Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 15: Tôi sợ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Du chưa từng đi đào mộ.

Nhưng dù gì thì đối với dụng cụ cũng biết ít nhiều.

Cho dù không có xẻng Lạc Dương, xẻng quân sự gì đó, tốt xấu gì cho cái xẻng đào đất bình thường cũng được đi.

Xẻng Lạc Dương

chapter content


Xẻng quân sự

chapter content


Xẻng đào đất hay xài

chapter content


Lão Trương nói bạn mình có chuyên môn cùng đất giao tiếp, đối với mấy cái đào đào này là hiểu biết nhất.

Bọn Lục Du theo bản năng liền cho rằng vị này là một người trong nghề, còn là một cao thủ.

Nhưng mà tới khi nhìn thấy cái xe cẩu kia, tất cả mọi người đều choáng váng…

Vậy ra, cái gọi là chuyên môn cùng đất giao tiếp chính là lấy xe cẩu kia cạp đất sao?

Lão Trương cũng không nghĩ tới cái thần khí mà tên bạn kia nói lại là chiếc xe cẩu. Lão nhìn huy hiệu màu cao đẳng kỹ thuật Lam Tường dán trên xe cẩu, trong đầu không nhịn được tự tuần hoàn phát một đoạn trong quảng cáo “Kỹ thuật xe cẩu nhà ai mạnh”.

Đây là huy hiệu của trường, chỉ tìm thấy xe cẩu có tên trường chứ chưa tìm thấy có huy hiệu trường:

chapter content
chapter content


Đây là video quảng cáo đó: https://www.youtube.com/watch?v=j88Da55iK34

Lục Du quay đầu lại nhìn lão Trương: “Lão Trương, ông nói thật coi, bạn ông có phải tốt nghiệp từ cao đẳng kỹ thuật Lam Tường không?”

Lão Trương gật đầu: “Phải, ông nội hắn, còn có ba của hắn cũng đều đi ra từ Lam Tường. Bất quá anh cũng nghe nói tổ tiên bọn họ đúng là thổ phu tử (ai đọc đạo mộ chắc biết, thổ phu tử là tên khoa học của mấy tên trộm mộ) làm loại chuyện đó đó… Anh nói với bằng hữu là muốn động thổ tìm chút đồ vật. Khụ khụ, hình như hắn có chút hiểu lầm với lời nói của anh…”

Lão Trương vừa định giải thích một chút, chợt nghe Lục Du ở một bên cảm khái: “May mà người bạn này của ông không phải tốt nghiệp trường Tân Đông Phương.” (Tân Đông Phương (New Oriental Group) kiểu một trường dạy đủ thứ, không hiểu sao nói tới nó tác giả lại nói tới sạn nấu ăn, t không hiểu gì cả.)

Lão Trương không rõ lý do: “Tân Đông Phương thì làm sao?”

Lục Du làm một cái động tác điên cuồng, nhếch miệng nói: “Tôi sợ chúng ta phải lấy sạn ra để đào mộ đó mà.”

Lão Trương xấu hổ, người bạn trong miệng hắn kia cuối cũng cũng tới.

“Con ngựa này xài đặc biệt tiện dụng, xúc một cái cam đoan mộ phần gì cũng đều lấy lên được.”

Bạn của lão Trương tên là Cao Hán, người cũng như tên, là một tên cao cao tráng tráng hán tử. (là một thằng đàn ông cao lớn đô con, để nguyên hán việt mới thấy dính dáng với tên nhoé)

Cao Hán là người nhiệt tình trong sáng, thực dễ làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

Đối với thần khí đào mộ này, Lục Du tạm thời không muốn đánh giá gì hết. Cậu bắt tay cùng Cao Hán, đơn giản hàn huyên vài câu sau đó liền hỏi: “Anh Cao, ở đây anh có công cụ nào bình thường chút không?”

Cừ thật, lái chiếc xe cẩu đó lên núi, không phải là nói rõ cho người ta biết mình đến đây là làm cái gì sao?

“Cái khác cũng có, nhưng mà bộ cái này không tiện hả?” Cao Hán trên mặt tươi cười, thoạt nhìn hàm hậu nhưng thực ra trong lòng đã hiểu rõ. Hắn nắm tay Lục Du, dùng chút lực kéo người qua bên này sau đó thấp giọng nói: “Bọn anh đều là công dân lương thiện nhiệt tình tuân thủ theo pháp luật, mấy việc trái pháp luật anh không làm cũng sẽ không giúp người khác làm đâu.”

“Tôi thích kết giao với bằng hữu như vậy!” Lục Du nói, trở tay nắm chặt tay Cao Hán, vẻ mặt hiểu rõ, “Kỳ thật, anh Cao anh cũng biết đó, trộm mộ là chuyện rơi đầu, là chuyện tổn hại lợi ích quốc gia nhân dân. Nhưng mà đào mộ nhiều nhất chỉ là một chuyện thiếu đạo đức, nó cũng không liên quan tới lợi ích hấp dẫn nào hết, anh nói có đúng không?”

