Như Mật Tựa Đường

Chương 13



Đầu óc Hà Thanh Nhu trống rỗng, theo bản năng, cánh môi đỏ hơi hé mở, đón nhận lấy cảm giác lúc sâu lúc cạn, lúc mạnh lúc nhẹ. Chị muốn nói gì đó, nhưng mỗi một chữ đều chìm giữa răng môi hai người.

Cảm giác nóng rực hoàn toàn phủ vây lấy chị, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng hổi. Hàng mi dài của chị run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.

Bàn tay đặt trên gáy từ tốn di chuyển đến cổ, khẽ khàng vuốt ve, từng li từng tí, không ngừng nghỉ.

Hà Thanh Nhu rất mẫn cảm, chị không phân định rõ được đây là cảm giác nhột hay gì, chỉ cảm thấy lồng ngực như căng lên, đầu óc choáng váng. Nhưng cuối cùng, lí trí vẫn còn đó. Chị đẩy Lâm Nại ra, mất tự nhiên mà đưa tay vuốt tóc mai đang rối loạn.

"Về rồi cũng không bật đèn, dọa người khác giật mình." Chị nói, trong giọng nói mang theo ý trách móc, cũng hơi có phần tức giận.

"Tôi chỉ về sớm hơn chị một tí, mới vào nhà đã thấy chị lái xe đến." Lâm Nại đáp, mặt cô trắng bệch, dưới mắt có quầng thâm, cả người đều ngập tràn vẻ suy sút và mệt lử.

Hà Thanh Nhu không nhịn được nhìn cô kĩ hơn. Chỉ mới hai ngày không gặp mà cô đã ra nông nỗi này, tựa như trải qua một cơn bệnh vậy.

"Công việc giải quyết thế nào rồi?"

"Cũng hòm hòm rồi. Giám đốc Trương còn ở lại bên kia, tôi trở về lo chuyện triển lãm xe. Trong vài ngày tới, người của tổng công ty sẽ đến đây." Lâm Nại vừa nói vừa xoa ấn đường, cảm giác như cô cực kì mệt mỏi.

"Những chuyện này tôi đã chuẩn bị xong cả rồi," Hà Thanh Nhu nói. Chị thấy Lâm Nại mệt đến như vậy, sợ rằng cô sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, vì vậy chị hỏi thêm, "Cô có muốn đi ngủ trước không?"

Hiện tại không còn sớm, ngày mai còn phải đi làm, chị cũng nên trở về rồi.

"Không vội." Lâm Nại lắc đầu, cô nhìn Hà Thanh Nhu hỏi: "Có thể nấu cho tôi món gì đó không?"

Hà Thanh Nhu ngây người, đợi nấu ăn xong thì đến bao giờ mới về được.

"Việc bên kia tương đối bận rộn, hôm nay tôi không có thời gian ăn cơm, nên giờ hơi đói bụng." Cô nói.

"Đi công tác thế nào mà bận đến vậy..." Hà Thanh Nhu cũng không biết phải nói cô thế nào.

"Hết cách rồi. Công ty đối phương cứ ngâm hợp đồng không chịu kí kết, vừa muốn có hàng vừa muốn ép giá, phải bàn bạc mãi."

Có một số công ty kiểu như vậy, yêu cầu thì cao mà ra giá thì thấp, gần lúc kí hợp đồng lại gây áp lực. Đa phần sẽ vì không thể thương lượng mà không kí kết được, những nỗ lực trước đó sẽ đổ sông đổ biển. Lần này Lâm Nại tự mình ra trận, chủ yếu là vì sắp kí hợp đồng đến nơi rồi mà đối phương còn muốn ép giá. Vụ làm ăn này không nhỏ, lại thêm bàn bạc tới lui cả tháng rồi, nếu không kí kết được thì quả đáng tiếc.

Bên đối phương muốn ép giá, thái độ bên các cô cũng rất kiên quyết, nhưng hai bên cũng không muốn vụ làm ăn bất thành, vì vậy giằng co lần nhau. Cũng may hôm nay đối phương phải thỏa hiệp, bằng không Lâm Nại còn phải ở bên kia thêm mấy ngày nữa.

Mấy ngày nay cô hoàn toàn không nghỉ ngơi được, vừa phải lo chuyện hợp đồng, vừa phải giải quyết việc công ty, bận rộn không ngừng.

Hà Thanh Nhu tằng hắng: "Muốn ăn món gì?"

"Đều được cả. Trong tủ lạnh có nguyên liệu, chị xem rồi nấu món gì cũng được." Khóe môi Lâm Nại giương lên, nghiêng người tránh đường cho chị.

