Nhiễm Sương

Chương 79: Kết ngày (Sáu)



Giữa hai người vốn là Thương Chiết Sương chủ động, nhưng Tư Kính dần dần chuyển thủ thành công.

Nhiệt độ liên tục tăng lên, dưới thế công thành của Tư Kính, Thương Chiết Sương cảm giác mình đang ngâm trong một hồ nước nóng hổi, có chút không thở nổi.

Nụ hôn triền miên này cũng không tiếp tục lâu, Tư Kính thoáng nhìn qua sắc mặt ửng đỏ của nữ tử, đưa tay mơn trớn khuôn mặt nàng, ôm nàng vào ngực.

"Muốn biết chuyện ta đã trải qua sao? Thời gian đến tảng sáng rất dài, ta có thể nói cho muội nghe."

***

Kỳ thực khi nghe được tin tức Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân đều qua đời, Tư Kính cũng rất giật mình, mấy ngày trước hắn còn thấy đại cô nương Ninh gia, Ninh Triều Mộ.

__Nàng theo phụ mẫu mà đến.

Tư gia cùng Ninh gia vốn đều là thế gia có mặt mũi trong Không vực, dù không tính là giao hảo, nhưng trên phương diện làm ăn ít nhiều cũng có chút quen biết, vì thế cũng được coi là có chút giao tình.

Thế gia thông gia với nhau là chuyện rất bình thường, phụ mẫu mời Ninh Triều Mộ tới trước, cùng Ninh gia trao đổi hôn ước, hắn không cảm thấy bất thường.

Chỉ là thân thể của hắn từ nhỏ đã không tốt, phụ mẫu tìm đại phu hỏi dược cũng kéo dài mạng còn hơi tàn của hắn đến ngày nay, sau đó phát sinh chuyện gì, không ai biết được, sao có thể gánh vác một đời của ai đó chứ?

Tư Kính chỉ gặp qua Ninh Triều Mộ ba lần, trong đầu chỉ nhớ rõ nét mặt tươi cười như hoa của thiếu nữ, luôn lén lút ở phía sau hắn, lặng lẽ nhìn hắn.

Ngày ấy Ninh Triều Mộ được phụ mẫu mời tới, như ngày thường đến Tư phủ tìm hắn, hắn không phát hiện ra sự khác biệt. Sau khi Ninh gia truyền tin đến, lúc nàng rời đi, hết thảy vẫn còn nằm trong quỹ đạo.

Đêm đó, Ninh Triều Mộ hốt hoảng trốn về bị tổn hại dung nhan, lúc người Tư gia đến cứu hắn liền cảm thấy có chút không đúng.

Ninh gia cũng không xa Tư gia, Ninh Triều Mộ là đại cô nương cao quý của Ninh gia, nếu không phải có bố trí nghiêm mật, sao có người nào có năng lực hủy đi dung nhan của nàng?

Huống hồ nếu có người muốn bắt nàng, hơn phân nửa đều vì muốn uy hiếp hai nhà Tư Ninh. CHỉ hủy dung nhan của nàng rồi thả ra, thế nào cũng không thấy hợp lý.

Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân lo lắng thương thế của nữ nhi, nhưng công việc của Ninh gia rất nhiều, không thể thoát thân, đành phải nhờ Tư gia chiếu cố Ninh Triều Mộ, còn phái không ít người tới.

Tư phủ cũng phái rất nhiều người mang thư của Ninh Triều Mộ đến "an ủi" Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân.

Nhưng chuyện phá hủy sự thân thiết của đám người này lại từ chính họ.

Tư Kính chưa hề nghĩ tới, muốn làm thông gia với Ninh gia hay là tặc nhân làm hại Ninh Triều Mộ, đều là do phụ mẫu của mình bày ra.

Vì sao, chính là lợi dụng ái mộ của Ninh Triều Mộ đối với hắn và sự yêu chiều của nhà họ Ninh với Ninh Triều Mộ, trộm đi chi bảo của Ninh gia để trị liệu bệnh tình trên người hắn.

Một tấm lưới lặng lẽ không chút tiếng động, cực kỳ kín kẽ đến mức không ai trong Ninh gia có thể phát hiện, còn hắn, cũng hậu tri hậu giác.



Nếu không phải cuối cùng hắn mới hiểu được chân tướng mọi chuyện, tình nguyện chết cũng không muốn một mình gánh mối huyết hải thâm thù này trên lưng.

