Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 33: Ma vương và người thân cực phẩm 2



Tư Ích Niên không dám tin, hỏi lại một câu: “Cái gì?”

Tư Hạo Lam lớn tiếng khuếch đại âm thanh một lần: “Ta nói, ta trở về sẽ kể toàn bộ chuyện ngày hôm nay ngươi nói với ta cho Kha Lâm!”

Tư Ích Niên đương nhiên không phải không nghe thấy, lúc này nghe Tư Hạo Lam thuật lại lần nữa, trong lòng nghẹn một búng máu: “Mày phản rồi!”

Tư Hạo Lam lại giáo dục Tư Ích Niên đạo lý làm người: “Ngươi nói ngươi xem. Sống bằng này tuổi rồi sao còn không hiểu chuyện? Ta đã sớm nói ngươi và Kha gia đã thanh toán tiền, con trai bán ra ngoài như bát nước đổ đi, ngươi hiểu không? Ngươi còn trông cậy ta thay ngươi làm việc? Nằm mơ giữa ban ngày.”

Tư Ích Niên tức đến run người: “Mày là con tao! Tao sinh ra mày! Nuôi mày lớn đến chừng này, mày phải nghe lời tao!”

Ai sinh ai vấn đề này tạm thời không đề cập tới, Tư Hạo Lam cảm khái: “Nuôi một đứa con, trưởng thành đưa lên cân bán. Tính ra ngươi đáng đánh.”

Tư Hạo Lam ngồi trên sô pha, vặn cổ tay mình, từ trên xuống dưới vô cùng dửng dưng: “Dựa vào cái gì ta phải làm việc cho ngươi? Ngươi cho ta tiền không?”

Tư Ích Niên giận sôi lên. Ông ta là loại người không thể nói lý lẽ, thiếu quyết đoán, hơn nữa tâm thuật bất chính, vô cùng nghe lời bà vợ độc ác. Lúc này đối mặt với Tư Hạo Lam, bị Tư Hạo Lam nói cho mấy câu tức giận đến nỗi không nói được gì.

Ông ta vốn nghĩ lấy cái loại tính cách thần kinh như Kha Lâm, Tư Hạo Lam ở Kha gia tất nhiên không được tốt, ai ngờ Tư Hạo Lam tuyên bố đứng cùng phe với Kha Lâm.

Hiện tại cái gì mới có thể bắt bí Tư Hạo Lam? Phản ứng đầu tiên của Tư Ích Niên chính là nghĩ đến tiền.

“Mày đừng tưởng rằng mày đã đủ lông đủ cánh là có thể muốn làm gì thì làm.” Tư Ích Niên chỉ vào mũi Tư Hạo Lam, thở hổn hển. “Tiền của tao, mày đừng mong được chia một phần.”

Ở trong mắt loại người như Tư Ích Niên luôn cảm thấy tiền chính là chuyện lớn nhất, dùng tiền uy hiếp Tư Hạo Lam nhất định sẽ có ích.

Tư Hạo Lam cười nhạo một tiếng. Ông ta vừa nói vậy, trái lại khiến y nhớ đến một chuyện.

“Lại nói, nguyên…” Tư Hạo Lam giấu cái xưng hô kia đi, nghĩ nghĩ vẫn là đem chuyện phát sinh trên người nguyên chủ đặt lên đầu mình. “Khi mẫu thân qua đời để lại di sản cho ta, trong đó hẳn phải có một phần cổ phần của công ty. Khi đó ngươi ức hiếp ta nhỏ tuổi, lấy đi giấy ủy quyền sở hữu di sản, cầm tất cả những gì mẫu thân để lại cho ta ở trong tay. Bây giờ ta đã trưởng thành, theo lý mà nói có quyền thừa kế, nhưng di sản còn đang bị ngươi chiếm lấy. Không bằng hôm nay chúng ta tính sổ, hiện tại hẳn đã đến lúc giao giấy ủy quyền cho ta tiêu hủy đi?”

Trong nguyên thư, hậu kỳ nguyên chủ vì chuyện này phải kiện Tư Ích Niên. Tư Ích Niên nhân cơ hội hắt cho nguyên chủ bát nước bẩn, nói nguyên chủ khởi kiện cha ruột là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa.

Khi đó nguyên chủ đã có chút danh tiếng trong giới giải trí, vụ kiện này mang đến rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực cho thanh danh của nguyên chủ.

