Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 64: Thử ăn hỗn loạn



Chuyện Đinh Tiếu biết chữ thật sự khiến người khiếp sợ, điều đầu tiên Quỳnh nghĩ tới không phải là "vì sao" mà là cảm thấy ba ruột của Đinh Tiếu hẳn là một hiến tế của bộ tộc nào đó đi? Vì thế anh cứ như vậy hỏi ra.

Tiếu Tiếu tuy không muốn nói dối, nhưng trước mặt hiến tế cũng chỉ có thể đi xuống bậc than ngày: "Ách...hình như là, con không nhớ rõ mọi chuyện về người và việc lắm, chỉ có đối với vật phẩm thì thực rõ ràng, Đằng a di, ngài nói cho con biết con phải đầu con bị bệnh gì đó không phát hiện ra không?"

Thân thể tiểu gia hỏa này vẫn luôn là chuyện Đằng quan tâm nhất, nghe Đinh Tiếu nói như vậy, nàng liền tạm thời đem chuyện vì sao cậu biết chữ gác sang một bên: "Con lại đây ta xem cho một chút."

Nhưng nếu ba ruột của Tiếu Tiếu là hiến tế mà nói thì mọi chuyện cũng thực bình thường, huống chi ở trong lòng nàng, vẫn luôn cho rằng Đinh Tiếu là sứ giả mà Thần Thú ban cho bộ tộc, hiện tại ngay cả chữ cũng biết, còn có gì kỳ lạ chứ?

Trải qua một hồi lâu xem khám, Đằng yên tâm vỗ vỗ bả vai Đinh Tiếu: "Yên tâm đi, thân thể của con hiện tại rất khỏe mạnh, chỉ là ăn ít mới nhỏ gầy như vậy mà thôi, ta bốc cho con ít thuốc bổ, có thể béo lên nhanh chút."

Đinh Tiếu nghe xong nhanh chóng lắc đầu: "Con không uống thuốc! Con có thể ăn nhiều thịt!"

Không bệnh mà uống thuốc bổ, cậu không có loại thói quen xa xỉ này, hơn nữa, vẫn nói thuốc có ba phần độc, còn không phải là chỉ cần béo thêm chút thịt sao, có Khôn và cha chăm sóc như vậy, phỏng chừng chỉ cần qua một mùa đông không hoạt động, mình có thể thành công mà mở rộng thêm một hai vòng cơ thể.

Quỳnh cười: "Ngươi đứa nhỏ này, là lúc trước uống thuốc bị sợ sao? Hừ, con nhớ kỹ tự mình nói ăn nhiều thịt đấy nhé!"

Khuôn mặt Đinh Tiếu khổ bức: "Ba, người không cảm thấy con đã ăn rất nhiều hơn so với trước kia sao?"

Quỳnh suy nghĩ một chút, cảm thấy tuy có nhiều hơn nhưng mình vẫnchưa vừa lòng, nhưng vẫn gật đầu: "Là nhiều hơn một chút, nhưng cũng không phải rất nhiều."

Trải qua ba người "thương thảo" cuối cùng quyết định chờ sự tình ăn thử qua đi, Đằng có thời gian liền tìm Đinh Tiếu học vẽ tranh như tế nào, còn Đinh Tiếu nếu có thời gian thì qua đây xem thần cuốn, cũng tiện cho không biết điều gì liền có thể tùy thời hỏi hiến tế.

Đinh Tiếu rất hiếu kỳ vì sao hiến tế lại muốn học tập vẽ tranh như vậy, Đằng nói cho cậu: "Ta muốn học đều đem hình dáng các loại thảo dược vẽ xuống, sau đó lại ghi lại cách sử dụng của chúng, như vậy so với y cuốn còn rõ ràng dễ học hơn một chút."

