Niệm Tư Quy (Mong Nhớ Trở Về)

Chương 31: May mắn được thấy truyền thuyết (a)



Trong thân hình yêu quái năng lực sẽ rất mạnh, mặc dù Nguỵ Vô Tiện chưa làm ra động tác gì, nhưng trong tiềm thức con yêu quái lại cảm thấy người trước mặt này có chút không đơn giản.

Trưởng trấn lui về sau mấy bước, đứng cách ra xa một đoạn, nói: "Ý của ngươi là thà chết không theo?"

"Ôi, ta cũng biết cái sức quyến rũ chết tiệt này của ta" Nguỵ Vô Tiện thở dài, phẩy phẩy tay, nói: "Nhưng ta có chủ rồi, vị kia nhà ta soái hơn ngươi nhiều, cái dạng này của ngươi không xứng với ta nha". Nói xong trên mặt lộ vẻ ghét bỏ.

Lúc này Lam Niệm Tích cũng đã đứng dậy, nghĩ nó và Nguỵ Vô Tiện hai người, có lẽ không đến mức ở vào thế bất lợi, trưởng trấn ở phía đối diện cười như điên: "À, đây là ngươi tự chuốc lấy".

Trưởng trấn huýt sáo vài tiếng, một loạt tiếng động sột sột soạt soạt từ hang động nhỏ sau lưng gã truyền đến, tiếp đó xuất hiện một đám người đen thùi lùi, nói là người cũng không đúng lắm, toàn bộ động tác đều cứng ngắc, hai mắt trống rỗng, sắc mặt trắng nhợt, rõ ràng là tẩu thi, đám đó từ từ lắc lư thân thể bò ra, khoảng chừng mười mấy con.

Lam Niệm Tích trên người không có vũ khí nào, đang tính toán xem cơ hội chiến thắng là bao nhiêu, Nguỵ Vô Tiện ngược lại không hề thấy khẩn trương một chút nào, lại hỏi nó: "Nhóc con, kiểm tra ngươi một chút, ngươi nói xem đây là xảy ra chuyện gì?"

Hiện giờ người này vẫn có tâm tình đi kiểm tra nó chớ, nhưng Lam Niệm Tích bản tính trời sinh không chịu thừa nhận thất bại, làm sao có thể để Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng nó không biết, suy nghĩ một chút, nói: "Là chất độc!" Nhìn mấy tẩu thi này, nhiều vết thương đều do bị cắn, mà con yêu quái này mới vừa mạnh miệng muốn ăn bọn hắn, tổng hợp các tin tức đã thăm dò trước đó, mới nói: "Nó không phải là thực sự khống chế thi thể, mà là cắn vào thân thể con người, chắc chắn trong răng có độc, chỉ có thể khống chế những thứ bị nó cắn, vì vậy trên người những tẩu thi này toàn là vết cắn".

Nguỵ Vô Tiện vô cùng ưng ý, vỗ tay khen thưởng: "Tiểu Lam công tử quả nhiên học hành vững chắc, giỏi lắm giỏi lắm".

"Nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi khen ta còn không bằng nhanh chóng qua đây giúp ta cởi trói. Không phải muốn chết à". Lam Niệm Tích sốt ruột nói.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, nói với con yêu quái: "Này, con trai ta nói ngươi không phải là khống chế thi thể, ngươi chắc hẳn không thu nhận chúng ta được nữa rồi, xấu hổ".

Con yêu quái thè cái lưỡi dài không thể tin nổi, nước dãi chảy lòng thòng, nói: "Hay là tiên sư dùng thân thể mình để thử rồi biết ha" Nói xong cười hô hố một trận.

Lam Niệm Tích thật sự cảm thấy ghê tởm đến mức rùng mình.

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt thản nhiên như không, đưa tay vào trong áo lấy ra một cây sáo toàn thân đen tuyền, sau đó đặt ngang cây sáo lên môi, hắn khẽ mỉm cười, đôi mắt loé lên ánh sáng đỏ.

Một đoạn tiếng sáo du dương, thê lương trầm bổng vang vọng trong động, trong nháy mắt các bóng đen tụ lại, nhanh nhẹn bay tới, đôi mắt lạnh lùng băng giá xé toạc không gian, nhìn xuống một cách vô tình. Vô số những cánh tay mục nát khô đét vươn lên từ mặt đất nhấp nhô không bằng phẳng, trườn lên từ địa ngục sâu thẳm, các thi thể bò lên khỏi mặt đất, đồng thanh thét gào. Lam Niệm Tích làm sao có thể từng thấy qua cảnh tượng như thế này, hai tay vẫn bị trói trước ngực, siết chặt và run rẩy lên.

Từng cơn gió âm tà nổi lên bên trong động, giống như lần đầu tiên đi đến khu rừng núi Loạn Tán Cương, có chút đáng sợ, nhưng lại có chút quen thuộc một cách khó hiểu.

