Nữ Bác Sĩ Của Ảnh Đế

Chương 8: Làm quen



Hang động này là một tảng đá lớn nhô ra khỏi đất bên cạnh vách núi, ở bên dưới có khoảng trống khá lớn. Trên mặt đất còn có không ít dấu vết than củi hẳn là do những người vào đây trước đó để lại. Cô gái nhẹ nhàng dìu Lục Cảnh Bắc ngồi xuống một chỗ coi như sạch sẽ khô ráo trong hang rồi tranh thủ trước khi mưa lớn đi ra ngoài lấy chút củi khô nhóm lửa.

Cơn mưa lớn rất nhanh rào rào đổ xuống phủ kín toàn bộ thung lũng. Mọi thứ trong màn đêm đều bao trùm trong màn mưa dày đặc. Cô gái đi ra ngoài còn chưa quay lại. Khi Lục Cảnh Bắc lo lắng chuẩn bị vác cái chân gãy ra ngoài xem thử thì người chạy về tới.

"Mưa đến thật là nhanh. Cũng may tôi chạy về kịp." Cô gái rũ đi những giọt nước còn đọng lại trên áo phàn nàn. Tóc tai cũng ướt nhẹp hết cả rồi.

"Để đó đi tôi nhóm lửa, cô có mang bật lửa hay gì khác có thể đánh lửa không." Lục Cảnh Bắc cất lời. Anh nương theo ánh đèn pin yếu ớt nhìn thấy cô gái nhỏ bộ dạng ướt sũng. Trong lòng có chút không nỡ đối với cô gái này. Bọn họ giống như bèo nước gặp nhau nhưng cô gái lại không ngại vất vả mà giúp đỡ anh như vậy. Lục Cảnh Bắc lúc này thật sự xúc động không nhẹ.

"Có mang bật lửa. Những vật dụng cần thiết khi ra ngoài tôi vẫn mang theo." Nói rồi cô gái lấy ra trong túi áo một chiếc bật lửa nhét vào tay Lục Cảnh Bắc. Anh nhận lấy rồi bắt đầu nhóm lửa.

Cũng may Ảnh đế Lục có đầy đủ kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã. Nhóm một đống lửa cũng không làm khó được anh. Rất nhanh ánh lửa ấm áp đã bùng lên sưởi ấm cả hang động.

"Tôi nghĩ cô nên cởi áo khoác ra cho khô trước. Cả người đã ướt hết rồi rất dễ bị cảm lạnh." Lúc này Lục Cảnh Bắc lên tiếng nhắc nhở cô gái. Vừa rồi cô đã chạy mưa nhưng vẫn bị ướt. Tóc và phần vai áo gần như bị nước mưa làm ướt hết rồi.

"Anh sẽ không ngại chứ?" Cô gái cũng nhận ra tình huống của mình từ sớm. Nhưng ngại có Lục Cảnh Bắc là đàn ông nên vẫn im lặng. Không nghĩ tới anh lại chủ động nhắc nhở cô như vậy.

"Tôi thì ngại gì chứ. Nếu cô không ngại thì cứ tự nhiên. Tôi không để ý đâu." Lục Cảnh Bắc cũng biết cô gái ngại nên anh chủ động trước. Bây giờ hai người thì có một người què rồi. Nếu người còn lại cũng cảm lạnh thì bọn họ đúng là không biết kêu ai cứu nữa.

Nhận được đáp án chắc chắn từ phía Lục Cảnh Bắc cô gái cũng không ngại ngùng. Cô cởi áo khoác bên ngoài ra rồi lấy cây treo cạnh đống lửa hong cho khô. Bản thân lúc này chỉ có một chiếc áo phông rộng ngồi yên tĩnh cạnh đống lửa. Bây giờ là mùa hè nên nhiệt độ về đêm cũng không quá lạnh. Cơn mưa xối xả bên ngoài cũng chỉ mang thêm chút hơi lạnh mà thôi.

"Đúng rồi. Nãy giờ vẫn chưa biết cô tên là gì. Tôi tên Lục Cảnh Bắc." Lục Cảnh Bắc không muốn không khí im lặng bao trùm giữa bọn họ nên lên tiếng trước hỏi thăm. Nói chuyện cũng là một cách giảm bớt sự ngại ngùng. Anh nhớ ra bản thân chưa hỏi tên cô gái từ khi cô cứu mình. Nhân cơ hội này cũng mở lời hỏi luôn.

"Tôi á, tên tôi là Cung Mộc Nghi, là người vùng này." Cô gái nghe anh hỏi thì lên tiếng đáp.

"Cung Mộc Nghi, cái tên rất hay. Tôi nhớ không nhầm cô nói mình là một bác sĩ." Lục Cảnh Bắc nhắc lại tên cô một lần rồi không ngại khen cái tên đẹp. Anh nhớ lúc cô giúp anh kiểm tra vùng đầu đã nói mình là bác sĩ.

"Ừm, tôi vừa tốt nghiệp đại học không lâu, đang học việc tại một bệnh viện khá lớn trên thành phố. Tuy chưa phải bác sĩ chính nhưng cũng là bác sĩ đúng không?" Cung Mộc Nghi cũng không ngại chia sẻ.