Đây đúng là một ý tưởng hay, bởi vậy Đinh Tiếu suy nghĩ, đầu mình chưa từng có bản lĩnh nhìn một lần liền không quên, tuy có thiên nhãn, nhìn đến gì đó liền biết có thể ăn được hay không, nhưng đồ ăn ở dị thế nghìn nghìn vạn vạn, không ở trước mắt tự nhiên không nhớ rõ. Hơn nữa năng lực thiên nhãn này chỉ có một mình mình biết, mình tới thế giới này có phải cũng nên cho bạn bè thân thích để lại một ít đồ vật hữu dụng không? Đem thiên nhãn của mình nhìn tới những thứ có thể ăn hay những thứ có độc đều vẽ xuống thành kí lục, như vậy người ngày sau không có thiên nhãn cũng có thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo. Cho dù mình chỉ có trăm năm thọ mệnh, hẳn là cũng có thể ký lục được không ít đồ vật đi: "Suy nghĩ của ngài thực sự có đạo lý!"

Về đề tài mình biết chữ vì như vậy mà dễ dàng bị bỏ qua, khi Đinh Tiếu rời khỏi nhà hiến tế còn thở dài một hơi, kỳ thực cậu cảm thấy, mặc dù điều ba nghi vấn là một lời giải thích thực hợp lý, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại khẳng định có nhiều lỗ hổng. May mà người nơi này suy nghĩ rất đơn giản, cẩn thận ngẫm lại như vậy thật không thể nào hăng hái được, chờ Khôn trở về, tìm một ngày thích hợp nhanh chóng nói về việc của mình cho bọn họ đi, luôn sẽ có một ngày như vậy.

Ngày hôm sau chính là ngày ăn thử.

Sáng sớm Đinh Tiếu và ba cùng cha chạy vội tới thôn đội, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng ba người nhà mình đã đi sớm, kết quả người tới chờ ăn còn sớm hơn.

Cẩn thận tính toán, tính cả hiến tế và Bằng Giáp, tổng cộng có mười người, trong đó chỉ có một mình hiến tế là giống cái, nói cách khác Đinh Tiếu phải chuẩn bị số lượng đồ ăn rất nhiều.

Cũng may Đinh Tiếu đã quen với việc nấu cơm tập thể như nước chảy mây trôi, bây giờ còn có cha và ba cũng hiến tế hỗ trợ, bọn họ chắc chắc sẽ không khiến mình bị mệt.

Món chính ăn thử là củ từ và bắp râu dài.

Bắp được Đinh Tiếu làm hai cách, một loại là mài thành bột làm bánh ngô, loại này phương pháp đơn giản dễ học dễ thao tác khẳng định được chọn lựa, một loại khác chính là món mà mọi người đi chợ Đông đều luôn nhớ mãi là cháo bắp. Nhưng xét thấy số lượng bắp râu dài ăn thử cũng đủ, lúc này Đinh Tiếu chuẩn bị ba nồi cơm lớn.

Mặc dù bắp ngô có rất nhiều phương pháp để ăn, chỉ tiếc hiện tại số lượng có hạn cũng chỉ có thể trước như vậy. Nghĩ đến lúc trước ba dẫn mình đi thu thập hạt thông, Đinh Tiếu đột nhiên liền muốn ăn hạt thông nấu bắp. Đáng tiếc a đáng tiếc, sang năm nhất định phải nếm thử một lần.

Món củ từ đầu tiên là bánh củ từ, hắc tôm thảo tuy không được xếp vào món chính không cần xuất hiện ở thực đơn ăn thử, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy vẫn phải cho mọi người nếm thử một phen. Như vậy đối với việc Khôn muốn "khai phá" ao cá nuôi dưỡng hắc tôm thảo tuyệt đối có chỗ tốt. Huống chi phối liệu ấy mà, cũng không cần dùng nhiều, ngoạn ý này chỉ cần cho vào một chút, đun một hồi liền nở phình ra. Đem củ từ đã gọt vỏ cho vào nồi hấp chín, nhưng vì không có nắp nồi, Đinh Tiếu dùng tạm một cái sọt trúc mới sạch sẽ để làm lồng hấp, lấy độ cứng của cái sọt trúc này đừng nói là đặt củ từ, ngay cả đặt nguyên con gà to cũng không thành vấn đề.

Hắc tôm thảo rửa sạch thái nhỏ, sau đó đem củ từ đã hấp chín nghiền nhão, cho hắc tôm thảo vào, thêm muối xanh và bột hành, nước gừng, nước tỏi và một chút mỡ heo trộn lẫn quấy đều. Lại cho một ít bột quả trân châu cùng một quả trứng đại điểu thú trộn thêm lần nữa. Kế tiếp cần phải làm chính là chia cục bột củ từ này ra thành từng cục nhỏ làm bánh củ từ.

