Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 418: Trí tuệ của người háu ăn



Nếu đã dám xông thẳng vào tòa nhà Trác Định, Alex đương nhiên đã chuẩn bị mọi thứ một cách vẹn toàn. Cho nên, dù cho có bị mười mấy khẩu súng đồng thời chĩa vào người, anh ta cũng điềm nhiên không sợ hãi, thậm chí còn liếc nhìn Đại Sơn với ánh mắt bễ nghễ như người phía trên nhìn người dưới.

Đại Sơn ngược lại cũng không thèm để ý, anh chỉ cười đến cong đôi mắt lại, giống như một con cáo ăn trộm được gà, súng lục như một món đồ chơi mà chuyển động giữa các ngón tay của anh. Một tay khác của anh lại đang gắng sức móc trong túi quần, móc ra một đống những thứ đồ chỉ bé tầm cỡ móng tay, ném trên nền đất, nói: “Đồ của anh, trả cho anh.”

Alex theo bản năng mà cúi đầu nhìn qua, đó rõ ràng là một nắm những thiết bị liên lạc dạng tai nghe cỡ siêu nhỏ. Đồng tử của anh ta đột nhiên co lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa tức tối trừng Đại Sơn, hỏi: “Anh... Anh đã làm gì với bọn họ rồi?”

Đại Sơn nhàn nhã ngoáy lỗ tai mình, dường như đang nói một câu chuyện cười gì đó mà mọi người đều biết: “Người anh em, tỉnh táo lại chút đi nào. Đây là nơi nào chứ, đừng nói đến những tên đần độn đang mai phục gần đây, ngay cả cái thành phố S này cũng không có lấy một người, một việc nào mà chúng tôi không biết. Anh cho rằng dựa vào công phu mèo ba chân của mấy người hộ bệ đó là có thể bảo vệ anh an toàn nguyên vẹn đến thu mua Trác Định sao, ngây thơ quá rồi đấy!”

Alex mím chặt môi, ánh mắt hung tàn phẫn nộ nhìn chằm chằm Đại Sơn. Dáng vẻ đó cứ như hận không thể ăn tươi nuốt sống con hồ ly đội lốt người trước mắt này. Đáng tiếc, anh ta và cả vệ sĩ của anh ta đều đã trở thành tù binh rồi. Bọn họ không có tư cách để trả thù.

Đại Sơn nâng khẩu súng, nòng súng nhẹ nhàng hướng lên trên một chút, liếc mắt ra hiệu cho người đứng bên cạnh mình.

Ngay lập tức có hai người thanh niên trẻ tuổi thu súng lại đi lên phía trước, một bàn tay để ở trước bụng, một tay khác thì giang ra, nho nhã lễ độ nói với Alex: “Ngài vượt xa ngàn dặm để đến đây, làm sao có thể đi về như thế này được. Thực sự là do chúng tôi suy nghĩ còn chưa chu toàn, xin mời ngài vào trong ngồi một lúc, để cho chúng tôi làm tròn đạo làm chủ khi tiếp khách.”

Sắc mặt của Alex đột nhiên trở nên cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người có ý gì đây hả, lẽ nào lại muốn giam lỏng tôi hay sao. Các người có biết tôi là ai không, có biết sau lưng tôi là cả gia tộc Tonya...”

“Alex Tonya, trước khi mượn thế lực của gia tộc mình để uy hiếp chúng tôi, xin mời anh xem xét cho rõ ràng bản thân mình có khả năng nào để sống sót mà rời khỏi thành phố S hay không trước đi!”

Tiểu Sơn đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng ngắt lời của Alex. Alex liền nghẹn họng, khuôn mặt anh ta cũng trực tiếp tái thành màu gan lợn, đồng thời vẫn đang tiếp tục tiến hóa sang màu trắng bệch. Dọa dẫm phải không, đây rõ ràng là uy hiếp và dọa dẫm một cách trắng trợn và lộ liễu, có phải không?