(ý ở đâu Lục Du nói là đào mộ chứ không trộm gì trong đó nên chỉ coi là thiếu đạo đức chứ không có lợi ích gì cả)

Thời hiện đại, tiền tài đều là sống không xài chết cũng không mang theo được. Cho dù là những nhân vật gia tài bạc triệu, biệt thự (bản gốc là thủ phủ)đầy đất, tài sản cũng là để con cháu thừa kế hoặc đem đi quyên từ thiện cả, đâu có ai đem chôn theo mình để mời gọi trộm đến.

Lục Du vừa nói thế, Cao Hắn trong nháy mắt cũng hiểu rõ.

Phải ha, đây cũng đâu phải cổ mộ gì đâu.

Đào mộ là một chuyện thiếu đạo đức, nhưng mình cũng chỉ là bán một cái nhân tình chứ nào có phải chính mình đi đào. Chủ mộ có về tìm cũng không tìm đến mình đâu.

Thái độ Cao Hán lập tức thay đổi, hắn dẫn Lục Du đi tới một cái kho hàng. Cái kho hàng kia nhìn bên ngoài không chút thu hút, nhưng đừng coi thường, bên trong đúng thật là đầy đủ đồ nghề hết.

Lục Du cầm một cái xẻng Lạc Dương lên thử thử một chút, sau đó ném sang một bên. Không phải cậu không biết xài mà là mộ của Thẩm Kỳ Niên cũng chỉ là một cái mộ nhỏ, dùng cái xẻng đơn giản cùng với cuốc là có thể đào được rồi.

Đại khái chọn lựa công cụ một hồi, sau đó mấy người Lục Du liền đi vào nông trại của Cao Hán.

Nói là nông trại nhưng ngoại trừ bên ngoài là sân thì trong nhà cũng không tệ.

Cơm đã nấu xong.

Gà là mấy con nuôi thả trong vườn, muốn ăn thì cứ tuỳ tiện bắt, cắt tiết nhổ lông, bỏ nội tạng là có thể nấu.

Nấm toàn mấy cây phì lớn mọc trên núi, hai nhóc con của Cao Hán cầm giỏ trúc lên núi một chút là có thể hái không ít.

Bếp lò là bếp đất, chảo là chảo thiết.

Cái bếp đại khái cao cỡ nửa người, bên kia là một cái giường gạch. (Người TQ ở quê hay làm gường gạch kế bế bếp lò để khi đốt lò sẽ làm ấm giường luôn, như lò sưởi, tối ngủ không bị lạnh)

Lục Du không muốn là phiền Cao Hán thêm nữa, tự mình xắn tay áo lên đi nấu cơm. Lão Trương phụ trách nhóm lửa, thêm củi, Lục Du thì kiêm chức đầu bếp.

Hành lá rửa sạch cắt nhỏ, gừng, tỏi băm bỏ rồi phi thơm. Cho đậu phộng vào chảo, sau đó là gừng vả tỏi lúc nãy, tiếp theo là gà đã cắt thành khối. Rượu, gia vị, nước tương, muối cho vào chảo, sau đó đảo đều, rán một cho vừa chín thì thêm nước vào bắt đầu nấu canh. Thêm miến với nấm mèo vào sau cùng, mùi thơm cũng bắt đầu toả ra.

TiểuTả xung phong nhận việc canh giữ nồi, thêm nước linh tinh các thứ.

Tới khi Lục Du quay đầu lại liền thấy mọi thứ vung vãi khắp nơi. Nước trong chảo tràn ra ngoài tùm lum, căn bản là chẳng ra cái gì hết.

Cậu đá Tiểu Tả sang một bên, lại xắn tay áo lên, đảo đồ lại, thêm chút nước vào chảo.

(haha chém, t chém hết đấy)

Bận bịu xong xuôi, Lục Du mới có thời gian lau mồ hôi. Lúc này hoàn hồn lại mới phát hiện không thấy Thẩm Kỳ Niên đâu.

“Mấy người thấy Thẩm Kỳ Niên đâu không?” Lục Du vừa hỏi xong liền kịp phản ứng, lời này hỏi thiệt dư thừa.

Quả nhiên, lão Trương với Tiểu Tả vẻ mặt đều mờ mịt: “Bọn này căn bản có nhìn thấy hắn đâu.”

Kỳ quái, người này rốt cuộc là đã đi đâu rồi?

Lục Du tự trấn an mình là phải bình tĩnh, cẩn thận nghĩ lại sự tình trên đường đến đây.

Hình như từ lúc chọn công cụ thì Thẩm Kỳ Niên không còn bên cạnh nữa. Sớm hơn một chút, hình như lúc mới vào sân liền không thấy bóng dáng hắn rồi.