Củ từ xào thịt ba chỉ Đinh Tiếu cho thêm tương đậu cay làm gia vị, chẳng những màu sắc tăng lên ngay cả hương vị cũng thực phù hợp ăn kèm cơm. Đặc biệt là của từ ngấm mỡ của thịt ba chỉ, ăn vào tuyệt đối không kém so với thịt chân chính.

Củ từ hầm xương sườn, của từ nướng muối tiêu hai món này là xuất từ tay nghề của Quỳnh. Đừng nhìn nướng củ từ thoạt nhìn đơn giản, nhưng muốn vừa đúng độ lửa cũng không dễ dàng. Phải làm cho vỏ ngoài củ từ không cháy mà bên trong thịt củ lại vừa chín vừa mềm, Đinh Tiếu tự nhận tay nghề như vậy mình chắc chắn không làm được. Muối tiêu này bà cũng chỉ nhìn mình làm qua một lần liền có thể làm tốt hơn cả mình, cho nên nói, trù nghệ của ba mình tuyệt đối là có thiên phú a!

Tình hình ăn thử tương đối kinh tủng, tuy cũng có món ăn chính nguyên bản của nơi này là thịt nướng, nhưng hôm nay tất cả mọi người đối với món chính không phải là thịt này càng cảm thấy hứng thú hơn, cũng phải thôi, bằng không bọn họ tới đây làm gì.

Tính cả cha mình ở bên trong, mười giống đực thành niên giống như sợ người khác ăn mất, ngay cả thôn trưởng Bằng Giáp cũng không màng tới thân phận cùng hình tượng bản thân. Có thể nói là ra sức há miệng để ăn. Còn Đinh Tiếu thì không ăn được mấy miếng liền no, tuy nhìn người khác thích ăn đồ mình làm ra như vậy thân là đầu bếp chính mình hẳn rất có cảm giác thành tựu, nhưng cảm giác thành tựu cũng không thể thay thế loại cảm giác ăn đến nghẹn này. Ngẫm lại, vẫn là Khôn ăn từ tốn nhất, cho dù rất thích ăn, cùng lắm thì chỉ dùng ánh mắt "ném" rớt người đoạt thực xung quanh.

Món bị tiêu diệt đầu tiên là bánh củ từ bỏ thêm hắc tôm thảo, lớp bên ngoài dùng mỡ chiên vàng giòn, bên trong lại thơm mềm. Không chỉ có vị ngọt của củ từ cùng mùi thơm của mỡ heo, còn có thể nếm ra vị giòn giòn của hắc tôm thảo cùng vị mềm mại của củ từ trộn trứng.

Phương pháp ăn bánh kẹp thịt nướng này không cần người dạy, bởi vì sau khi đám thú nhân ăn xong bánh bột quả trân châu, đối với vật thể tên bánh này đều tự động mà áp dụng phương thức này vào ăn.

Cho dù có món có người không thích, có người không nói chúc mừng gì đó, nhưng đồ ăn mà bốn người bận việc hơn nửa ngày vẫn bị tiêu diệt đến không còn một mảnh, có thể nói là ngay cả đáy cũng bị quét sạch sẽ.

Kết quả ăn thử tự nhiên không hề nghi ngờ, lần này hai loại đồ vật khác biệt mang từ chợ Đông về chẳng những có thể trở thành món chính lại còn ăn phi thường ngon.

Việc tiếp theo liền không quan hệ gì đến một nhà Đinh Tiếu nữa, nhưng nghe ý tứ của Bằng Giáp, hai loại đồ vật này tính toán sang năm mới công bố. Thứ nhất năm nay mới vừa thông báo một lần, lần này lại có những hai loại khác nhau, hình như có chút quá nổi bật. Kỳ thực quan trọng nhất vẫn là bắp râu dài không nhiều như củ từ, người trong thôn không thu thập nhiều, thông báo với người thành Hổ Thần cũng không có biện pháp để người thôn khác cùng nhau chia sẻ, trên thực thế là vô dụng.