Thân ở dưới hiên nhà của người ta, không thể không cúi đầu, Alex miễn cưỡng, cố sức đè nén tính khí của mình, hung dữ trừng Tiểu Tịnh Trần một cái, tức đến nổ phổi mà quay trở lại phòng họp. Anh ta thuận tay kéo một chiếc ghế ra ngồi lên, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt chúi xuống, hoàn toàn bày ra một thái độ có tên là không bạo lực thì không hợp tác.

Nhóm quản lý cấp cao nơm nớp lo sợ mà co mình lại trong xó tường, cố gắng làm mờ nhạt đi sự tồn tại của bản thân. Sắc mặt Ôn Thanh Hà trở nên xám xịt, không có chút sức sống nào.

Bạch Bố Tra đã đỡ Quan Kỳ đứng dậy, thế nhưng hai mẹ con họ lại cứ như chuột thấy mèo, ngay cả hô hấp cũng không dám hít thở mạnh thêm một chút.

Cả căn phòng họp yên lặng như tờ, Tiểu Tịnh Trần đã thành công trong việc lấy khí thế của mình mà trấn áp đám yêu ma quỷ quái này.

Đại Sơn xởi lởi mà kéo lấy cái ghế ở vị trí cao nhất của chiếc bàn họp trong phòng, nói: “Đại tiểu thư, mời ngồi.”

Tiểu Tịnh Trần vừa đặt mông ngồi xuống, dựa người vào lưng ghế, thả lỏng cơ thể. Đôi mắt đen lay láy, to tròn của cô bé bình tĩnh chú ý Alex đang không ngừng tản ra luồng khí đen sì, và nhóm quản lý kinh hồn bạt vía đang co ro, khúm núm ở đằng kia... tiến vào trạng thái đờ đẫn!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Giờ khắc này, không ai dám đi đụng chạm vào Tiểu Tịnh Trần xúi quẩy kia, dù cho chỉ là nói với cô bé một câu thôi, bọn họ cũng không có cái gan đó.

Ngoài phòng họp, nhóm nhân viên bắt đầu loạn cả lên, nhưng không có ai dám to giọng làm ồn, mà chỉ xì xào bàn tán với nhau gì đó. Đột nhiên, cánh cửa phòng họp bị kéo ra, tất cả mọi người đều sợ đến hết cả hồn, hoảng loạn quay đầu lại nhìn. Bọn họ lại thấy Đại Sơn híp mắt cười mỉm: “Đại tiểu thư nói, bây giờ đã đến giờ ăn trưa. Mọi người có thể đi ăn cơm, buổi chiều nhớ vào làm đúng giờ!”

Hiện trường yên lặng một cách kỳ lạ trong hai giây đồng hồ, sau đó một tiếng “vèo” vang lên, tất cả người ở khu văn phòng đều chạy sạch chạy sẽ chỉ trong chớp mắt. Khóe miệng Đại Sơn nhẹ nhàng co giật, sờ lấy cằm dưới, anh tự nhủ: xem ra lực uy hiếp của Đại tiểu thư còn khoa trương hơn cả Đại ca. Ừ, đây là một dấu hiệu tốt.

“Ừng ực” Trong căn phòng họp những tiếng nuốt nước miếng vang lên liên tiếp hết đợt này đến đợt khác. Hương vị của cơm canh tràn ngập khắp cả không gian, khơi dậy sự thèm thuồng tự sâu trong đáy dạ dày của mỗi người. Tiểu Tịnh Trần ôm lấy khay thức ăn phiên bản cỡ đại, như hổ như sói mà ăn. Đây đều là những món ngon là Đại Sơn đã đến nhà ăn ở tầng hai và đóng gói mang về. Khẩu vị tốt lành của cô bé ảnh hưởng đến tất cả mọi người, đến ngay cả người bình thường không mấy chú ý đến ăn uống như Alex cũng có cảm giác đói khát thế mà lại có thể khó chịu đến mức này, càng đừng nói là những người khác.