Nguỵ Vô Tiện đứng ở chính giữa, tua rua của Trần Tình như máu, màu đỏ chói mắt bay phất phơ trong không trung, sau đó tiếng sáo ngừng lại, bóng đen ngay lập tức hoá thành hình người, bách quỷ lộ ra nụ cười nịnh nọt, vui đùa xung quanh hắn, các thi thể khúm núm, phục tùng bên cạnh, như một bữa tiệc thịnh soạn của bậc đế vương.

Di Lăng Lão Tổ xua quỷ ngự thi, hoá ra là cảnh tượng thế này, không máu me tàn bạo như trong tưởng tượng của nó, nhưng ngầu và hoành tráng hơn.

Lam Niệm Tích không khỏi có chút kích động trong lòng, nó thế mà lại cảm thấy, Nguỵ Vô Tiện, có chút ngầu.

Chỉ thấy hắn cong khoé miệng lên, Trần Tình xoay tròn trong tay, nói: "Thế này ta mới gọi là khống chế thi thể nè, ngươi thật là đáng xấu hổ".

Con yêu quái đó chấn động, trước giờ nó chưa từng thấy qua con người nào có thể làm được như thế, vì vậy trong lòng hơi hoảng, "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!?"

"Ngay cả ta mà ngươi cũng không biết?" Nguỵ Vô Tiện còn kinh ngạc hơn cả nó, sau đó cực kỳ bất lực thở dài: "Xem ra ta thật sự biến mất quá lâu rồi, trên giang hồ không có truyền thuyết gì của ta".

Lam Niệm Tích nói thầm, không, trên giang hồ đầy những truyền thuyết lung tung của ngươi, chỉ là tại con yêu quái này kiến thức nông cạn.

Đúng thật là con yêu quái này không thể tự mình biết được, quanh năm trốn trong rừng sâu núi thẳm, khi về già muốn sinh con đẻ cháu theo bản năng, mới ra ngoài tìm mục tiêu để ra tay.

Nguỵ Vô Tiện lười nói chuyện vô nghĩa với nó, lên tiếng ra lệnh, bách quỷ răm rắp nghe theo, con yêu quái không thể phản kháng một chút nào, vài ba động tác đã bị các thi thể đè xuống đất, những tẩu thi bị nó điều khiển, hoàn toàn không có cơ hội hành động đã bị xuyên thủng và xé xác.

Các bóng đen tụ lại trên không trung, giao nhau thành một một gương mặt tươi cười cực lớn ngay trước mắt, phát ra tiếng cười nhạo hi hi he he chói tai.

Nguỵ Vô Tiện bước tới, lạnh lùng hỏi con yêu quái: "Kiếm của con ta đâu?"

Con yêu quái không trả lời, Nguỵ Vô Tiện liếc mắt qua, những hủ thi đang khống chế nó gia tăng lực đạo, năm ngón tay trực tiếp cắm vào vai, máu phun ra, con yêu quái lập tức thét lên thảm thiết, trả lời ngay: "Bên trong động ở phía sau!!!"

Nguỵ Vô Tiện sai một con tẩu thi đi lấy, rút kiếm ra, múa vài đường kiếm, sau đó đi qua dùng Bất Uổng cắt dây trói cho Lam Niệm Tích, rồi đưa kiếm cho nó, "Quả nhiên là một thanh kiếm tốt".

Lam Niệm Tích nhận lấy, treo kiếm vào bên hông, hỏi hắn: "Tiếp theo làm gì?"

"Tên quỷ này chắc chắn đã bắt nhiều người, hỏi xem ..." vừa nói được nửa câu, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ra lệnh cho toàn bộ hung thi oán linh biến mất hết, Lam Niệm Tích và trưởng trấn đang quỳ trên mặt đất cùng ngớ người chẳng hiều gì. (Chồng tới chồng tới!!!)

***

Đêm khuya trong rừng sâu, có hơi lạnh, hai tên đại thúc thô bỉ canh giữ ngoài cửa hang động đang xoa tay, đứng đó nói chuyện phiếm.

"Này, ngươi nói xem tại sao lão đại của chúng ta háo sắc như thế, một tháng bắt về không ít áp trại phu nhân á".

"Đó là ngươi không hiểu, ta nghe nói Khôn Trạch trong kỳ mưa móc, đặc biệt là nam tử, quả thật là có thể khiến người ta dục tiên dục tử, chậc chậc, ngươi nhìn lại tướng mạo người bị bắt hôm nay đi, đừng nói là ngươi không muốn làm một phát nhé".

Gã ngồi bên cạnh liên tục gật đầu đồng ý, "Người đó đúng là như vậy, nếu ta cũng là Càn Nguyên thì tốt rồi".

Gã kia cười ha hả lên: "Nếu ngươi là Càn Nguyên, ngươi tranh được với lão đại à? Càn Nguyên cũng được chia thành ba sáu chín cấp, ngươi nên tự biết mình một chút đi".

Đang nói chuyện, chợt một luồng ánh sáng xanh từ trên trời rơi xuống, cả hai bị doạ sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng thì thấy một người hạ xuống ngay trước mặt. Người mới đến bạch y bay bay, như tiên giáng trần, khiến hai tên đó nhìn đến ngây ngẩn. Lòng thầm nói: Hôm nay thật là ngày tốt, gặp người này so với người kia càng đẹp hơn.

