Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 2: Thì Ra Ta Là Một Kẻ Ăn Mày!!!



Mọi người xung quanh đang đi đường thì dừng lại, thấy trò vui liền ghé vào xem náo nhiệt, bàn tán sôi nổi, đa số bọn họ đều nhận ra Hắc Sư nhưng số người nhận ra Bạch Lang chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, thực ra bọn họ vì nghe được Hắc Sư đối thoại nên mới nhận ra chớ ban đầu cũng không ai biết bạch y thiếu niên này là ai. Mặc dù Bạch Lang năm ngoái đã trốn ra ngoài khá nhiều lần, nhưng hắn chỉ muốn dạo chơi vui vẻ nên không tiết lộ thân phận với ai, một phần là sợ người khác bàn tán sẽ dẫn tới phụ thân hắn phát hiện.

"Ây da, hai người làm gì vậy?"

"Muốn giải quyết ân oán thì đi ra chỗ khác chớ sao đứng trước quán của người khác thế?!" Người lên tiếng chính là Hồng Nhi, nàng nhìn thấy bên ngoài nhiều người tụ tập trước quán, liền tức giận, chạy ra nói với hai người Bạch Lang.

"Có tin là ta lột da mặt của hai người ra không hả?"

Hắc Sư nghe vậy, hừ lạnh, cũng không di chuyển, vẫn thủ thế ở đó, đôi mắt sắc bén nhìn đối phương. Bạch Lang sửng người, nghĩ thầm: "Người này dọa gì mà kinh dị vậy?!"

Ôm quyền hướng về phía Hồng Nhi, nói: "Xin lỗi Hồng cô nương, bọn ta sẽ đi ra chỗ khác giải quyết."

Bất chợt Hồng Nhi thay đổi sắc mặt như lật bánh tráng, giọng đầy ôn nhu, nói: "Ây, Bạch công tử, đừng có đi mà, hay là ở đây giải quyết chuyện ân oán cũng được, nhớ phải đánh nhau ác liệt một chút nhé!"

Bạch Lang tràn đầy khó hiểu, nữ nhân này sao có thể lật mặt nhanh như vậy, liền hỏi: "Ý của Hồng cô nương, ta vẫn chưa hiểu?"

Hồng Nhi không nói gì mà quay người, đối với đám đông đang tụ tập, hô lớn: "Mọi người, nếu ai muốn thì có thể ghé vào tửu quán, vừa ăn uống vừa thưởng thức tỉ võ." Tuy nàng hô to như thế, nhưng mà sự ôn nhu ngọt ngào trong lời nói vẫn không biến mất, nhiều người nghe như vậy, đặc biệt là nam nhân khi thấy Hồng Nhi đều tròn xoe con mắt, nhanh chóng kéo vào quán, Hồng Nhi thấy tình cảnh này, trên mặt không khỏi nở một nụ cười đầy sức hút, đám nam nhân trong quán thấy được liền trái tim như muốn nhão ra.

Bạch Lang chỉ biết cười trừ, không ngờ Hồng Nhi ngoài dùng sắc đẹp ra còn biết dùng đầu óc để kinh doanh, hắn quay mặt về phía Hắc Sư, nói: "Hắc huynh, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!"

Hắc Sư như một ngòi nổ, chỉ chờ câu nói này của Bạch Lang liền kích lửa.

Bạch Lang không thủ thế, chỉ đơn giản đứng ở đó, bàn tay thành chưởng, lòng bàn tay chỉ lên trên, ngón tay chỉ về phía Hắc Sư.

Hắc Sư thấy đối phương xuất thế đơn giản như vậy, nghĩ rằng đối phương đang xem thường mình, chân phải dùng lực, vọt lên trên cao, chân trái vung ra, đá bạt vào đầu của Bạch Lang.

"Ngươi dám khinh thường ta như vậy, ta sẽ cho ngươi ném mùi!"

Bạch Lang không làm gì, vẫn đứng nơi đó, đơn giản làm một động tác, lòng bàn tay biến hóa thành một thủ pháp, gần tương tự như Ưng trảo, có điều ngón áp út và ngón út chụm lại, co nhẹ, cách thịt lòng bàn tay một đoạn. Chính là Long trảo.

Công kích của Hắc Sư chỉ còn cách đối phương một gang tay, thế công dứt khoát và mạnh bạo khiến người ta phải nổi da gà, nhưng thế công đó đã bị Bạch Lang tóm được, Long trảo của hắn chộp lấy vào cổ chân của Hắc Sư.