Trong nội dung gốc, cuối cùng ảnh đế ra mặt, thay nguyên chủ mời luật sư, thắng kiện, đồng thời sử dụng thủy quân khiến Tư gia bại lộ bản chất thấy lợi quên nghĩa trước mặt công chúng, tẩy trắng nguyên chủ, trừng trị kẻ xấu.

Bởi vì sự kiện này, tình cảm của nguyên chủ và ảnh đế tiến thêm một bước.

Đây là cuốn tiểu thuyết có plot vả mặt rất kinh điển. Tư Hạo Lam lại cảm thấy cần gì phải phiền phức như vậy. Nếu hôm nay đã đến đây vậy thu phục chuyện này luôn đi.

Tư Ích Niên nghe Tư Hạo Lam nói xong, sắc mặt đỏ lên, nếp nhăn trên mặt nhanh chóng xô lại với nhau, nói năng lộn xộn: “Mày…mày…mày ăn cây táo rào cây sung, còn chủ ý đánh vào di sản của mẹ mày!”

Công phu cắn trả của Tư Ích Niên thực sự được dày công tôi luyện. Tư Hạo Lam lười so đo với ông ta. Gương mặt treo lên nụ cười lạnh lẽo, nói: “Đừng lôi thôi. Đưa giấy ủy quyền ra đây. Ta đến đây không phải để tám nhảm với ngươi.”

Ở trong mắt Tư Ích Niên, Tư Hạo Lam cực kì giống cường hào ác bá vào nhà cướp bóc. Ông ta hối hận trong lòng, sớm biết đã không gọi điện cho Tư Hạo Lam, như thế nào lại đi mời sát tinh về nhà.

Đáng tiếc mời thần thì dễ tiễn thần thì khó. Tư Hạo Lam từ sô pha đứng dậy, bước từng bước đến gần Tư Ích Niên.

Tư Ích Niên theo tiết tấu của y lui về phía sau, kinh ngạc hỏi: “Mày muốn làm gì?”

Vẻ mặt Tư Hạo Lam ngươi quả thực nói lời vô nghĩa, nói: “Đương nhiên là đi tìm giấy ủy quyền. Ta nhớ rõ nó đặt trong két sắt của ngươi đi? Mau lấy ra đây, đừng khiến ta phải tốn sức!”

Tư Ích Niên đương nhiên sẽ không nghe lời y. Qủa nhiên tạo phản rồi, con cái dám sai bảo cha bố nó!

Tư Hạo Lam mở cửa phòng sách, muốn đi tìm giấy ủy quyền.

Tư Ích Niên vội vàng hướng vệ sĩ canh giữ ngoài cửa, hô to: “Mau ngăn nó lại!”

Vệ sĩ theo tiếng mà động, bước ngang người như hai tòa tháp sắt chắn trước mặt Tư Hạo Lam.

Tư Ích Niên có vệ sĩ làm chỗ dựa, lá gan nhất thời trở lại, sống lưng thẳng tắp, chỉ vào Tư Hạo Lam nói: “Bắt lấy nó! Tao phải nghiêm khắc giáo dục cái loại bất hiếu này!”

Tư Hạo Lam vẫn rất bội phục Tư Ích Niên, còn có tài diễn kịch hơn cả y. Y không đợi vệ sĩ hành động, ra tay trước tiên, tặng mỗi người một nắm đấm, sau đó tìm xuống bụng cả hai.

Vệ sĩ quả nhiên là chuyên nghiệp. Cánh tay cường tráng ngăn cản công kích của Tư Hạo Lam, sau đó trở tay bắt lấy cổ Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam không cho bọn hắn cơ hội, biến quyền thành trảo, bắt lấy cánh tay bọn họ. Hai tay lật ra ngoài, từ cánh tay hướng một đường cào lên, gắt gao chế ngự ở hõm vai của hai người tiếp theo quẳng hai tráng hán xô vào tường.

Vệ sĩ chỉ cảm thấy bả vai đau rát, hoàn toàn không nhìn rõ động tác của Tư Hạo Lam.

Cả hai đều ngây ngẩn cả người. Đây là chiêu thức gì?! Là muay Thái, tán thủ hay Karate?!

Lại nói, hình như từng thấy trên TV rồi, là phim võ hiệp hay phim tiên hiệp nhỉ.

Tư Hạo Lam không có nội công nhưng vẫn còn ngoại công. Y vốn là ma đầu, ngoại công lấy tàn nhẫn làm chủ, xuống tay vô cùng nhanh, tập trung đánh vào chỗ hiểm, vừa ác vừa đau.