Quan Kỳ và Bạch Bố Tra nhìn nhau một cái, cẩn thận từng li từng tí di chuyển men theo mép của chiếc bàn. Bọn họ di chuyển một vòng cung khá lớn từ phía bên trái của chiếc bàn sang phía bên phải của chiếc bàn, chầm chậm tiến đến gần mục tiêu là cửa lớn. Từ đầu đến cuối, bọn họ đều không hề chớp mắt mà ngó Tiểu Tịnh Trần, chỉ lo sợ cô gái này sẽ đột nhiên tức giận.

Đáng tiếc, Tiểu Tịnh Trần chỉ lo vục đầu xuống ăn cơm, mà Đại Sơn và Tiểu Sơn thì hoàn toàn không để hai người này vào mắt. Vậy là hai mẹ con dường như đã được sự cổ vũ nào đó mà tăng tốc bước đi của mình. Thấy bọn họ không gặp phải trở ngại nào, nhóm quản lý cấp cao cũng lập tức sung sục máu phục sinh tại chỗ, vội vội vàng vàng nối bước đi theo hai mẹ con họ, xông ra bên ngoài. Mắt thấy sắp tìm được một con đường sống, thế nhưng lại vui quá hóa buồn.

Ngay tại thời khắc một bàn chân của Quan Kỳ sắp sửa đạp lên ngưỡng cửa của phòng họp, đột nhiên, “vút” - một âm thanh nhẹ nhàng xuyên qua không khí vang lên. Quan Kỳ bỗng cảm thấy phía sau gáy của mình chợt lạnh, bà ta theo bản năng lấy tay sờ một cái, lại bị dọa cho cả người toát mồ hôi lạnh.

Phần tóc sau gáy của bà ta đã bị gọt ngắn đến chạm da đầu, đầu tóc lộn xộn, rối tơi bời bay loạn xạ bốn phía. Bà ta cúi đầu liền thấy búi tóc đen thùi lùi đó đang yên tĩnh nằm trên mặt đất, ngước đầu lên thì thấy một chiếc đũa ngà voi đang ghim chắc chắn trên vách tường, đầu của chiếc đũa và sống mũi bà ta chỉ cách nhau một khoảng cách chưa đến mười centimet.

“Ừng ực!” Những người có ý đồ muốn chuồn êm đều đồng loạt nuốt một ngụm nước miếng một cách khó nhọc. Bọn họ nơm nớp lo sợ quay đầu lại thì thấy Tiểu Tịnh Trần đang chăm chú liếm nốt những hạt cơm trên chiếc đũa còn lại trong tay mình. Sau khi liếm xong, cô bé mới chậm chạp ngẩng đầu lên, nói: “Tôi có nói là mấy người có thể rời khỏi rồi sao?”

Vèo một cái, tất cả những người khác ngoại trừ Bạch Bố Tra và Quan Kỳ đều đồng loạt lăn lông lốc chui vào góc tường làm ổ trong đó, cùng nhau ôm ấp, run thành một đống, giống như một đám thỏ trắng bé nhỏ bị sói xám lớn nhìn chằm chằm vậy. Thật sự không lời nào có thể diễn tả được sự tội nghiệp và vô tội này.

Tiểu Tịnh Trần vừa lòng mà gật gù cái đầu, đứng dậy đi rút chiếc đũa đang cắm trên bức tường ra, lấy áo lau sạch sẽ, tiếp tục tiêu diệt đống thức ăn còn lại ở trên khay cơm.

Khiếp sợ trước sự uy hiếp của Tiểu Tịnh Trần, Quan Kỳ, Bạch Bố Tra và nhóm quản lý không còn dám mở miệng đòi ăn cơm, mà Alex vì tôn nghiêm của mình cũng tuyệt đối không muốn cúi đầu trước đại tiểu thư nhà họ Bạch độc ác này. Vì vậy, bọn họ chỉ có thể ôm bụng đói, đến chết vẫn sĩ diện.

Nhịn đói, là một việc đòi hỏi phải có kỹ thuật!

Một bữa không ăn có thể chịu đựng, hai bữa không ăn có thể ráng nhịn, ba bữa không ăn có thể cố chống, bốn bữa... năm bữa...

Tính cách của Tiểu Tịnh Trần rất điềm tĩnh, cô bé là người có thể chịu được cô đơn, dù cho chỉ ngồi ngơ ngác ở phòng họp, cô bé cũng có thể không động đậy trong vài ngày vài đêm. Do trong phòng họp quả thực quá mức yên tĩnh, nhân viên dường như đã quên mất một trận chiến tranh hùng đang được diễn ra bên trong. Ngoài một vài người quản lý cấp cao đang bị giam lỏng bên trong phòng họp không thể động đậy, những nhân viên khác trong công ty đã khôi phục lại nhịp độ làm việc và nghỉ ngơi như bình thường. Còn về công việc của nhóm quản lý, Đại Sơn và Tiểu Sơn sẽ tạm thời đề bạt một vài nhân viên có phẩm chất, có năng lực lên đảm nhiệm, cả Trác Định đều bắt đầu tiến vào quỹ đạo làm việc mới.

Còn Alex đã bị bỏ đói chín ngày chín đêm lẻ hai mươi ba giờ năm mươi sáu phút đồng hồ, anh ta thật sự không trụ nổi nữa rồi.

Alex giờ khắc này vành mắt đã sụp sâu xuống, đôi mắt vô thần, mồm miệng khô đến nứt nẻ, sắc mặt trắng bệch mang theo cả sắc xanh, dáng vẻ hoàn toàn như người đang hấp hối, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều. Tất cả các vệ sĩ của anh ta toàn bộ đã nằm thẳng trên đất, hôn mê có hôn mê, chưa hôn mê thì ý thức cũng đã mơ hồ.

Nhóm quản lý trên cơ bản đều đã bị đưa đi bệnh viện, Quan Kỳ và Bạch Bố Trà thì đã nhận được sự chăm-sóc-đặc-biệt hơn nữa.

Làm một người tỉnh táo còn chống chọi được với đói khát duy nhất đến hiện tại, Alex không chút sức lực tựa mình trên ghế, hơi thở yếu ớt, nói: “Bạch Tịnh Trần, cô rốt cuộc muốn thế nào?”

Tiểu Tịnh Trần cắn lấy quả lê tuyết mọng nước, rồn rột, rồn rột, miệng đầy nước ngọt, nói: “Tám mươi tỷ, anh trả tiền, tôi giao Trác Định cho anh.”

Alex: “...”

“Alex à, tôi cũng thật sự phục anh lắm, vì tám mươi tỷ mà tự hành hạ mình ra nông nỗi này, đáng sao?” Đại Sơn vừa gọt vỏ hoa quả cho Tiểu Tịnh Trần, vừa cười nói: “Tám mươi tỷ cho dù có nhiều, nhưng đối với anh mà nói cũng sẽ không tổn hại đến mức thương gân động cốt. Nếu như anh cứ tiếp tục giằng co như thế này, đến mạng nhỏ cũng mất. Rốt cuộc là tiền quan trọng hay là tính mạng quan trọng. Hơn nữa, tiền đó cũng đâu phải của một mình anh đâu!”

Nhân lúc phản xạ của Alex đang chậm chạp, Đại Sơn thêm dầu vào lửa mà nói vài câu. Tiểu Tịnh Trần đã gặm sạch quả lê, thứ trong tay đã đổi thành quả chuối. Từ lúc dựng trại đóng quân trong phòng họp, miệng của cô bé dường như chưa từng ngừng hoạt động. Đến giờ thì ăn cơm, ăn xong cơm thì ăn đồ ăn vặt, ăn vặt xong rồi thì lại ăn hoa quả, sau hoa quả lại đến bữa cơm tiếp theo. Cứ lặp lại như thế, cô bé thật sự thực hiện chân lý của kẻ háu ăn một cách triệt để.

Ý của Tiểu Tịnh Trần rất rõ ràng: trả tiền để chuộc lại bản thân mình đi.

Bản thân đã không chút tin tức nào trong vài ngày lại không có một ai đến cứu mình, Alex đã hiểu, nếu không phải là gia tộc đã từ bỏ anh ta, thì cũng là cả thành phố S đã bị người nhà họ Bạch thâu tóm đến mức một giọt nước cũng không lọt vào được, khiến cho những người đến giải cứu anh ta không thể tiến vào Trác Định. Cho dù là loại giả thiết nào đi nữa, đối với anh ta mà nói, cũng đều không phải là tin tức gì tốt đẹp.

Alex hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, cắn chặt hàm răng của mình, nghẹn lời nói: “Được, tám mươi tỷ cho cô. Cô phải bảo đảm tôi bình yên vô sự rời khỏi Hoa Hạ. Mặt khác, Trác Định đã thuộc về tôi, ngoại trừ những người của tôi ra, bất cứ ai cũng không được ở lại Trác Định.”

Câu nói cuối cùng của anh ta hoàn toàn là để giải tỏa nỗi uất ức và không cam tâm trong lòng mình.

“Sớm nói không phải tốt sao, hại tôi phải ngồi ở đây lâu như thế này.” Tiểu Tịnh Trần một tay ném vỏ chuối vào trong thùng rác, ừng ực, ừng ực nuốt lấy những đồ còn ở trong miệng, mới cười híp mắt lại, nói: “Không vấn đề! Chú Đại Sơn, thu tiền. Chú Tiểu Sơn, mang theo người, chúng ra đi.”

“Rõ, Đại tiểu thư!”

Đại Sơn và Tiểu Sơn phân công phối hợp hành động, từ đầu đến cuối không mất đến một tiếng đồng hồ, Trác Định đã vườn không nhà trống, đến ngay cả một con chuột cũng không để lại. Mà khoản tiền tám mươi tỷ không bớt một xu một c nào đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của Tiểu Tịnh Trần. Nhìn thấy một hàng những con số không, Tiểu Tịnh Trần cười đến cong cả mắt.

Bên ngoài cổng chính của Trác Định tập trung đầy người, những người này đều là nhân viên làm việc ở Trác Định, mặc dù mỗi một người nếu sang các công ty khác có thể tự đảm nhiệm được chức vị giám đốc, quản lý một mảng nào đó, nhưng bọn họ lại đồng ý làm một nhân viên bình thường nhất của Trác Định. Đến lúc này, phải rời khỏi Trác Định, bọn họ đột nhiên trở nên mông lung, hoàn toàn không biết được bản thân mình tiếp theo nên đi đâu về đâu.

Nhìn thấy những biểu cảm mờ mịt của bọn họ, ánh mắt Tiểu Sơn bỗng lóe sáng lên, như có ý tưởng gì đó mà vuốt ve cằm dưới. Những người này chính là những nhân viên cốt cán, tinh anh mà bọn họ bồi dưỡng từng chút, từng chút một mới có được, nếu cứ thế này mà để cho bọn họ ai đi đường nấy dường như có chút quá lỗ vốn rồi. Thế nhưng, hiện nay Bạch Hi Cảnh không ở đây, muốn để cho những người này cam tâm tình nguyện đến làm việc cho Tiểu Tịnh Trần, dường như có chút khó khăn. Dù sao thì, cô em gái mềm yếu trông vẻ ngoài mềm mại, mập mạp, ngây thơ muôn phần này nhìn thế nào cũng không thể nào giống một người phụ nữ tài giỏi trên thương trường cả.

Chậc, đau đầu nha!