Hắc Sư kinh ngạc, nhưng nhanh chóng đã chuyển thế công, ở trên không trung, hắn xoay người sang bên trái nhằm thu chân trái về đồng thời mượn lực để tung cước bên chân phải về phía Bạch Lang.

Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là lần này, Bạch Lang vẫn chụp được cổ chân của hắn, phải nói công kích lần này, nhờ mượn lực xoay người nên mạnh hơn thế công lần trước một bậc, vậy mà đối phương vẫn như cũ dùng một thủ pháp đã dễ dàng tóm được cổ chân của hắn.

"Không thể nào!" Hắc công tử không thể tin vào mắt mình, một chiêu Uyên Ương cước này của hắn, chưa một ai có thể đỡ được, không ngờ Bạch Lang có thể chống đỡ, lại dễ dàng chống đỡ là một đằng khác.

Ngay khi chân trái vừa tiếp đất, Hắc Sư lập tức thu chân về, Bạch Lang cũng không có y tóm chặt đối phương bèn nhẹ nhàng buông tay ra.


"Hừ! Ngươi vậy mà đỡ được Uyên Ương cước của ta!"

"Không dám, chẳng qua võ công có chút đặc thù." Bạch Lang cười cười.

"Đặc thù? Ta không tin, không dùng cước pháp, ta dùng thủ pháp để so chiêu với ngươi!"

Nói xong, bàn tay nắm thành ưng trảo, thế công hung mãnh như hắc ưng vồ mồi, nhìn vào cặp mắt của hắn, có thể thấy con ngươi đảo qua đảo lại liên tục, Hắc Ưng trảo muốn luyện thành thạo, còn phải luyện về nhãn pháp, cho nên cặp mắt của Hắc Sư ẩn ẩn phát ra thần thái sắc bén như chim ưng, làm đối phương nhìn vào phải kinh sợ.

Đặc trưng của võ công này là các thế vồ, tóm, chộp, bấu, vặn, đặc biệt là tấn công vào các điểm yếu hại như mắt, yết hầu, hạ bộ. . . Hắc Sư đã làm rất tốt, vận dụng thành thạo những điểm ấy, liên tục công kích Bạch Lang.

Nhưng Hắc Sư có thi triển hết sở trường Hắc Ưng trảo như thế nào thì Bạch Lang vẫn dễ dàng né tránh toàn bộ công kích.

"Sao Bạch Lang kia không tiến công vậy?"

"Tôi thấy Hắc công tử đang chiếm thượng phong đấy."

"Nói nhiều như vậy làm gì, hay là chúng ta cược đi, lão phu cược Bạch công tử chín đồng vàng."

Một ông lão ở giữa quán hô to, móc trong túi ra đúng chín đồng vàng đặt trên bàn, mọi người trong quán cũng nhao nhao hưởng ứng, người kia chính là Giang lão, chín đồng vàng vừa được Bạch Lang đưa bị lão đặt cược hết.

Một bên Hồng Nhi liếc mắt nhìn Giang lão, quay người lẩm bẩm, sắc mặt của nàng ẩn ẩn có chút ghen ghét: "Hứ, lão già phung phí, không biết đem tiền về cho vợ!"

Tuy nàng nói nhỏ nhưng Giang lão có thể nghe thấy, lão quay đầu lại nói: "Hồng cô nương yên tâm, ván cược này lão phu sẽ thắng!"

Hồng Nhi nghe vậy, khóe miệng nhếch lên giễu cợt nói: "Sao lão có thể chắc chắn như vậy?!"

Giang lão đáp: "Bởi vì đây là ý trời mà."

Lão nói lời ý mơ hồ nhưng Hồng Nhi nghe xong, sắc thái trên khuôn mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều, nàng không đáp, quay đầu nhìn trận đấu.

Giao thủ hơn chục hiệp, cảm giác tình thế không ổn, Hắc Sư thoát khỏi vòng chiến, Bạch Lang thấy thế cũng dừng lại, cười nói: "Sao vậy Hắc huynh?"

Hắc Sư tức tối nói: "Ngươi đây là dùng võ công gì?"

"Hắc huynh không nhận ra sao?"

"Không nhận ra!"

Bạch Lang thở dài một hơi, nói: "Hắc huynh, nãy giờ huynh không đánh được ta là vì. . ."



Nói đến đó, chỉ thấy hắn đưa cánh tay lên, bàn tay nắm thành long trảo, đưa cho đối phương coi.

"Ngươi đây là dùng Long Trảo Thủ!?"

Bạch Lang cười nói: "Đúng vậy, Hắc huynh thử nghĩ coi, một con chim đen sao có thể đánh thắng một con rồng cơ chứ."