Vệ sĩ lúc này mới nhìn thẳng vào Tư Hạo Lam. Ban nãy bọn họ còn nghĩ một đại mỹ nhân như vậy nhẹ nhẹ nhàng nhàng là xong chuyện, ai ngờ người ta còn hung ác hơn bọn hắn. Nghề vệ sĩ cũng không phải ngồi không, kinh nghiệm thực chiến phong phú, nghiêm túc ứng đối từng quyền đều đúng chỗ, uy vũ sinh phong muốn kiềm chế Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam mặc kệ cái gì mà bí quyết võ công, chỉ chăm chăm công kích điểm yếu của tráng hán. Tốc độ của y quá nhanh, đám vệ sĩ ra quyền đến cả góc áo của y cũng không chạm được, cho dù là đá chân hay quật vai đều có thể bị y hóa giải. Sau đó trong nháy mắt y có thể dán lên, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại. Vệ sĩ bị đánh đến hoa mắt chóng mặt.

Tư Hạo Lam thậm chí giẫm lên vách tường phi thân nhảy lên cho mỗi người một cước.

Ta dựa vào, đây là diễn phim cổ trang sao.

Tiếng động do đánh nhau kéo tới ba vệ sĩ khác. Ba người kia thấy Tư thiếu gia sạch sẽ trắng trẻo thế mà từng cước từng cước dẫm nát đồng nghiệp của mình dưới chân, trên mặt đều hiện vẻ kinh ngạc. 

Tư Ích Niên cũng rất giật mình. Từ lúc nào đứa con trai đã biến thành chuyên gia võ thuật?! Ông ta không kịp ngẫm nghĩ, chỉ biết hiện tại buông tha cho Tư Hạo Lam khẳng định không xong. Vì thế gấp đến độ hét lên với đám vệ sĩ: “Thất thần làm gì. Còn không mau đuổi theo.”

Muốn nhận tiền người phải thay người diệt trừ tai họa. Chủ nhân đang sai bọn họ bắt con trai của lão. Loại cuộc sống nhà giàu này bọn họ cũng cảm thấy cẩu huyết, nhưng bất chấp khó khăn cũng phải đi.

Tư Hạo Lam lại lần nữa một chọi nhiều, theo lý thuyết phải tiêu hao thể lực nhưng y càng đánh càng hưng phấn.

Xã hội pháp chế, bình thường không có cơ hội đánh nhau, hôm nay bỗng nhiên có năm người, vừa khéo đánh đến thống khoái.

Mãi đến khi Tư Hạo Lam hạ bệ tất cả mọi người, sau đó túm từng một người như túm gà con lôi đến phòng sách sau đó khóa lại, Tư Ích Niên mới chân chính cảm nhận được sự tuyệt vọng.

Đứa con này… hoàn toàn tạo phản rồi!

Tư Hạo Lam thần thanh khí sảng, đôi mắt linh động hàm chứa ý cười, vặn vặn cổ tay, nói với Tư Ích Niên: “Giờ đã có thể nộp giấy ủy quyền ra đây chưa?”

Tư Ích Niên vẻ mặt thảm bại. Ông ta không nghi ngờ mình có thể tiếp tục chống cự, chuyện gì Tư Hạo Lam cũng làm được, chỉ có thể không cam lòng đi về phía phòng ngủ.

Cường hào ác bá. Hung thần ác sát. Tội ác đầy trời. Hung hãn tàn bạo. Làm nhiều điều ác…

Tư Ích Niên đem tất cả thành ngữ ông ta có thể nhớ ra để hình dung về một người đáng sợ nghĩ một lượt, rốt cục ủ rũ cụp đuôi. Qúa oan nghiệt! Sao mình lại sinh ra một đứa sát tinh như vậy?

Tư Hạo Lam lảo đà lảo đảo theo sát ông ta, giám sát Tư Ích Niên đề phòng lão làm chuyện gì mờ ám. Lúc này mẹ kế sản xuất hàng loạt xuất hiện, trên gương mặt trát đầy axit hyaluronic hiện lên thần sắc kinh hoảng. Bà ta đứng im một chỗ phô trương thanh thế: “Còn tiếp tục làm loạn tao sẽ báo công an!”

Sở dĩ nói nhân vật phản diện ngu ngốc – Tư Hạo Lam bất tri bất giác tự gom mình vào chửi – báo công an sớm một chút đi, bây giờ mới gọi điện không phải trễ rồi sao?