Đinh Tiếu cảm thấy, Bằng Giáp và Đằng tuyệt đối là loại người chuyên động não ở thế giới này, biết không nên làm chim đầu đàn. Đương nhiên hai người bọn họ càng giống như gia trưởng bao che con cháu, vô luận lợi ích bộ tộc quan trọng cỡ nào, dưới tình huống nguy hiểm tới bộ tộc, bọn họ đều lấy thôn dân của mình làm trọng. Lại nói tiếp cũng không dễ nghe, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thôn trưởng cùng tộc trưởng khác nhau ở chỗ nào? Một mặt luôn hướng tộc trưởng mà xem nhẹ thôn trưởng, chỉ sợ là không được người ưa thích đi.

Có điều Tiếu Tiếu thật ra quan tâm nhất là mấy loại trái cây để nhưỡng rượu kia, còn có mấy túi khoai lang lớn nữa. Nếu không tập trung vào việc "thử ăn", mình thực là ăn không tiêu a. Ừm, chờ Khôn về lại đi xem thử rượu nho đi, này hẳn là thứ mình nắm chắc có thể nhưỡng thành công, ách...hy vọng vậy.

Một ngày sau ngày ăn thử, Đằng ăn qua cơm sáng liền tới nhà Quỳnh tìm Đinh Tiếu, mục đích đương nhiên là vì học vẽ tranh.

Vì mục đích của Đằng là vẽ được những thảo dược đó, cho nên Đinh Tiếu cảm thấy vẫn là dạy vẽ phác họa cho thỏa đáng. Cứ như vậy tỉ lệ kết cấu gì đó chính là cần phải hiểu biết. Nhưng đối với người lần đầu tiên cầm bút vẽ mà nói, nét ngang hay dọc hay đường cong là cơ bản bên trong cơ bản. Nếu ngay cả độ cung cũng không thể nắm giữ, ngươi muốn vẽ đông thế nào cũng hướng bút về phía tây, phương pháp vẽ là không thể nào học được.

Đi theo xem náo nhiệt còn có Quỳnh, Kinh và Lục Hi, người học tuy rằng không ít, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy người có thiên phú chỉ có một mình Lục Hi. Có thể lần đầu tiên cầm bút liền vẽ ra được ra hình ra dáng, chỉ cần luyện tập nhiều hơn nói không chừng còn có thể tốt hơn cả mình a!

Không khí lúc đầu đều là mới mẻ háo hức, Kinh kiên trì đến vui vẻ, thành thành thật thật ngồi trên ghế, trên bàn đặt diệp giấy, trong tay cầm than chi. Dựa theo lời Tiếu Tiếu dạy, một chút vẽ hình vuông tam giác bằng gỗ mà Hạ cha đẽo ra gì đó, chính là không đến hai ngày y liền không ngồi yên được, lại có Mộc Ngõa huynh thông đồng, hai người liền khoái hoạt vui sướng, lấy cớ đi đến khu an toàn khai phá đồ ăn, thành việc hẹn hò của hai người.

Vì thế, Lục Hi và Đinh Tiếu đối với cái cớ của bạn tốt tuyệt đối khinh bỉ, nhưng hai người bọn họ cũng có thể hào phóng thừa nhận, Phong về lại thôn phải đi tuần tra và săn bắt, Khôn lại đi trao đổi đồ vật nhanh nhất cũng phải bảy ngày mới trở lại, dù sao hai người bọn họ đối với việc Kinh không "hòa hợp tập thể" tỏ vẻ nghiêm trọng bất mãn.

Quỳnh vốn dĩ học chỉ vì xem náo nhiệt, vẽ được hai ngày vẫn là ngang không ra ngang thẳng không ra thẳng anh liền trực tiếp bỏ cuộc. Anh cảm thấy, tay mình cầm xiên lao càng có lực hơn, thật sự không thể cầm nổi than chi mà!