Khóe mắt Ninh Triều Mộ đỏ lên, trở thành ác mộng sâu trong lòng hắn.

Hắn chất vấn phụ mẫu, kháng cự uống chén thuốc tựa như chứa đựng máu người, không thể làm nên chuyện gì.

Hắn bị nhốt trong phòng ròng rã ba năm.

Đến khi phụ mẫu chết ngoài ý muốn, hắn được Thích bá thả ra, lúc này mới ý thức được, thì ra hưng suy mà mọi người nói có thể dễ như trở bàn tay, mà một đoạn huyết hải thâm thù cũng có thể nhẹ nhàng rơi xuống thân một người vô tội.

Tư Kính nhìn sự thái bình tô son nạm ngọc như lúc xưa trong phủ, đôi mắt quạnh quẽ hiện lên nụ cười mỉa mai.

Hắn lệnh cho Thích bá phân phát phần lớn hạ nhân, chỉ lưu lại mấy người tâm phúc, một mình đến Ninh phủ.

Dù đã qua ba năm, Ninh phủ vẫn duy trì sự hủy hoại lúc trước, dáng vẻ bừa bộn xốc xếch.

__Tựa như muốn tận lực ghi khắc điều gì.

Hai vị trưởng bối Ninh phủ đã vẫn lạc, đi vào lòng đất, thậm chí không bằng cả hạt bụi, bị thế nhân xem thường. Mà đại cô nương Ninh phủ lúc trước cũng chỉ có thể chịu nhục trước hạ nhân trong phủ. Nếu không phải có mấy nô bộc trung thành còn nhớ tới ân huệ của Ninh gia, che chở cho nàng, sợ là nàng cũng khó sống đến ngày hôm nay.

Lúc gặp Ninh Triều Mộ, thiếu nữ mặc vải thô áo gai, đôi mắt thanh tịnh lúc trước đã che lấp bởi một tầng lo lắng, thậm chí trên mặt còn dính một chút máu.

Buồn cười biết bao.

Rõ ràng hết thảy điều này đều là Tư gia thiếu nàng, nhưng tư thái của nàng vẫn thấp kém như vậy.

Thậm chí nàng vô thức tránh né, không muốn để Tư Kính nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của nàng.

Nhưng nàng chỉ tránh né một khắc, tiếp đó nàng lại vươn bàn tay bẩn thỉu đến nắm chặt vạt áo của Tư Kính.

Dựa vào gì?

Dựa vào gì mà kẻ cầm đầu hại nàng nhà tan cửa nát vẫn duy trì tư thái phong nhã ở trước mặt nàng, mà nàng lại phải chịu mọi tra tấn.

Tư Kính không hề động, chịu đựng Ninh Triều Mộ siết chặt cánh tay hắn đến máu thịt be bét, nguyền rủa oán độc.

Hắn chỉ nhìn nàng chăm chú, hỏi: "Ninh cô nương muốn điều gì, ta sẽ dùng hết mọi khả năng."

Ninh Triều Mộ hơi sững sờ, rồi bật cười.

Nhưng nước mắt không thể cầm được, từng giọt rơi xuống.

Nàng muốn điều gì đây?

Tư nhân đã qua đời, Ninh gia vẫn lạc, hiện tại Tư Kính còn dám đến hỏi nàng muốn điều gì?

Mà điều nàng sợ nhất chính là, trong lòng nàng có một thanh âm nhỏ lén nói, ta muốn huynh, muốn cùng huynh ở một chỗ, bỏ đi hết thảy thù hận khiến người không thở nổi, lưu lạc thiên nhai cũng được, bị thế nhân chán ghét cũng được.

__Chỉ cần được ở cùng huynh.

Thế nhưng làm sao có thể chứ?

Nàng biết, hắn không yêu nàng, luôn dựa theo ý nguyện của phụ mẫu mà ôn hòa hữu lễ đối với nàng.

Huống hồ giữa bọn họ còn cách bởi một đoạn huyết hải thâm thù, dù có yêu nhau cũng không thể ở cùng một chỗ.

Nàng lạnh lùng lau đi vệt nước mắt trên mặt, vầng sáng trong mặt đầy ác ý lạnh thấu xương.

Nàng nói: "Ta muốn mạng của ngươi, còn muốn Ninh gia khôi phục dáng vẻ trước kia."