Hà Thanh Nhu gật đầu, đi mở tủ lạnh xem xét. Trong tủ lạnh chứa đầy đồ ăn, nhưng đa phần đều đang ở trạng thái đông lạnh, còn lại là các loại đồ uống, ngoài ra còn có một cây cải thảo và vài quả trứng gà. Nguyên liệu kiểu này thì nấu món gì bây giờ?

Thật ra, mọi khi việc mua thức ăn, nấu nướng đều do dì giúp việc phụ trách, bà ấy có thói quen ăn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Nhưng mấy ngày nay Lâm Nại vắng nhà, nên bà ấy cũng không mua thêm thức ăn mới.

Hà Thanh Nhu lục đống thức ăn ở ngăn đông, tìm được một hộp cá tuyết đông lạnh. Chị dự tính sẽ làm cháo cá tuyết, trứng gà chưng cách thủy, còn cải trắng thì xào. Nguyên liệu nấu ăn có hạn, phải chấp nhận tạm bợ thôi.

Trong lúc chị ở phòng bếp bận bịu, Lâm Nại nằm trên ghế sô pha chợp mắt nghỉ ngơi.

Năm Lạng đang nằm trên chiếc đệm của mình, nhìn Lâm Nại kêu meo meo. Thấy Lâm Nại không để ý đến, nó có vẻ giận dữ, bèn lớn tiếng kêu ầm ĩ rồi đi đến bên chân ghế sô pha, sau đó nhảy lên vai Lâm Nại, dùng đệm thịt đẩy mặt cô.

Lâm Nại mở mắt ra, ngồi dậy ôm nó vào lòng, sờ lên chiếc bụng căng phồng của tên nhãi con này: "Có đau không?"

"Meo meo~" Năm Lạng ngửa đầu kêu, cái đuôi quét tới quét lui trên cánh tay cô.

"Lần sau còn ăn vụng sẽ đau hơn nữa!" Cô khẽ mắng nó, đánh nhẹ lên lưng Năm Lạng, "Mãi không khiến người khác bớt lo, nhìn mày xem mập cỡ nào rồi kìa."

Giọng điệu của cô hơi nặng nề, Năm Lạng vội dúi đầu vào giữa nách cô, đuôi rũ xuống ghế sô pha. Cô bực bội mà cười, lần nào cũng như vậy, mỗi khi bị rầy la vì làm sai, thằng nhãi con này sẽ tìm một chỗ để chui vào trốn.

Hôm nay cô cũng không còn sức để mà dạy dỗ nó, đợi vài ngày nó khỏe rồi lại nói.

"Được rồi, về đệm của mày đi, yên tĩnh cho tao nghỉ ngơi một lúc." Cô mang Năm Lạng về chỗ đệm của nó, sau đó trở về ghế sô pha nằm tiếp.

Năm Lạng nghiêng đầu nhìn cô, cụt hứng kêu mấy tiếng, có điều nó cũng không nhúc nhích mà ngoan ngoãn nằm xuống đệm. Một hồi sau, có lẽ là mệt rồi, nó cũng híp mắt lim dim.

Trong bếp, cháo đã sắp nấu xong, Hà Thanh Nhu vặn nhỏ lửa. Chị đập một cái trứng gà vào bát, nêm nếm gia vị rồi đánh lên, đặt vào nồi chưng cách thủy, sau đó bắt đầu rửa rau.

Chị cầm thau hứng nướng, mới bỏ cải thảo vào nước, bỗng hai phần mềm mại dán sát vào lưng chị. Chị căng cứng eo, bên tai phải cảm nhận được hơi nóng phả vào.

"Thơm quá..." Lâm Nại ôm lấy chị từ đằng sau, dán sát mặt chị hít ngửi, nắm tay chị xoa nắn mấy cái.

Hà Thanh Nhu không hề đề phòng, chị bị cô giữ chặt, thân thể hai người kề sát nhau đến mức có thể cảm nhận được độ ấm và từng động tác dù là nhỏ nhất của đối phương. Lâm Nại không đàng hoàng lắm, cô được voi đòi tiên, muốn tiếp tục trêu chọc chị.

Chị vội vàng giữ tay cô lại, gượng gạo nói: "Cô, cô ra phòng khách chờ trước đi, chuẩn bị ăn được rồi..."

"Ừ..." Lâm Nại hôn lên tai chị, "Tôi biết rồi..."