Không lẽ là bỏ đi sao

Mặc dù là quỷ chứ không phải người nhưng mà lần này đến đây tất cả đều là vì hắn đó. Chánh chủ muốn bỏ đi, vậy còn đào mộ cái rắm gì nữa.

Lục Du nghĩ nghĩ, cởi bỏ tạp dề trên người, nói với lão Trương và Tiểu Tả: “Hai người canh lửa đi, tôi đi tìm hắn chút.”

“Được.”

Lục Du đi dọc theo con đường lúc nãy, một đường đi xuống vừa đi vừa gọi Thẩm Kỳ Niên.

Ngay lúc cậu đang nghĩ có phải là Thẩm Kỳ Niên đã về tổ trạch Thẩm gia rồi hay không thì chợt phát hiện ngoài sân, dưới tàng cây có một bóng dáng co cụm ngồi dưới đó.

Cậu bước tới, vỗ vỗ bả vai Thẩm Kỳ Niên, hỏi: “Anh ở đây làm gì vậy? Sao không đi vào trong?”

Sau khi nghe được tiếng nói quen thuộc, Thẩm Kỳ Niên lập tức đứng bật dậy, dùng cả hai tay ôm chầm lấy Lục Du.

Thân thể hắn không ngừng run rẩy, lông mi dày khẽ chớp như một cánh quạt nhỏ. Đầu hắn chôn sâu vào hõm vai của Lục Du, cất tiếng uỷ khuất, rầu rĩ: “Sao giờ em mới đến?”

Nếu là một em gái ngực bự mà ôm lấy mình như vậy, Lục Du còn có thể không ngần ngại vươn tay ôm lấy một cái.

Thế nhưng một thằng đàn ông nũng nịu như vậy…

Lục Du giơ tay lên, dùng hai ngón tay nắm lấy cổ áo của Thẩm Kỳ Niên kéo hắn ra.

Thẩm Kỳ Niên ánh mắt xao động còn muốn tiến lên ôm tiếp, Lục Du lập tức giết trước một bước: “Đứng yên đó đừng nhúc nhích, ít chiếm tiện nghi của lão tử đi.”

Lục Du đưa tay vuốt vuốt cổ mình một phen, nhếch cằm hỏi Thẩm Kỳ Niên: “Nói nghe chút coi chuyện gì xảy ra rồi?”

Thẩm Kỳ Niên bước tới hai bước: “Hồi nãy anh vừa gặp một thứ vô cùng đáng sợ…”

Hử?

“Là cái gì?”

Hai tay Thẩm Kỳ Niên khoanh lại, tự chà xát lên nhau như muốn vuốt phẳng da gà da vịt trên đó, vẻ mặt hắn cực mất tự nhiên, như là nhớ đến thứ gì vô cùng đáng sợ: “Cái thứ kia thật sự đáng sợ, mà ngay cả tên của nó cũng đáng sợ. A a a a, càng nghĩ càng thấy đáng sợ!”

Thần thái của Thẩm Kỳ Niên không giống giả bộ.

Lúc này sắc trời đã dần tối, trong núi yên tĩnh. Núi rừng xa xa ẩn hiện trong ánh sáng hôn ám, giống như che giấu ác quỷ mãnh thú.

Chẳng lẽ, thật sự có cái gì đó rất đáng sợ đang ở gần đây sao?

Trong lòng Lục Du bất giác đề phòng, cậu nhìn bốn phía, chậm rãi dịch về phía Thẩm Kỳ Niên.

“Cái thứ đó bây giờ còn ở đây không?”

Thẩm Kỳ Niên lướt tới, kéo tay áo Lục Du, trốn ở phía sau lưng cậu: “Còn, mới nãy anh còn thấy nó.”

“Anh miêu tả vẻ ngoài của nó cho tôi chút coi…”

Thẩm Kỳ Niên nghe vậy lập tức sợ run người, hắn phòng bị mà nhìn bốn phía, bỗng nhiên đề cao âm lượng la lên: “Chúng nó đến, đến kìa!”

Trên người không có công cụ để phòng thân, Lục Du nhìn chung quanh bốn phía, sau đó lập tức chộp hai cục đá ở ven đường lên, cảnh giác nhìn về phía trước.

Gần…

Đang lại gần…

Chờ đến hình bóng phía trước xuất hiện xong, nhìn Thẩm Kỳ Niên giống như đã chết tới nơi: “A a a, thật sự quá đáng sợ!” Hắn nhảy chồm lên người Lục Du, giống như một sợi dây chuyền to tướng đeo dính lấy cổ Lục Du, “Cứu tôi, cứu tôi với…”

Lục Du bị hắn hoảng hốt kêu gào đến mức không còn kiên nhẫn, cậu nhìn hai còn gà đang càng ngày càng chạy lại gần, vứt bỏ hai cục đá trong tay.

Đường đường là đại thiếu gia Thẩm gia, vậy mà sợ hai con gà?!

Anh xác định là anh không phải đang giỡn mặt tôi hả?!