Hắc Sư nghe xong lời ấy, tức điên như muốn đem Bạch Lang băm thành ngàn mảnh.

"Hừ! Tưởng gì ghê gớm, chỉ là dùng tính tương khắc của võ công với nhau, có gì hay ho?!"

Võ thuật trên cơ bản là do con người quan sát các hiện tượng, hiện vật tự nhiên, từ đó áp dụng vào để sáng tạo nên những động tác chiến đấu nhằm sử dụng cho một mục đích nào đó. Mà long vốn mạnh hơn ưng, nên Bạch Lang có thể sử dụng Long Trảo thủ để khắc chế, Hắc ưng trảo của đối phương.

Bạch Lang cười hì hì nói: "Hắc huynh nói vậy là không đúng rồi, biết sử dụng võ công nào để khắc chế đối thủ, kỳ thực cũng là một loại thực lực!"

"Được, nói hay lắm, vậy ta sẽ cho ngươi thấy, Long Trảo thủ của ta so với ngươi, cái nào lợi hại hơn!"

Dứt lời, Hắc Sư lao lên, hai tay hóa thành long trảo, trùng trùng điệp điệp công kích hướng đến Bạch Lang, hiển nhiên đây là Long Trảo thủ nhưng lại có chút cương mãnh hơn so với khi nãy Bạch Lang sử dụng.

Bạch Lang lần này nghiêm túc, thủ pháp mau lẹ, uyển chuyển, đón đỡ lấy từng đợt thế công của đối phương.

"Xem chiêu của ta đây!"

Hắc Sư gầm lên một tiếng, như có thêm một cỗ sức mạnh vô hình, công kích trở nên càng nhanh càng mạnh. Bạch Lang thấy công kích của đối phương mỗi lúc càng mạnh bạo, hắn liền lùi về sau, xoay người sang trái, đá vắt ngang chân trái về phía Hắc công tử, chính là chiêu Đảo Vĩ cước.

Hắc Sư thấy gót chân của đối thủ sắp đánh đến, nếu mình mà tiếp tục lấn tới, ắt phải bị dính chiêu, Bạch Lang tung ra chiêu Đảo Vĩ cước này, toàn lực dồn về gót chân, uy lực có thể nói tựa như búa bổ, nếu bị trúng chiêu, coi chừng bay mất vài đốt xương sườn.

Biết vậy nên Hắc Sư vội vàng lui ra sau, không dám lấn tới, Bạch Lang biết mình đã kìm hãm lại một phần nào con thú trong người của đối phủ, thừa dịp lao lên, triển khai ra các đường thế trong Long Trảo thủ.

Hai bên đang trong tình thế dằng co dữ dội, các chiêu thức có trong Long Trảo thủ đều bị hai bọn hắn thi triển ra toàn bộ.

Người ngồi trong quán xem như muốn đã con mắt, vừa chiêm ngưỡng uống rượu vừa thưởng thức xem tỉ võ, Hồng Nhi một bên thì vui mừng nức nở, hôm nay nàng đã kiếm được bội tiền nhờ vào cái d1ch vụ từ trên trời rơi xuống này.

Trong trận đấu, hai người đã đánh đá nhau hơn trăm hiệp, nhưng không ai chịu nhường ai, bất ngờ một trảo hung mãnh vồ đến, Bạch Lang đưa tay trái ra chống đỡ, khóe miệng Hắc Sư nhoẻn lên một cái, long trảo lượn một vòng rồi chộp vào cổ tay của đối phương, Bạch Lang thất sắc, vội vàng thu tay về nhưng đối thủ tóm quá chặt, cơ hồ không thể giật ra được, hắn định đưa tay phải chưởng vào long trảo của đối phương, nhằm có thể thu tay về.

Thế nhưng Hắc Sư như đã lườn trước được điều này, tay trái chộp lấy vai trước của đối thủ, năm ngón tay bấu chặt vào vai của Bạch Lang, sau đó dứt khoát vuốt một phát từ vai đến thẳng cổ tay của đối phương, men theo ngón tay của Hắc Sư vuốt đến đâu thì y phục của Bạch Lang rách đến ấy.

Vừa vuốt đến cổ tay, nhanh chóng đã thi triển cầm nã thủ, bàn tay xoay xuống nửa vòng, khóa chặt lấy cổ tay của đối phương, Bạch Lang cảm thấy kinh ngạc, không ngờ rằng đối phương có thể đoán ra chiêu thức của mình, cảm giác hổ khẩu tê rần, không cách nào cử động.


