Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 50: Phiên ngoại 4



Người trong tiên môn, mỗi một tu sĩ, khi tu vi đạt đến một trình độ nhất định, thì có thể chọn cho mình một thanh bội kiếm. Mà những công tử tiểu thư lớn lên trong tiên gia từ lúc nhỏ, sẽ có hai cách để có được bội kiếm, một là thừa hưởng từ cha mẹ, linh kiếm nếu có linh, sẽ nhận chủ, người thân theo huyết mạch có thể kế thừa.

Nhưng bọn họ hầu hết cũng giống với tu sĩ bình thường, đều sẽ dùng cách kia, chính là đến tuổi thì đi tìm một thanh kiếm.

Lúc còn nhỏ tập kiếm phần nhiều dùng kiếm gỗ, lớn một chút, thì dùng kiếm thật để tập luyện, thông thường đợi đến khi 12 tuổi, thông qua việc tìm kiếm để có được bội kiếm. Chỉ khi người chọn được kiếm rồi, sau đó kiếm cũng chọn người xong, thì kiếm nhận chủ, chủ ban tên, người và kiếm hợp làm một, mới có thể xem như chân chính có được bội kiếm của chính mình.

Mà thanh kiếm này, chính là thanh kiếm sẽ theo mỗi tu sĩ đến cuối đời.

Khi Lam Khuynh Khanh 12 tuổi, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện dẫn cậu đến kho kiếm của Vân Thâm Bất Tri Xứ, tìm bội kiếm.

Trong kho kiếm đều là các thể loại kiếm do những người thợ làm kiếm của Cô Tô chế tạo ra, tuy nhiên kiếm cũng chia thành cấp ba, cấp sáu, cấp chín, có thể triệu ra kiếm ở đẳng cấp nào, có linh hay không, thì phải xem công lực và duyên nhận của chính mình.

Lam Khuynh Khanh có chút khẩn trương, hỏi: "Phụ thân, cha, sẽ không sao chứ?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không sao, ta và phụ thân ngươi đều ở đây mà, Nhị tể tử ngươi cứ yên tâm chọn".

Lam Vong Cơ cũng nói: "Đi thôi, Khuynh Khanh".

Hít một hơi thật sâu, Lam Khuynh Khanh đi vào trong kho kiếm, đứng ngay chính giữa, vận công, thả lỏng hơi thở của mình. Tất cả kiếm trong kho kiếm đều hơi hơi rung lên, va chạm vào nhau phát ra âm thanh hỗn tạp, cậu nhắm mắt lại, làm theo những gì trước đó Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện dạy cậu, dùng tâm để cảm nhận, để chào đón kiếm khí, cuối cùng có một thanh kiếm hồi ứng.

Một thanh trường kiếm màu bạc từ từ bay lên, đột nhiên Lam Khuynh Khanh mở mắt ra, nhìn thấy nó, đưa tay lên, thanh kiếm đó tự mình bay tới, Lam Khuynh Khanh cầm lấy, rút kiếm ra, luồng kiếm quang màu xanh giống như dòng điện, lưu chuyển trên bề mặt, tâm và kiếm ăn ý với nhau.

Lam Khuynh Khanh cảm thấy linh mạch của mình giống như thông suốt hơn một chút, nói: "Đây là, kiếm của ta?"

Nhìn cậu đã cầm được kiếm, Nguỵ Vô Tiện ở phía sau kêu to: "Nhị tể tử, thu kiếm!"

Lam Khuynh Khanh thu kiếm vào vỏ, đi ra khỏi cửa, hành lễ với Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, lấy kiếm ra, bản thân cũng mới nhìn rõ thanh kiếm đó. Đó là một thanh trường kiếm màu bạc, màu sắc và bề ngoài ngược lại rất giống với kiếm của Lam Vong Cơ và Lam Niệm Tích, nhưng thanh kiếm này của cậu hơi mỏng hơn một chút so với những thanh kiếm thông thường, cầm trên tay thấy cũng nhẹ hơn một chút, Nguỵ Vô Tiện cầm lấy xem xét, nói: "Rất tinh xảo, là một thanh kiếm tốt, ngược lại cũng hợp với ngươi".