Nàng nghĩ Tư Kính sẽ sợ hãi, sẽ lùi bước, thậm chí sẽ nói nàng cố tình gây sự, nhưng hắn lại chẳng nói gì, cho nàng một câu trả lời vô tình nhất cũng đơn giản nhất.

"Được."



Trong một chớp mắt, rốt cuộc Ninh Triều Mộ có thể xác định được Tư Kính không có một chút tình ý nào với nàng.

Lúc hắn nói chữ đó, đôi mắt thanh lãnh không có một tia sáng, không có tĩnh mịch giống như nàng thấy về sau, cũng không có bất kỳ giãy dụa.

Nàng ước mong tình yêu đơn phương, vẻ thẹn thùng ba năm trước đây đều thành một chuyện cười, còn hại nàng nhà tan cửa nát.

Nàng cực kỳ hận chính mình.

Nhưng thôi vậy, chung quy hiện tại mạng của Tư Kính là của nàng, hắn sẽ vì nàng làm mọi chuyện, như thế phải chăng cũng giống như dáng vẻ hắn cũng yêu nàng, độc nhất vô nhị đúng chứ?

Thế nên nàng bắt đầu càng tra tấn hắn, cũng dưỡng thành thói quen thu thập những kỳ trân dị bảo.

Dù sao hắn không thể nói 'Không' với nàng.

Về phần quá trình, nàng cũng không quan tâm.

Về sau nàng mới nghe nói Tư Kính đến Thần Điện làm giao dịch cùng Thần.

Khi đó nàng ngồi trên án, từ trên cao nhìn xuống hắn, hỏi: "Ngươi đã quên mạng ngươi là cửa ta sao? Vì sao muốn làm giao dịch cùng Thần?"

Ánh mắt Tư Kính lạnh nhạt, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu dáng vẻ mà chính nàng cũng ghét bỏ.

"Ninh cô nương, Tư mỗ chỉ là thương nhân, nếu không đổi được năng lực từ Thần, dù toàn thân mưu lược cũng không thể vì cô tìm được những trân bảo vô song."

Ninh Triều Mộ cực kỳ chán ghét dáng vẻ này của Tư Kính.

Xem như hết thảy Tư gia thiếu nàng, nhưng hắn ở trước mặt nàng cúi đầu sụp mi, lại chưa từng phá vỡ ngạo cốt.

Nàng muốn nhìn thấy, chính là quân tử ôn hòa tự phụ ngày trước còn chật vật hơn kẻ nhà tan cửa nát là nàng.

Chỉ là, một điểm này, xưa nay Tư Kính đều không thỏa mãn ý nguyện của nàng.

Nàng không phải chưa từng thấy qua dáng vẻ bị trọng thương lúc hắn trở về, nhưng dù nàng bảo hắn làm chuyện hoang đường đến mức nào, xưa nay hắn đều không cự tuyệt.

Nàng từng thấy trên người hắn, cơ hồ không chỗ nào hoàn hảo, dáng vẻ thở thôi cũng đã khó khăn, nhưng nàng chưa từng nghe một tiếng 'đau' từ hắn, hay một câu "ta hối hận".

Thế nên nàng chỉ có thể tra tấn hắn càng không đủ đã, ác tính tuần hoàn.

***

Lúc Tư Kính giải đáp chuyện cũ, Thương Chiết Sương lặng lẽ nắm tay hắn trong lòng bàn tay.

Dù ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng, tựa như chuyện cũ này đối với hắn không liên quan đến khổ đau. Nhưng nàng biết, có chút quá khứ, người ngoài cuộc nói nhiều cũng không làm nên chuyện gì.

Những loại đau đớn kia, không ai có thể cảm thụ được.

Nàng chưa từng phủ nhận Tư gia thiếu Ninh gia rất nhiều, cũng không phủ nhận có thể thông cảm với Ninh Triều Mộ, nhưng Tư Kính bỗng nhiên cuốn vào, thật sự vô tội đến mức nào?

Bây giờ nàng mới biết, thì ra người vô tội không biết gì lại chỉ là trò cười.

Phụ mẫu nợ hài tử trả, chưa từng là lời nói ngoa.

Nàng muốn thể hiện tư thái an ủi người khác, nói với hắn, hết thảy đều đã qua, hiện tại hắn còn có rất nhiều. Nhưng dù nàng là người ngoài cuộc vẫn cảm thấy nghẹn ngào, không thể nói ra như mây bay nước chảy được.

