội đào tẩu, một kiếm móng chân trước chém rớt, da nó bị rạch đến nứt toác.


"Grừ!!!!" Hỗn Độn yêu thú đau nhức kêu một tiếng, trên người bị lôi ddienj chém qua, vết thương đều bị lôi điên nổ đến cháy đen.


"Chết tiết, ta phải chết cùng ngươi." Hỗn Độn yêu thú, thẹn quá thành giận, nó từ trước đến giờ chưa từng bị người ngược đãi như vậy.


Há to miệng, tụ âm dương khí lại, dùng hết toàn lực một ngụm đánh về phía Y Mặc vừa hạ xuống đất.


"Coi chừng!" ở phía sau nhìn Ngôn Âm tâm đều treo ngược, nếu như Y Mặc bị đánh trúng, cho dù có lợi hại thì không chết cũng trọng thương a!


Thân thể hành động chung quy là nhanh hơn đại não, khi Y Mặc còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Âm liền chắn trước người nàng, dùng thuật Băng Thuẫn cực lớn (khiên chắn băng) che chở hai người.


Ầm!


Âm dương khí thổ cùng Băng Thuẫn chạm nhau, âm dương khí cường đại đụng độ Băng Thuẫn từng chút từng chút nứt ra, cho đến khi hoàn toàn vỡ vụn xông đến người Ngôn Âm.


"Phụt!" Ngôn Âm vốn bị trọng thương, lại bị Hỗn Độn yêu thú một kích toàn lực chính diện đánh tới, âm dương khí ngang ngược vọt vào cơ thể nàng, khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của nàng, đau đớn kéo căng, liền phun ra một ngụm máu đen.


"A Âm!" Y Mặc giữ chặt không để Ngôn Âm ngã xuống, nhìn máu đen trong miệng Ngôn Âm không ngừng trào ra, lòng đau như dao cắt, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.


Hỗn Độn yêu thú thấy vậy thừa cơ bỏ trốn, lúc này không trốn còn đợi khi nào!


"Khụ khụ... ngươi, ngươi đừng khóc a... là ta tự mình chạy đến..." Ngôn Âm ho hai tiếng, lại phun ra hai ngụm máu đen, nhưng nàng vẫn không muốn Y Mặc khóc, thấy Y Mặc khóc trong lòng nàng cũng thấy đau, cảm giác so với những vết thương này còn khó chịu hơn.


"A Âm.... A Âm..." Y Mặc ôm Ngôn Âm tay chân luống cuống, chỉ biết rơi lệ một bên không ngừng hô Ngôn Âm, nàng đau đến thở không thông, nàng chỉ biết mình thế nào đi nữa cùng phải đối mặt với tình cảm của Ngôn Âm, Ngôn Âm đã là người nàng không thể dứt bỏ được, nàng không thể không thừa nhận nàng thích Ngôn Âm, thích đến phát điên.


"Ah... không phải.... nói là đừng khóc sao... nhìn ngươi khóc ta khó chịu... đừng, đừng khóc." Ngôn Âm nói mỗi một câu đều sẽ phun ra một ngụm máu đen, nàng cảm giác ý thức của mình bắt đầu mơ hồ.


"Ta không khóc, ta không khóc, A Âm ngươi phải ráng chịu đựng, ngươi đừng để xảy ra chuyện... "Y Mặc nghe Ngôn Âm nói mình khí chịu, lập tức hốt hoảng lau nước mắt, nhưng nàng vẫn không thể nhịn được mà rơi lệ, nhưng cũng phải liều mạng nín, bộ dạng muốn khóc nhưng lại không dám khóc, nhìn qua đặc biết ngốc.


"Y Mặc... ngươi thật ngốc..." Ngôn Âm đột nhiên hữu khí vô lực nở nụ cười, ''ngươi, ngươi đừng tự trách... là ta tự xông lên... kỳ thực ta cũng... cũng không biết vì sao... lại xông lên... chỉ chờ ta kịp phản ứng... thì ta cũng đã... đã ngăn khuất trước mặt ngươi..."


"Ta ngốc, là ta ngốc nhất, A Âm ta mang ngươi về, chúng ta đi tìm sư tôn..." Y Mặc dùng sức ôm Ngôn Âm, cũng không để ý máu làm dơ bạch y của mình, đứng dậy dùng ngự kiếm phi hành đến phái Thiếu Dương, với tu vi của sư phụ nhất định có thể cứu được A Âm!


"Y Mặc... ta mệt quá... ta muốn ngủ một chút..." Ngôn Âm cảm giác đầu mình hỗn loạn, ý thức dần bay xa.


"A Âm, A Âm, ngươi đừng ngủ, ngàn vạn lần không được ngủ, cầu xin ngươi đừng ngủ, cầu xin..." Y Mặc gần như tuyệt vọng cầu xin, nếu như Ngôn Âm ngất đi ở đây, thì tỷ lệ sống thực sự sẽ rất mong manh.


"Ngươi thật là ồn ào a... Y Mặc.... ta chỉ ngủ một chút thôi.... thật mà..." Ngôn Âm bất mãn nhíu mày một cái.


"A Âm không được ngủ, nghe lời ta A Âm, kiền triền một chút nữa, chỉ một chút nữa, sẽ ổn thôi, nghe lời ta." Y Mặc nghẹn ngào hống Ngôn Âm.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Không phải ta cố ý muốn hành hạ, thực sự có câu nói, ngược ngược một chút rồi khỏe hơn thôi mà, không đúng sao, hì hì.


Cảm ơn mọi người, vạn vật đều là giả địa lôi, sao sao đát ~(^з^)-☆