Nói xong đưa Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ xem một lát, cũng nói: "Kiếm này có linh, là một thanh kiếm tốt".

Nghe thấy bọn hắn nói như vậy, Lam Khuynh Khanh cao hứng, vui vẻ, cười rộ lên, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi cậu: "Tiểu Lam nhị công tử, đặt cho kiếm của ngươi một cái tên đi".

Chuyện này có thể hơi khó cho Lam Khuynh Khanh, phiền não một hồi, nghĩ không ra, nói: "Phụ thân, cha, ta nghĩ nãy giờ không ra, các người có thể giúp ta nghĩ không?"

Lam Vong Cơ nói: "Tên kiếm chỉ có thể do tự mình chọn, linh kiếm nhận chủ".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Không sao, vậy cho nhị tể tử thời gian ba ngày đi, ta lúc đó cũng nghĩ mất ba ngày mà, ba ngày sau ngươi cầm kiếm lại, để phụ thân ngươi khắc chữ lên cho ngươi".

Cảm thấy cũng được, Lam Khuynh Khanh vui sướng ôm bội kiếm của mình, trở về chỗ ở. Hiện giờ cậu ở chung một chỗ với đám đệ tử, tuy có phòng riêng, nhưng đều là phòng đơn, hơi nhỏ, trái phải đều có hàng xóm là đệ tử đồng trang lứa, mặc dù rời khỏi phụ thân và cha có hơi chút vắng vẻ, nhưng cậu thích náo nhiệt, nên cũng khá thích kiểu sống này.

Cậu vừa trở về, một đám bạn vây quanh xem kiếm của cậu, sẵn tiện cậu kêu mọi người giúp mình nghĩ ra một cái tên, một nhóm trẻ con mười mấy tuổi ríu ra ríu rít nghĩ ra mấy chục cái tên, Lam Khuynh Khanh càng lúc càng rối, chọn không ra, chọn không ra liền đi leo cây: "Tam muội muội, Tam muội muội!!!"

Lam Duyệt Hãn vốn đang tập đàn ở hành lang, nghe thấy giọng của cậu, dừng lại: "Nhị ca, mời đi bằng cửa".

Lam Khuynh Khanh trực tiếp bỏ qua câu này, tiếp tục nói: "Tam muội muội, ngươi xem kiếm của ta nè!!"

Nói xong từ trên cây đưa xuống cho nàng, Lam Duyệt Hãn nhận lấy, hơi rút ra xem một chút, "Khá là nhẹ, Nhị ca, rất xứng với ngươi".

Lam Khuynh Khanh cao hứng cười, nói: "Cha cũng nói thế! Tam muội muội, ngươi nói ta nên đặt tên gì hay cho kiếm đây?"

Lam Duyệt Hãn nói: "Nếu kiếm này có linh, Nhị ca vẫn phải tự mình nghĩ".

"Phụ thân cũng nói vậy". Lam Khuynh Khanh hơi phiền não, nói: "Nhưng ta nghĩ không ra".

"Vậy thì tham khảo tên kiếm của phụ thân hoặc huynh trưởng xem?" Lam Duyệt Hãn cố ý né tên kiếm của Nguỵ Vô Tiện ra.

Lam Khuynh Khanh cảm thấy rất có lý, cầm kiếm lại rồi trở về phòng, nghĩ tới nghĩ lui chuyện này suốt cả buổi tối, nằm xuống giường vẫn nghĩ tiếp. Tên kiếm của Phụ thân và cha đều dễ nghe, nhưng so ra thì cậu càng thích tên kiếm của huynh trưởng hơn, Bất Uổng, nghe lên là thấy rất có khí thế, đáng tiếc Lam Niệm Tích đã đi ra ngoài săn đêm, bằng không có thể kêu huynh ấy nghĩ giùm một chút, huynh trưởng chắc chắn sẽ không từ chối giúp cậu, dù sao đi nữa vị huynh trưởng này của cậu là đát đát tốt nhất trên thế giới.