Bà chủ Tư không muốn chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài. Bà ta là vợ kế, bình thường thể diện tốt, chỉ tiến hành vụng trộm ức hiếp nguyên chủ, không muốn cho người khác mượn cớ hạ thấp. Hôm nay Tư Hạo Lam trở về, đối với chuyện Tư Hạo Lam đập nứt cái bàn lần trước trong lòng vẫn còn sợ hãi cho nên bà ta mời năm vệ sĩ, chắc mẩm lần này hẳn có thể trấn áp được Tư Hạo Lam. Sở dĩ vừa rồi thấy Tư Hạo Lam đánh nhau với vệ sĩ, bà chủ Tư hi vọng vệ sĩ có thể chế ngự y, ai ngờ kết quả lại như vậy.

Nguyên chủ ở Tư gia bị ức hiếp nhiều năm, hình tượng nhẫn nhịn chịu khổ đã khắc sâu vào lòng người. Bà chủ Tư vẫn không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, khờ dại cho rằng có thể ngăn chặn Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam cười cười, tiện tay bẻ gãy một đoạn lan can làm bằng gỗ ở cầu thang, ném về phía bà chủ Tư bên kia. Trong tiếng hét chói tai của bà chủ Tư, di động bị lan can đánh rơi, hung hăng đập xuống nền đất, nháy mắt báo hỏng.

“Không thành vấn đề. Các ngươi gọi cảnh sát đến đây, ta cũng có thể mời luật sư đi? Không bằng hôm nay chúng ta trực tiếp đem di sản ra tòa tranh chấp?” Tư Hạo Lam cười lộ ra một chiếc răng trắng. “Nghe nói các ngươi vừa mới cầm tiền của Kha Lâm, tình huống công ty đang có chuyển biến tốt. Bây giờ trong nhà kiện tụng, nhóm cổ đông sẽ nghĩ như thế nào?”

Hiện tại Tư Hạo Lam vẫn chưa nổi, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc. Phía sau y còn có Kha Lâm chống lưng, Tư Hạo Lam cảm thấy thực sự muốn ra tòa Kha Lâm hẳn sẽ giúp y phí tố tụng.

Tư Ích Niên và bà chủ Tư liếc nhau. Trong mắt bà chủ Tư tràn đầy trách móc, Tư Ích Niên không cam lòng lại không biết làm thế nào. Hiện tại ông ta thầm nghĩ phải mau chóng tiễn sát tinh này đi, chờ y đi rồi bàn bạc kỹ hơn.

Vì thế ba người đi đến phòng ngủ, Tư Ích Niên mở két sắt, lấy giấy ủy quyền đưa cho Tư Hạo Lam. Cổ phần của mẹ nguyên chủ vẫn do Tư Ích Niên quản lý thay, cái này có thể quay về trên đầu Tư Hạo Lam. 

Nhưng mà đã qua nhiều năm, cổ phần đoán chừng đã bị Tư Ích Niên ám độ trần thương* dời ra ngoài không ít, cho nên Tư Ích Niên bây giờ mới dễ dàng giao nộp. Nhưng trong di sản còn có một ít bất động sản, đối với Tư Hạo Lam mà nói cũng là một khoản tiền không nhỏ.

(Ám độ trần thương: Kế thứ 8 trong 36 kế, hành động âm thầm bí mật, chọn cách thức tấn công không ai nghĩ tới)

Tư Hạo Lam tiếp nhận văn kiện. Y không hiểu tiếp theo nên làm như thế nào, quyết định quay về hỏi Kha Lâm.

Lần này đến Tư gia không mệt, đánh một trận còn bắt được một khoản tiền, có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.

Tư Hạo Lam vui vẻ vô cùng, lộ ra nụ cười thắng lợi. Ở trong mắt Tư Ích Niên lẫn bà chủ Tư chính là nụ cười của cường hào ác bá vào nhà vơ vét cướp của thành công.

Hai người liều mạng nhìn chằm chằm Tư Hạo Lam, ánh mắt mang theo nguyền rủa độc ác.

Sát tinh có thể đi rồi!

Ai ngờ Tư Hạo Lam thu được đồ tốt, mỉm cười rạng rỡ với bọn họ: “Rất tốt. Cuối cùng cũng có thể làm chính sự, đi thôi!”

Vợ chồng Tư gia hoảng sợ trợn mắt: “Mày còn muốn làm gì? Thứ đó cũng đã đưa cho mày rồi.”

Tư Hạo Lam cảm thấy bọn họ rất trì độn: “Đương nhiên là ăn cơm.”