Vị tiên nhân bạch y đó không nhìn bọn chúng một cái nào, cứ thế đi vào trong động, hai tên đó vội vàng ngăn lại: "Ngươi là ai! Nơi này không thể vào được!"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn qua, không hề mở miệng, hai tên đó chỉ cảm thấy một áp lực vô hình, khoảnh khắc tiếp theo đã nằm trong lưới Phược Tiên, bị treo lên cây.

Khi hai tên đó phản ứng lại được, thì chỉ có thể đung đưa trên cây, nhìn vị tiên nhân bạch y đó chậm rãi đi vào bên trong hang, hai gã đồng thanh kêu lên: "????? Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì???"

***

"Ngươi làm cái ...." Lam Niệm Tích đang muốn hỏi Nguỵ Vô Tiện làm cái gì vậy, thì nghe thấy tiếng bước chân vững vàng mà quen thuộc ở sau lưng, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lam Vong Cơ, Lam Niệm Tích vui mừng khôn xiết, "Phụ ..."

"Lam Trạm!" Nguỵ Vô Tiện trực tiếp cắt ngang lời nó, nhào qua chui rúc vào lòng Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, Lam Trạm! Ngươi tới rồi, thứ xấu xa đó muốn làm ô uế ta, hức hức"

Mặc dù lời nói không sai, nhưng Lam Niệm Tích thực sự muốn hét toáng lên, khí thế mới vừa rồi của ngươi đâu hả!!!

Nhưng nó nhìn thấy Lam Vong Cơ ôm lại Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, trên mặt tuy không chút thay đổi gì, vẫn một vẻ lạnh lùng sương giá, nhưng Lam Niệm Tích có thể cảm nhận được, phụ thân nó đang hưởng thụ tình huống này.

Cho nên không nói thêm một lời, lòng thầm nói, giả bộ, hai người là đang ra sức giả bộ.

Đợi đến khi Nguỵ Vô Tiện làm nũng đủ rồi, hài lòng rồi, mới vui vẻ ngửa đầu lên, hỏi y: "Lam Trạm, bên ngươi thế nào?"

Lam Vong Cơ chỉ kể lại đơn giản, hoá ra buổi sáng y ra ngoài, là ngự kiếm đến mấy tiên môn thế gia gần đó để điều tra một phen, đều là gia tộc nhỏ, nhưng vì giải thưởng cao, trước sau tới cũng không ít người, tất cả đều không thấy quay trở về.

Nguỵ Vô Tiện xoay người lại hỏi con yêu quái: "Nè, mấy người khác đâu."

Con yêu quái bật cười giễu cợt: "Đều ăn hết rồi".

Nguỵ Vô Tiện thấy cái tên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tiện tay rút Tị Trần bên hông Lam Vong Cơ ra, một kiếm đưa tới, động tác lưu loát không chút rề rà, đường kiếm đó xém chọc vào cổ con yêu quái, kiếm phong của Tị Trần sắc bén, rạch một đường dài và mảnh ngay cổ con yêu quái, máu hơi rịn ra.

Nguỵ Vô Tiện quay lưng về phía Lam Vong Cơ, lời thỏ thẻ dịu dàng lúc nãy đã thay đổi, ánh mắt sắc bén lại, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng, "Ăn thịt nam nhân, còn Khôn Trạch và nữ quyến đâu? Ngươi nỡ ăn sao? Nói, ở đâu".

Đây là ai, con yêu quái không biết, nhưng tính cảnh giác nhạy cảm trời sinh của nó đều đã cảnh báo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, giọng nói đã hơi run rẩy: "Ở, ở trong biệt viện của thân thể này".

Sau đó nói ra tường tận địa chỉ của biệt viện, Nguỵ Vô Tiện hài lòng thu kiếm lại, ném trả cho Lam Vong Cơ, tiếp đó lại nắm lấy cổ tay y nũng nịu nói: "Nhị ca ca, Tị Trần của ngươi thật nặng á".

Lam Niệm Tích chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện trước mặt này đã cho nó thấy thế nào gọi là lật mặt chân chính ...

"Có thể giải quyết cái thứ này trước hay không? Làm gì bây giờ? Giết à? Những người bị nhập vào thân thể thì làm sao?" Lam Niệm Tích thật sự chịu không nổi độ dính nhớp của hai người này, nếu mình không lên tiếng cắt ngang, thì không biết còn muốn dính nhau đến khi nào.

Lam Vong Cơ dùng lưới Phược Tiên trói con yêu quái, sau đó cất gọn gàng vào trong túi càn khôn, nói: "Đi đến trạm liên lạc gần đó, kêu người giao tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, rồi tính sau".

Mang trở về, cũng có thể có cách tách yêu quái ra khỏi thân thể con người, tất cả đều lấy việc cứu người làm ưu tiên hàng đầu.