***

Lam Niệm Tích và Lam Khuynh Khanh là huynh đệ cách nhau 14 tuổi, quá khứ huyền thoại đó của Nguỵ Vô Tiện, Lam Khuynh Khanh chỉ có thể đưa ra một kết luận: Phụ thân và cha rất lợi hại! Quả nhiên phụ thân và cha lợi hại như thế, lúc cậu ba tuổi, lại cho bọn chúng thêm một muội muội. Lam Niệm Tích thích nhất mấy thứ dễ thương mềm mềm mũm mĩm, cho nên đối với đệ đệ muội muội từ nhỏ đã rất yêu thương, ôm trong lòng không chịu buông ra.

Lúc đầu là ôm Lam Khuynh Khanh, sau đó Lam Duyệt Hãn ra đời, thế là ôm Lam Duyệt Hãn, dắt Lam Khuynh Khanh, thường mang bọn chúng ra ngoài chơi. Có một lần, Lam Khuynh Khanh một mình chơi bên bức tường, đột nhiên khóc lên, oa oa thật to, Lam Niệm Tích ẵm Lam Duyệt Hãn chạy tới, Lam Khuynh Khanh ôm chân Lam Niệm Tích, vừa khóc vừa nói: "Đát đát, có nhện, sợ quá! Hu hu ...."

Hoá ra có một con nhện rất lớn đang bò trên bức tường phía trước, Lam Khuynh Khanh được chiều quen rồi, từ nhỏ tính tình đã hơi mềm yếu một chút, nhìn thấy sợ quá, Lam Niệm Tích rút kiếm ra, xử lý con nhện đó, nhưng Lam Khuynh Khanh vẫn còn có chút không dừng khóc được, Lam Niệm Tích phải ẵm cậu, một tay đệ đệ một tay muội muội, ẵm đi, nhẹ giọng nói chuyện để an ủi cậu.

Sau này Lam Niệm Tích dẫn bọn chúng ra ngoài, cứ quen ẵm mỗi tay một đứa. Bản thân Lam Niệm Tích ẵm đến là vui vẻ, có lúc cảm thấy bọn chúng thật là đáng yêu, ôm xoa tới xoa lui, lúc nhỏ cậu mũm mĩm, Lam Niệm Tích cứ thích dụi mặt vào mặt của cậu, làm cho cậu cười khanh khách trong lòng mình.

Nguỵ Vô Tiện chỉ đứng bên cạnh cười, "Ai da, thật sự là một ca ca ngốc".

Nhưng Lam Duyệt Hãn lớn hơn một chút, sau khi bước đi vững vàng, không cần ẵm nữa, muốn phải tự đi. Thực ra Lam Khuynh Khanh cũng không còn nhỏ nữa, sớm đã có thể tự chạy nhảy rồi, nhưng mỗi khi Lam Duyệt Hãn không cho ẵm, trên mặt Lam Niệm Tích đều sẽ xuất hiện vẻ mất mát. Cậu nghĩ, nếu như mình cũng không cần ẵm nữa, vậy trong vòng tay huynh trưởng sẽ chẳng còn gì. Vì vậy ra sức nhõng nhẽo, cứ đòi được ẵm, Lam Niệm Tích tất nhiên vui vẻ, một mực ẵm cậu cho đến khi đến tuổi không thể để người ta ẵm nữa.

Cậu lớn rồi, Lam Niệm Tích sẽ lôi kéo cậu, dẫn cậu ra sau núi, bắt gà bắt cá, đủ loại hồ nháo, lúc nhỏ cậu bị nhện doạ sợ, nhìn thấy con nhện là khóc, lần nào Lam Niệm Tích cũng rút kiếm giải quyết cho cậu. Lam Duyệt Hãn sắp dọn ra khỏi Tĩnh Thất, cậu đau buồn, tất nhiên Lam Niệm Tích cũng đau buồn, nhưng dù sao Lam Niệm Tích vốn sống ở chỗ khác, tâm trạng tốt hơn so với cậu, nhưng cậu khóc tới nỗi không ngừng được, Lam Niệm Tích đành dẫn cậu đi leo cây, tìm Tam muội muội.