Cũng không biết cô có cố ý hay không, nhưng âm điệu của cô kéo thật dài, hơi thở hơi nặng nề, động tác trên tay cũng không dừng lại.

Da mặt Hà Thanh Nhu trước giờ vẫn luôn rất mỏng, bị Lâm Nại đối xử như vậy liền không biết làm sao. Chị nghiêng đầu, vành tai đỏ ửng: "Đừng như vậy."

"Đừng thế nào?" Lâm Nại biết rõ còn hỏi, dễ dàng rút tay khỏi bàn tay chị, khẽ cười.

Hà Thanh Nhu không dám động đậy, bàn tay siết chặt mép bồn nước, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Không ngờ Lâm Nại hành động trước chị một bước, chị chỉ cảm thấy hơi lạnh thoáng qua, sau đó không nhịn được mà nức nở kêu lên: "Lâm Nại!"

Lâm Nại còn dám cười, cô vùi mặt vào tóc chị, gửi lên đó một nụ hôn.

Hà Thanh Nhu vừa giận vừa hoảng, đánh mạnh một cái vào bàn tay không đàng hoàng của cô: "Còn tiếp tục nữa thì tôi đi ngay!"

Giọng điệu của chị rất nghiêm túc. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Lâm Nại buông lỏng chị ra, nhưng vẫn giữ tư thế ôm như trước: "Tối nay ở lại đây đi, tôi không động vào chị, thật đấy."

Nói rồi, Lâm Nại lại hôn lên má chị một cái: "Giúp tôi để ý Năm Lạng, tôi e là mình sẽ ngủ say như chết."

Hà Thanh Nhu không nói gì, cõi lòng chị rối tung cả lên. Chị gỡ từng lá cải thảo ra, mở vòi nước. Sự lạnh lẽo theo lòng bàn tay truyền đến trí óc chị, lập tức giúp chị thanh tỉnh hơn nhiều. Chị suy nghĩ về tính thật giả của những lời này, và chị không quá tin lời cô nói.

"Ừm..." Chị nhỏ giọng đáp.

Chị ở lại là vì con mèo mập ú kia, dù sao bác sĩ cũng đã dặn buổi tối phải để ý nó nhiều hơn. Trông dáng vẻ Lâm Nại thế này, chỉ sợ là sẽ ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên ba sào mất, hoàn toàn không chăm sóc nó được.

"Tối nay chị ngủ phòng của tôi, tôi ngủ ở phòng khách." Lâm Nại tách ra khỏi tấm lưng chị.

"Không cần," Hà Thanh Nhu cũng không ngẩng đầu lên, "Tôi ngủ ở phòng khách là được rồi, thuận tiện chăm sóc Năm Lạng."

Cũng đúng, đỡ phải nửa đêm chạy ra chạy vào. Lâm Nại gật đầu: "Được. Tôi đi lấy chăn gối cho chị."

Hà Thanh Nhu không trả lời, tiếp tục rửa rau. Đợi đến khi nhận thấy Lâm Nại đi rồi, chị mới ngẩng đầu.

Nghĩ đến Lâm Nại vừa nãy... Chị không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt, trong lòng thầm phiền muộn, đúng ra nên đóng cửa phòng bếp lại.

Nghĩ vậy, chị tạm ngưng việc đang làm, đi đến đóng cửa lại.

Bên ngoài cửa, Lâm Nại hơi ngừng lại, ý cười trên môi hiện rõ.

Tối nay, đúng như lời Lâm Nại đảm bảo, cô thật sự không làm bất cứ hành động vượt rào nào cả, ăn cơm xong cô liền về phòng ngủ.

Hà Thanh Nhu còn thầm lo, nhưng mọi chuyện vẫn rất bình thường. Từ khuya đến rạng sáng, chị thường dậy xem chú mèo mập kia. Năm Lạng cũng ngủ rất ngon. Lần cuối chị dậy xem nó là hơn bốn giờ sáng, sau đó chị cũng mê man ngủ không biết trời trăng gì.

Chị tỉnh giấc, mắt mũi nhập nhèm ngồi dậy, chăn đắp trên người đã rơi xuống đất hơn một nửa. Chị lấy điện thoại ra xem, đã mười một giờ rồi!

Chị hết hồn, vội đứng dậy, dọn dẹp qua quýt rồi định lên lầu gọi Lâm Nại, nhưng không ngờ Lâm Nại đã dậy từ sớm.

"Chào buổi sáng." Lâm Nại cười nói, cô đứng trước mặt Hà Thanh Nhu, mặc áo ngủ bằng lụa với cổ chữ V xẻ sâu, mái tóc xõa tung.