"Tất nhiên rồi bác sĩ Cung." Lục Cảnh Bắc rất phối hợp với câu hỏi nửa vời của cô cười đáp.



"Cảm ơn, đúng rồi anh Lục. Vậy bây giờ anh đang làm nghề gì?" Cung Mộc Nghi bắt đầu hứng thú với anh đẹp trai trước mặt hỏi thăm. Lúc mới gặp anh cô đã rất ngạc nhiên với nhan sắc trời cho của anh.

"Tôi là diễn viên. Bởi vì quay cảnh quay nên mới gặp sự cố nhảy dù rồi bây giờ chúng ta mới bị kẹt lại ở đây đó." Lục Cảnh Bắc cũng đơn giản đáp lại. Anh không giới thiệu quá nhiều về bản thân. Thông tin cần thiết là đủ rồi.

"Diễn viên sao. Chẳng trách anh đẹp trai như vậy. Bình thường tôi đều dành thời gian cho việc học nên không quan tâm quá nhiều về showbiz đâu." Cung Mộc Nghi cảm thán một câu. Lúc này cô cảm thấy mình thật lạc hậu. Một anh diễn viên đẹp trai như vậy ở trước mặt mà bản thân lại không biết.

Nói chuyện qua lại một hồi bầu không khí giữa hai người cũng đã bớt ngại ngùng hơn rất nhiều. Âm thanh tí tách của hạt lửa vang lên cùng với tiếng mưa rả rích bên ngoài giống như tạo thành một bản nhạc giữa trời đêm.

Bên này hai người thoải mái ngồi nói chuyện tâm sự thì bên ngoài đám người đang nháo nhào khắp nơi. Đoàn làm phim sau khi biết được Ảnh đế Lục gặp sự cố nhảy dù đã vội vàng kêu người đi tìm. Thế ngừng bởi vì không phải người ở đây nên không rõ phương hướng. Cũng không tìm thấy lối vào thung lũng.

"Đạo diễn Vương, mưa lớn như vậy chúng ta biết tìm anh ấy ở đâu đây?" Một nhân viên đoàn phim đội áo mưa cầm đèn đi trong đêm cố gắng tìm đường bất lực hỏi Đạo diễn Vương.

"Mưa lớn như vậy không biết cậu ấy có sao không nữa. Nhưng chúng ta không biết đường chỉ sợ càng tìm càng xa thôi." Một người khác cũng nói.

"Hay là Đạo diễn chúng ta về trước. Mưa như vậy nhất thời cũng không tạnh được. Mai tạnh mưa gọi cứu hộ với tìm mấy người dân khu này chỉ đường cho chúng ta đi tìm. Anh thấy có được không." Nhân viên lớn tiếng nói với Đạo diễn. Bây giờ bọn họ tìm như vậy không khác nào mò kim đáy biển.

"Tôi thấy Chu Tứ nói đúng đấy. Bây giờ chúng ta về trước. Ảnh đế Lục nếu rơi xuống không có việc gì cũng có thể tìm được chỗ trốn rồi. Chúng ta cứ tìm như vậy cũng không phải cách. Vẫn nên đi về gọi người chuẩn bị cứu hộ là hợp lý hơn."

"Nhỡ cậu ấy xảy ra chuyện gì thì sao. Người ta là Ảnh đế đó. Là Ảnh đế có biết không hả. Xảy ra chuyện tôi hay các cậu có thể chịu trách nhiệm được sao. Hả?" Đạo diễn Vương vừa lo vừa sợ hét lên với mấy nhân viên của mình. Lúc này anh ta cũng sợ muốn chết rồi. Lỡ như Lục Cảnh Bắc gặp chuyện gì anh ta có bán mạng cũng đền không được.

"Vấn đề chúng ta tìm vậy cũng không phải cách. Mưa lớn như vậy không biết khi nào mới tạnh được. Anh không lo cho mình cũng phải lo lắng cho các anh em trong đoàn chứ. Chuyện cũng đã xảy ra rồi bây giờ lo lắng tìm cũng không giải quyết được."

"Chu Tứ nói đúng. Về thôi Đạo diễn, sáng sớm mai chúng ta tới tìm. Hoặc là tạnh mưa quay lại. Đêm tối trong rừng mưa lớn nguy hiểm lắm. Tôi nghe nói Ảnh đế Lục trước đây từng thực hiện thám hiểm sinh tồn trong rừng rồi. Anh ấy chắc chắn biết cách bảo vệ chính mình. Chúng ta về thôi, mai tìm tiếp. Không sao đâu…"

"Về thôi Đạo diễn…"

Mấy người cùng nhau khuyên bảo cuối cùng Đạo diễn Vương cũng đầu hàng bảo mọi người trở về trước mai tìm người hỗ trợ rồi tới tìm tiếp. Anh ta thân là Đạo diễn có thể mặc kệ bản thân không lo nhưng vẫn phải lo lắng cho nhân viên đoàn phim. Đây chính là trách nhiệm của một người dẫn đầu.