Bây giờ, cậu đã lớn đến mức có bội kiếm của riêng mình, Lam Niệm Tích cũng thường ra ngoài săn đêm, ít khi trở về, mỗi lần trở về, mang không ít quà cho cậu và Lam Duyệt Hãn, Lam Niệm Tích đi đến bất kỳ nơi nào, cũng đều nhớ mua đủ các loại quà cho bọn chúng và phụ thân cùng cha, túi càn khôn chứa hết túi này đến túi khác, trở về đều sẽ giống như trước đây, cười gọi hắn "Khuynh Khanh", dẫn cậu đi xem.

***

Giờ mẹo, Lam Khuynh Khanh tỉnh giấc, người Lam gia sinh hoạt rất là có quy luật, cậu cũng không ngoại lệ. Đầu hơi choáng váng, cậu có một giấc mơ rất dài về thời thơ ấu, mơ đến Lam Niệm Tích, cậu nghĩ, chắc là mình nhớ đát đát của mình rồi.

Lam Khuynh Khanh hạ quyết tâm, cầm bội kiếm lên, đi đến Tĩnh Thất. Sáng sớm cậu đã đến, Lam Vong Cơ đi gọi Nguỵ Vô Tiện dậy, Lam Khuynh Khanh đợi ở bên ngoài tấm bình phong, cậu biết người cha này của mình lười biếng mười năm như một, phụ thân cậu cũng dỗ dành mười năm như một, tình cảm đó của hai người tốt đến không thể tốt hơn, người hơi lớn tuổi một chút chưa có vợ, sẽ không thể nào nhìn nổi.

Vất vả mãi Nguỵ Vô Tiện cũng xong, kêu cậu đi vào, cậu đưa cho cha thanh bội kiếm, nói ra tên kiếm. Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, hỏi cậu: "Tên cũng khá tốt đấy, đã quyết định rồi?"

Nghe cha nói vậy, Lam Khuynh Khanh khá cao hứng, nói: "Đúng, ta quyết định học theo tên kiếm của đát đát! Sau này muốn lợi hại giống như đát đát!"

Nguỵ Vô Tiện rất hài lòng, cầm kiếm đưa cho Lam Vong Cơ, xoa xoa đầu nhị tể tử, nghe thấy Lam Vong Cơ nói: "Khuynh Khanh, tên kiếm, xác định rồi phải không?"

"Dạ!" Lam Khuynh Khanh khẳng định: "Xác định, phụ thân giúp ta khắc đi, làm xong, ta đưa Tam muội muội xem, sau đó đưa đát đát xem!"

Nguỵ Vô Tiện cũng nói: "Lam Trạm, tên khá tốt, cứ cái này đi".

Cứ thế, ngày hôm sau, sáng sớm đã thông báo Lam Khuynh Khanh đến Tĩnh Thất, cũng hiếm khi Nguỵ Vô Tiện đã dậy rồi, cùng Lam Vong Cơ đưa kiếm cho cậu, nói: "Mọi việc cẩn thận".

Lam Vong Cơ cũng nói: "Không thể liều lĩnh, cố gắng hết sức".

Lam Khuynh Khanh nhận lấy, đưa tay sờ lên hai chữ mới khắc trên đó, cậu biết, từ hôm nay đây sẽ là thanh kiếm đi cùng cậu suốt cuộc đời, trong lòng cậu có chút phấn khích, nói: "Dạ, phụ thân và cha đợi ta trở về". Sau đó hưng phấn bừng bừng rời đi.

Tu sĩ mới vừa cầm được bội kiếm, cầu phải ra ngoài giết một tà tuý, mở phong ấn cho thanh kiếm. Lam Khuynh Khanh đi xuống núi, nghĩ người dân ở Thải Y trấn yên bình, hơn nữa lại ở dưới chân của Vân Thâm Bất Tri Xứ, chắc tìm không ra tà tuý, vì vậy cậu ngự kiếm, đi đến thành trấn ở vùng ranh giới. Thành trấn ở vùng ranh giới hầu hết ở nơi hẻo lánh, ít người, núi rừng nhiều, thích hợp cho tà tuý hoành hành.