Câu nói này dù là chính hắn nói, người ngoài cũng không có tư cách nói lại.

Tư Kính nhận ra tay Thương Chiết Sương nằm trong bàn tay hắn cực lạnh lẽo, ôm tay nàng vào lòng, nghe thấy giọng Thương Chiết Sương nằm trên vai của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Nhất định rất đau."

Làm gì có người bách độc bất xâm hay không có sơ hở, chỉ có kẻ phiêu đãng đã lâu trong bể khổ, sau đó dù cho thân bị ngâm trong đó cũng có thể bình chân như vại.

Ở một nơi nào đó, nàng so với hắn còn may mắn hơn nhiều.



Chí ít, nàng còn có thể trốn.

Tư Kính lấy tay còn lại mơn trớn gương mặt Thương Chiết Sương, cười khẽ: "Nói không đau, e là muội sẽ không tin. Vậy thì nói, thật rất đau."

Trong nháy mắt, trong lòng hắn chỉ mang theo cảm kích, cảm kích rằng một đời âm u tàn tại này của hắn còn có người khiến hắn thẳng thắn nói rằng, mình rất đau.

Mà hắn về sau, có lẽ cũng không cần phải cố gắng chống đỡ.

Thương Chiết Sương hỏi xong, nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại hỏi: "Ngày ấy ở Đông Châu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Ninh Triều Mộ bày ra yến hội, mời người ở Các Lộ đến tham gia, tiết lộ bí mật của ta ngay trước mặt bọn họ." Tư Kính hơi dừng lại, ngữ điệu dần băng lãnh.

"Sau đó... Giết hết tất cả bọn họ?"

"Nàng ta sợ hãi, ước chừng là muốn dùng điều này để nhắc nhở ta, mọi thứ của ta đều nằm trong tay nàng ta."

"Là vì ta sao?" Thương Chiết Sương hơi ngồi thẳng lên, nhìn đôi mi thật dài của Tư Kính đến ngẩn người, "Bất quá Ninh Triều Mộ này thật đúng là vụng về, chiêu nào nghĩ ra đều âm hiểm như vậy."

"Trên tay ta và Ninh Triều Mộ không thiếu dính máu tươi. Hiện tại ân oán của ta và nàng ta coi như kết thúc, bên người nàng ta cũng có Hà Giang Dẫn, trong thời gian ngắn sẽ không tạo ra sóng gió gì."

"Vậy huynh có thể nói một chút... Về chuyện Thần Điện không?"

Thương Chiết Sương do dự một lúc, cuối cùng hỏi ra.

Nàng hỏi chuyện của Ninh Triều Mộ chỉ là muốn thăm dò quá khứ của Tư Kính, tìm ra nguyên do tạo nên tính cách của hắn, càng hiểu hắn hơn. Còn chuyện Thần Điện, chính là để mưu tính chuyện sau này của bọn họ.

Nàng nhất định phải tìm ra biện pháp hủy bỏ khế ước giữa Tư Kính và Thần.

"Khi đó, ta một mình đến Cựu Giang thành ở Nam Châu, sau đó ta gặp được Thần nữ của Thần Điện..." Tư Kính nói, ánh mắt tựa như nhuốm một tầng sương, dần trở nên mơ hồ, "Mới đầu nàng ta nói gì mà Thần đều ở trên Cửu Thiên Cảnh, thiên hạ chúng sinh làm gì có cầu được ước thấy. Nhưng trong chớp mắt, nàng thay lời, dẫn ta đến gặp một vị Thần khác."

Tư Kính vĩnh viễn nhớ rõ cảnh tượng đó.

Hắn xuyên qua màn kim sắc mỏng, tơ lụa tầng tầng lớp lớp như mây mù, thấy được một góc dung nhan của Thần.

Dáng vẻ của nàng ước chừng chỉ là hài đồng bảy tám tuổi, gương mặt tròn trịa, có lúm đồng tiền nhỏ ở hai bên má, con ngươi hiện ra kim sắc trong suốt.

Bên môi nàng luôn treo ý cười, hoàn toàn trái ngược với dung mạo non nớt của nàng.

__Đó là ý cười cao ngạo khi cúi nhìn chúng sinh.

Nàng nói: "Muốn giao dịch cùng ta rất đơn giản, chỉ là cái ta cần chính là, từ nay về sau, mệnh của ngươi chính là của ta."