Còn Đằng thì vẫn siêng năng, cho dù thiên phú không tốt bằng Lục Hi, nhưng quý ở người ta có mục tiêu có ý chí kiên định theo đuổi. Chỉ là nàng cũng không phải mỗi ngày không có việc gì làm, ngoài việc chuẩn bị bột gừng cho thôn dân vào mùa đông, tất cả người dân trong thông thân thể không tốt đều cần nàng phải xem. Cho nên cuối cùng Đinh Tiếu đem mấy khối gỗ hình học cho Đằng, dù sao chỉ cần để nàng mỗi ngày ít nhất vẽ một tấm, chỉ cần kiên trì khẳng định sẽ có tiến bộ. Mỗi ngày chạy tới nhà mình cũng không ổn lắm, còn không bằng mình có rảnh liền đi qua, như vậy mình cũng có thể xem thần cuốn.

Nếu là nhà ai có người bệnh sốt ruột tìm nàng lại tìm không thấy liền không tốt. Kỳ thực ngày học vẽ thứ ba, bên cạnh bàn chỉ còn dư lại Đinh Tiếu và Lục Hi. Đối với trình độ lĩnh ngộ hội họa của bạn tốt khiến Đinh Tiếu thực khiếp sợ. Nhớ tới bản thân mình trước đây vừa tiếp xúc phác họa cũng không ra tay nhanh như y, tuy hiện tại chỉ có vẽ hình học đơn giản như tam giác cùng hình lập phương, nhưng vô luận là gì vẫn vẽ ra được hình dáng tương đối không tồi. Cũng chỉ có chút vì bút vẽ không mềm, vẽ đường cong không quá đều, nhưng đối với người chỉ học có hai ngày, lần đầu tiên cầm bút mà nói, không thể không nói là thiên tài.

"Tiếu Tiếu, cái vẽ tranh này thực thần kỳ a, rõ ràng chỉ dùng một cây than chi qua qua lại lại trên diệp giấy, cư nhiên có thể vẽ được đồ vật giống như thật. Không nghĩ tới ta cũng có thể học được." Lục Hi vẽ xong một quả táo quan sát cả buổi, cuối cùng tâm tình vui sướng mà cảm khái nói.

Đinh Tiếu cũng thực vừa lòng về quả táo mà Lục Hi hôm nay vẽ, vấn đề tồn tại vẫn như cũ, nhưng y còn vẽ cả một con sâu trên quả táo nữa, này chính là vấn đề thái độ.

"Sau này ngươi học xong còn có thể vẽ Phong nhà ngươi, đến lúc đó khi hắn ra ngoài đi săn thú ngươi nếu nhớ hắn, liền lấy ra tranh ngươi vẽ ra nhìn, để giải nỗi khổ tương tư nha!"

"Vậy có phải ngươi cũng đã trộm vẽ Khôn nhà ngươi hay không? Mau lấy ra cho ta xem thử!" Hừ hừ, cho rằng chỉ bằng ngươi cũng có thể trêu chọc ta sao? Ta cũng không phải tiểu ngu ngốc Kinh kia! Lục Hi trong lòng khoe khoang, lại mười hai vạn phần mà đồng ý với lời "trêu chọc" của Tiếu Tiếu. Sau khi học xong liền vẽ Phong a...hình như là một việc phi thường tốt đẹp!

Đinh Tiếu cảm thấy bản thân đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, quả nhiên mình không có năng khiếu trêu chọc người khác sao? Nhưng ngày thường vẫn chọc Kinh được mà, xem ra vấn đề là ở Lục Hi, tiểu tử này thực sự là hầu tinh a. Mới vừa quen biết còn cảm thấy gia hỏa này văn văn tĩnh tĩnh lá gan cũng nhỏ. Không nghĩ tới mồm mép lợi hại như vậy. Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, giống như ngay từ đầu còn cảm thấy Khôn là mặt than lạnh lùng, kỳ thực bên trong cũng có nhiều ấu trĩ, còn không phải sẽ ngẫu nhiên phạm nhị hay sao.

Nhưng...hiện tại Khôn đến chỗ nào rồi? Hẳn là đến sườn núi chữ thập rồi đi? Cũng không biết mang nước chấm có đủ hay không, đại gia hỏa kia khẩu vị vẫn luôn thực điêu (kỳ thực đó là bởi vì ở bên cạnh ngươi đi...), nhưng ngàn vạn đừng có nguy hiểm gì a!