Chỉ còn hai chân là có thể sử dụng, Bạch Lang linh cơ chớp động, bây giờ hai bên đang đứng rất gần nhau, hắn quyết định đưa chân phải lên cao, sử dụng đầu gối để công kích vào bụng của đối thủ. Ở cự li gần như này, nếu trúng phải một kích ấy, ắt tình thế sẽ phải lật ngược.

Nhưng Bạch Lang không ngờ rằng đối phương lại có thể đoán được chiêu thức tiếp theo của mình, Hắc Sư chỉ đơn giản lách người qua một bên, phải nói công kích đó của Vũ Lang ở cự li gần như vậy, rất khó mà tránh được, thế mà đối phương đơn giản chỉ lách nhẹ liền đã né được.

"Không có khả năng, chắc chắn hắn đã đoán được chiêu thức của mình nên mới có thể dễ dàng tránh được!" Trong lòng Bạch Lang nghĩ thầm.

Sau đó Hắc Sư lấy đạo của người trả lại cho người, vung chân trái, sử dụng đầu gối, th úc mạnh vào bụng của Bạch Lang.

"Ặc!" Bạch Lang bị trúng một kích trời giáng như vậy, không khỏi có chút đau đớn, toàn thân cơ thể mềm nhũn.

Chưa hết, hai tay của Hắc Sư thu về hông, vận chuyển toàn lực về lòng bàn tay, cương mãnh tung ra một chiêu Song Long Xuất Hải, hai chưởng hung bạo lao đến như hai con rồng phi lên khỏi mặt biển, đánh thẳng vào ngực của Bạch Lang.

"Chát! Chát!"

"Hự!"

Bạch Lang đương nhiên không còn lực hoàn thủ, đứng yên lãnh đủ hai chưởng như trời giáng của Hắc Sư, lực đạo mạnh đến nỗi khiến thân hình bay ra một đoạn.

"Ầm!" Thân hình nện xuống mặt đất, hơn chục giây sau, Bạch Lang từ từ ngồi dậy, tay phải che ngực ho "khục, khục" liên hồi, nhất trửu vào bụng, song chưởng vào ngực, khiến hắn đau đớn vô cùng, cộng thêm bên tay phải bị Hắc Sư cào vuốt đi một đoạn, tuy có quần áo ngăn trở nhưng Bạch Lang cảm thấy cánh tay đau rát không thôi.

"Sao hả? Bạch công tử, bộ dạng bây giờ của ngươi không khác gì. . ." Nói đến đó, Hắc Sư liền dừng lại, mắt liếc xéo về phía lão ăn mày đang ngồi co rút ở một góc, ánh mắt không giấu nỗi nét khinh bỉ.

Trong tửu quán, những người cược tiền cho Hắc Sư đều đang tỏ ra vui sướng, đập bàn dậm chân, không kìm nỗi kích động, hiển nhiên là vì chín đồng vàng của Giang lão. Mà những người bắt cá cho Bạch Lang, không nói cũng biết sắc mặt bọn họ đang rất là ủ rũ.

"Ây da, tiểu Lang à, cố gắng lên!" Giang lão một bên, lòng nóng như lửa, sắc mặt sắp khóc vì chín đồng vàng có thể đi tong bất cứ lúc nào.

Hồng Nhi ở một bên, mắt liếc về phía Giang lão, sắc mặt của nàng cũng không có gì thay đổi, quay lại quan sát trận đấu.

Ở bên ngoài, Bạch Lang từ từ đứng dậy, cát bụi bám lên y phục cùng thân thể. Một lát sau, Bạch Lang làm một hành động khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu, hắn dùng tay xé rách một vài chỗ trên y phục, bất quá không đụng chạm gì đến những chỗ quan trọng cần phải che. Nhìn quần áo của hắn bây giờ so với lão ăn mày không khác là bao, ánh mắt của Bạch Lang lạnh lùng nhìn Hắc Sư nói: "Ngươi khi nãy gọi ta là gì?!"

"Ngươi không hiểu được sao, thôi được, để ta nói rõ ra." Trên miệng của hắn xuất hiện một nụ cười lạnh, khinh miệt nói: "Khi nãy ta nói ngươi giống một kẻ ăn mày, nhưng mà bây giờ ngươi hoàn toàn đã chính là một tên ăn mày rồi!"

Bạch Lang nghe xong, trên môi không lấy nỗi một nụ cười, ánh mắt tràn đầy vô cảm dán chặt lấy Hắc Sư, sắc giọng lạnh lùng nói: "Thì ra ta là một kẻ ăn mày!!!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc