Nhật Ký Hôn Nhân Của Tô Đường

Chương 12: Ai muốn sống cả đời với huynh chứ?!



Ngủ bù được một giấc, Tô Đường sảng khoái hơn nhiều. Thấy Hỉ Thước gà gật bên cạnh, nàng liền nhỏ giọng hỏi Thược Dược: “Tướng quân về chưa?”

“Về rồi ạ, bây giờ chắc đang ở thư phòng ạ.” Nghĩ một chút, Thược Dược lại bồi thêm một câu: “Bình thường tướng quân toàn ở thư phòng thôi ạ.”

“À, vậy em dẫn ta tới đó đi.” Nói xong, nàng rón ra rón rén đứng dậy, sợ đánh thức Hỉ Thước.

Nhìn thấy nàng như vậy, Thược Dược cũng hơi buồn cười, nhưng vừa thấy nàng đảo mắt qua, cô ấy lại giật mình vội vàng cúi đầu mím chặt môi.

Trong thư phòng, Tống Thế An đang sắp xếp lại sổ sách, thấy Tô Đường tới, hắn liền nhíu mày.

Tâm trạng của Tô Đường vốn không tệ, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ bực mình của hắn, ngọn lửa nhỏ trong lòng nàng lại bùng lên, đặt hộp gỗ đỏ đang cầm trong tay lên bàn, nói thẳng thắn: “Trả lại huynh thứ này trước, tránh để đến lúc đó lại phiền phức. Yên tâm, ta chưa mở ra đâu! Vẫn còn nguyên!”

Lý do khiến Tống Thế An nhíu mày, là vì sao hắn lại có thể sinh ra d*c vọng đối với người phụ nữ này cơ chứ? Vừa rồi, d*c vọng đột ngột ập đến cực kỳ mãnh liệt, khiến hắn phải uống vài ngụm trà lạnh mới đè nén xuống được, là vì nghi hoặc khó hiểu nên mới nhíu mày, chứ không phải vì bực mình. Có điều, bây giờ thì đúng là hắn cau mày vì bực bội — tại sao lần nào cô nàng này cũng kiêu ngạo như thế chứ?

Tô Đường ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, nhìn thoáng qua cách bày biện trong phòng, rồi nói tiếp: “Ta tới vì có chuyện muốn nói với huynh. Bà nội bảo ta quản lý phủ tướng quân này của huynh. Huynh xem làm thế nào thì làm!”

Tống Thế An hơi giật mình, nàng vừa vào cửa, bà nội đã cho nàng quản lý phủ sao? Có điều, hình như bà nội thật sự thích nàng, ngay cả cây trâm phượng nạm vàng khảm ngọc, khắc vân hoa tổ truyền bà cũng tặng cho nàng, tức là coi nàng như nữ chủ nhân tương lai của Tống gia phải không? Chỉ là…

Thật ra, nếu không có Hoàng thượng chỉ hôn, hắn cũng không định thành thân, hoặc phải nói là, không định thành thân nhanh như thế. Có điều, lệnh vua khó trái, hắn cũng đành phải tiếp nhận thôi. Mà nếu đã không phải xuất phát từ tình cảm của hắn, thì dù cô gái đó thân phận ra sao, hình dáng thế nào, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng. Vì thế, khi Hoàng thượng bảo hắn cưới Tam tiểu thư Tô gia ở thành Bình, hắn cũng ậm ừ cưới về, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ, cưới về rồi gạt qua một bên cũng được.

Nhưng không ngờ, Tô tam tiểu thư thực sự không phải người phụ nữ bình thường, chẳng những trước kia từng có thù oán với hắn, mà không hiểu sao lại cứ sống c.h.ế.t muốn hắn viết giấy từ hôn.

Viết giấy từ hôn thì viết giấy từ hôn, dù sao hôn sự này cũng là do bị ép mà ra. Hắn cũng ngại phiền phức, hơn nữa, hắn thật sự không có chút cảm tình nào với cô gái tên Tô Đường này. Vì thế, hắn đã nghĩ sẽ chung sống hòa bình với nàng một tháng, sau đó tìm một lý do theo ý nàng để viết giấy từ hôn, cùng lắm thì lúc đó đền bù vật chất nhiều nhiều một chút là được. Ai ngờ, Hoàng thượng lại đạp thêm một cước, làm cho bọn họ có quan hệ vợ chồng thực sự, mọi kế hoạch đều bị phá hỏng hết.

Hắn là người giữ thân trong sạch đến mức tuyệt đối bảo thủ, không ít những người con gái thầm thương trộm nhớ muốn lăn xả vào, đều bị hắn lạnh lùng cự tuyệt ngoài cửa, chỉ đơn giản vì một câu nói đùa của người kia — “Ai bảo phụ nữ không cưới được nào? Chờ ta công thành danh toại, ta nhất định sẽ đưa kiệu lớn tám người khiêng đến cưới đệ về nhà. Đệ phải thủ thân như ngọc cho ta!”

Nàng suồng sã, nàng ngỗ ngược, nàng kỳ quái đến nghịch chuyển cả âm dương, đảo điên cả trời đất, nhưng vì thích, vì sủng, hắn bằng lòng bao dung hết, cũng làm đúng như lời nàng, vẫn luôn chờ đợi, chỉ không ngờ…

Nhận ra mình lại đang nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, Tống Thế An quay đầu nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời xanh không gợn bóng mây, từng đàn chim nhẹ nhàng bay vô cùng thoải mái.

“Vậy thì nàng cứ quản đi!” Một lúc lâu sau, hắn thản nhiên nói.

Nếu đã có quan hệ vợ chồng thực sự, thì đó chính là người phụ nữ của Tống Thế An hắn, không có lý nào lại để nàng tái giá được. Huống chi, nếu thực sự viết giấy từ hôn, chỉ e sau này sẽ vô cùng phiền phức, bên phía bà nội không biết phải nói thế nào, mà bên Hoàng thượng còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Tống Thế An cũng là một người rất sợ phiền phức, tuy cô gái đứng trước mặt hắn có vẻ cũng rất phiền phức, nhưng giữa hai sự lựa chọn, thì xem ra nàng vẫn nhẹ nhàng hơn, thôi thì cứ nhẫn nhịn cô nàng này vậy. Dù sao nàng cũng chỉ là một người con gái, không thể có bản lĩnh làm đảo điên trời đất được.

“Cái gì?!” Tô Đường không ngờ Tống Thế An lại nói vậy, khiến nàng thoáng mơ hồ. Vừa rồi, sau khi hỏi xong, ngồi chờ một lúc lâu cũng không thấy hắn trả lời, nàng còn tưởng hắn đang nghĩ cách giải quyết, sau lại thấy sắc mặt hắn càng lúc càng kỳ quái, rồi dần dần vẻ mặt lại vô cùng buồn bã, khiến nàng rất bực bội, không hiểu trong đầu hắn nghĩ cái gì, không ngờ cuối cùng hắn lại buông ra một câu như vậy.

“Nàng cứ tạm quản lý phủ tướng quân trước đi!” Tống Thế An kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.

Lần này thì Tô Đường tin rằng mình không nghe nhầm, nàng chớp chớp mắt, cực kỳ nghi hoặc: “Cái gì mà tạm thời quản lý chứ? Ta chỉ ở đây một tháng, làm sao quản lý được?”

Tống Thế An liếc nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.

Nhìn thấy ánh mắt đe dọa của hắn, Tô Đường cau mày nói: “Huynh định nói gì?”

Tống Thế An đặt bút lông xuống, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, hỏi: “Rốt cuộc là vì lý do gì mà nàng cứ nhất quyết muốn bị hưu?”

Nghe hắn hỏi vậy, Tô Đường lại á khẩu, suy nghĩ một lúc mới lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây không phải là điều hiển nhiên sao?”

“Hiển nhiên?” Tống Thế An nhíu mày.

Tô Đường vuốt nhẹ tà váy, cúi đầu nói: “Đương nhiên rồi, huynh vì lệnh vua khó tránh nên mới cưới ta, huynh chán ghét ta như vậy, đương nhiên chỉ ước có thể bỏ ta. Từ xưa đến giờ, bản cô nương rất biết mình biết ta, chẳng qua là nói trước khi huynh tự nói ra thôi. Hơn nữa, huynh chán ghét ta đã đành, chẳng lẽ ta không chán ghét huynh sao! Không phải ai cũng tình nguyện trèo cao lên cái mặt lạnh nhà huynh!” Nghĩ lại thấy xấu hổ, Tô Đường nghiến răng nghiến lợi, có điều… cái cụm từ “bản cô nương”… hình như không dùng được nữa rồi nhỉ?

Mặt lạnh à? Tống Thế An hơi ngẩn người, mặt đen đi, cô nàng này còn dám đặt biệt danh cho hắn rồi cơ đấy! Nhìn nàng gọi trơn tru như vậy, chưa biết chừng đã lén gọi sau lưng hắn nhiều lần rồi!

“Nàng yên tâm, ta sẽ không bỏ nàng!” Tống Thế An cố kìm chế sự giận dữ nói.

Tô Đường không thèm bận tâm, lườm hắn một cái, phì cười nói: “Huynh nói câu này hai lần rồi! Ta ghét nhất là cái dáng vẻ thâm trầm này của huynh, cứ như không bỏ ta tức là huynh đã ban cho ta một ơn huệ lớn vậy! Nếu không phải là phụ nữ không thể bỏ đàn ông, thì ta đã bỏ huynh tới một trăm tám mươi lần rồi!”

Giận quá lại hóa không, ánh mắt Tống Thế An lạnh như băng: “Có phải trong lòng nàng có người khác không?” Nếu không phải vì lý do đó, thì hắn thật sự không nghĩ ra còn có lý do nào hợp lý hơn nữa. Hắn không tin vì chuyện cũ vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi hồi trước và thái độ lạnh như băng này của hắn, mà cô gái này lại không hề tiếc danh tiết, chỉ một lòng muốn bị bỏ!

Tống Thế An hỏi quá đột ngột, khiến Tô Đường ngẩn người, sau đó mới bừng tỉnh: “A ha ha, huynh nghĩ là vì ta có người trong lòng nên mới một lòng mong bị bỏ sao? Huynh đúng là giỏi suy diễn! Nếu ta mà có người trong lòng, thì khi biết phải gả cho huynh, ta đã vừa khóc vừa ầm ĩ, vừa đòi thắt cổ rồi! Ôi, suy nghĩ của huynh ngớ ngẩn thật đấy! Ta đã nói rất rõ ràng với huynh rồi mà, hai chúng ta đều ghét nhau, chi bằng mỗi người một đường cho xong!”

Tống Thế An nhìn chằm chằm Tô Đường từ đầu đến chân, không thấy một chút manh mối nào, lại lạnh lùng nói: “Nếu nàng đã không có người trong lòng, vậy thì cứ ở lại phủ đi!” Hắn thật sự chẳng muốn nhiều lời với nàng nữa!



Hửm? Sao mãi mà không thấy cô nàng kia phản ứng gì? Tống Thế An ngẩng đầu, lại thấy Tô Đường đang kinh ngạc nhìn hắn.

“Huynh bảo ta ở lại trong phủ?”

“Ừ.” Tống Thế An tức giận đáp.

Tô Đường nhìn hắn không chớp mắt, mặt ngây raphỗng, trong đầu thầm nhớ lại những lời Tống Thế An vừa nói. Đầu tiên là bảo nàng cứ quản lý phủ đi, sau đó lại nói sẽ không bỏ nàng, bây giờ thì thẳng thắn dứt khoát bảo nàng cứ ở lại phủ… Tô Đường vô cùng rối loạn: “Huynh… ý huynh là muốn sống cả đời với ta?”

“Ừ!” Tống Thế An to giọng hơn một chút. Cô gái này, có chịu thôi không vậy?!

“A ha ha ha ha!” Tô Đường đột ngột cười ầm lên: “Huynh mà lại muốn sống cả đời với ta à?! Ôi chao ôi chao, truyện cười này thực sự quá buồn cười ấy! Để ta nghĩ xem vì sao huynh lại tình nguyện sống cả đời với ta nào, là vì huynh đã lấy đi sự trong sạch của ta? Là vì sợ không tiện nói năng với người khác đúng không? A ha ha ha…”

Tống Thế An siết chặt nắm tay, cô nàng này, được đằng chân lại lân đằng đầu!!!

Đột nhiên, Tô Đường ngừng cười, đôi mắt đen láy sáng ngời lên, nhìn Tống Thế An, nói gằn từng chữ một: “Nhưng ta lại không đồng ý!!!”

“Rốt cuộc nàng muốn thế nào?!” Cuối cùng Tống Thế An cũng bị chọc giận! Hắn đã mở lời trước rồi!!!

Tô Đường cười lạnh: “Vẫn câu nói ban nãy, đừng có trương cái bản mặt lạnh băng đó ra với ta, ta không nợ nần gì huynh cả! Dù nói hôn nhân là do cha mẹ có lời, mai mối dẫn lối, nhưng mối nhân duyên này của chúng ta, không phải là lưỡng tình tương duyệt!”

Lưỡng tình tương duyệt à?! Tống Thế An ngẩn người.

Nếu phải gả, cũng muốn xuất phát từ tình cảm đôi bên mới có thể sống cùng nhau trăm năm được. Nếu chán ghét nhau, thì làm sao có thể sống yên ổn qua ngày, chi bằng c.h.é.m một đao, cắt đứt tất cả luôn đi!

Tô Đường nhìn sâu vào mắt hắn, thấy hắn không nói chuyện, ánh mắt lấp lánh, cảm xúc rất khó hiểu, sau đó, nàng đứng dậy cáo từ, lúc đi tới cửa, lại quay lại cười: “Có điều, nếu huynh đã nhờ ta quản lý nhà này, thì ta sẽ cố gắng trông coi một chút vậy, dù sao cũng chỉ có một tháng. À, đúng rồi, đêm nay huynh nên tìm chỗ khác ngủ đi.”

Nói xong, nàng lại khẽ cười một tiếng, rồi không quay đầu lại nữa, thoải mái rời đi.

Nhìn theo bóng cô gái đi khuất, Tống Thế An cúi đầu tiếp tục xem sổ sách, nhưng lại phát hiện ra lòng mình không thể bình tĩnh nổi!

Hắn gây tội nghiệt gì mà lại cưới về một người con gái như thế chứ?

Nhưng chỉ trong giây lát, hắn lại ngẩng đầu lơ đãng nhìn về phía cánh cửa trống không kia, hơi ngơ ngẩn, lưỡng tình tương duyệt sao?

——

Đêm hôm đó, quả nhiên Tống Thế An ngủ lại ở thư phòng.

Vì giữa trưa đã ngủ bù một giấc, nên Tô Đường lăn lộn trên giường tân hôn một lúc lâu cũng không ngủ được, nhớ lại chuyện đêm qua, mặt nàng lại đỏ hồng, cả cơ thể nóng bừng lên. Rồi lại nhớ đến những điều nói với Tống Thế An lúc chiều, lòng nàng hơi phiền muộn, cuối cùng lật người vào trong, không thèm nghĩ nữa!

Binh đến tướng đỡ, cứ vậy đi!

Ngày hôm sau, Tô Đường dậy khá muộn, vừa rời giường đã thấy Tống thúc quản gia đang đứng chờ ở cửa từ lâu.

Nhìn người quản gia mặc trường bào màu xanh thẫm có khuôn mặt phúc hậu, rồi lại nhìn chồng sổ sách trên tay ông, Tô Đường nghi hoặc hỏi: “Cái gì đây?”

Tống thúc cười tươi như hoa cúc: “Hồi Thiếu phu nhân, đây là sổ sách thu chi các khoản mục trong phủ ạ. Lão thái thái bảo tôi đưa tới cho cô xem qua.”

A, tới nhanh thế cơ à?! Tô Đường ngồi thẳng người, tùy tiện cầm một quyển lên xem — thật ra nàng chỉ định làm bộ làm tịch vậy thôi, ai ngờ vừa xem đã phát hiện ra vấn đề.

“Đây… đây… đây là toàn bộ sao?” Mặt Tô Đường đầy vẻ kinh ngạc.

Mặt Tống thúc rất nặng nề: “Hồi Thiếu phu nhân, đúng vậy ạ.”

Tô Đường suýt nữa cắn vào lưỡi, ông trời của ta ơi, cả phủ tướng quân rộng lớn khí phách thế này, mà tổng số bạc chỉ có ba trăm bốn mươi ba lượng là sao?!!!!

“Không tính nhầm chứ?” Tô Đường không thể không nghi ngờ, lại lấy một quyển khác ra xem thật kỹ.

Bổng lộc hàng tháng của Tống Thế An được năm mươi lượng bạc trắng, cộng thêm lương thực vải vóc, thêm vài đồn điền, nhà ở trên danh nghĩa, một tháng tiền cho thuê cũng được một nghìn hai trăm hai mươi bảy lượng… Ặc? Hoàng thượng ban cho một lượng?

Tô Đường trợn tròn mắt: “Đây… ban thưởng một lượng này là thế nào?” Không ghi nhầm đấy chứ?

“Quả thật chỉ có một lượng ạ.” Tống thúc khó xử nói: “Thiếu gia đánh thắng trận, Hoàng thượng phải ban thưởng, nhưng mà quốc khố đã trống rỗng, ngài ấy mới lấy từ trong hà bao ra một lượng gọi là thơm thảo ạ.”

Thơm thảo thế này, cũng hơi quá rồi!!!