Nhà Giàu Sủng Hôn Ông Xã Phúc Hắc Bà Xã Ngốc Manh

Chương 14: Tôi - Nhuận Lăng Tuyên Thệ Cả Đời Không Rời Không Bỏ



- Chào ngài, Trương cục trưởng.

Tôi tên Giang Tiểu Vũ.

Giang Tiểu Vũ lễ phép tự giới thiệu.

- Làm phiền Trương cục trưởng rồi.

Nhuận Lăng nắm tay Giang Tiểu Vũ dẫn cô đi khỏi khu công cộng vừa rồi.

Nếu cô không thấy thoải mái, vậy thì cứ trực tiếp đi theo anh.

- Nào dám nào dám, có thể tự mình xử lí thủ tục đăng kí kết hôn cho Nhuận Đổng là vinh hạnh lớn nhất kiếp này của tôi.

Ngữ khí của Trương cục trưởng có chút dao động, chứng minh hắn nói chuyện không giả.

Có thể giả ư? Cho dù mấy năm nay hắn đã làm cục trưởng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy người thừa kế trong truyền thuyết.

Quá vinh hạnh mà! Cục trưởng theo bản năng giao tiếp bắt tay, nhưng rồi lại muốn bắt thêm một lần nữa.

- Vợ của Nhuận Đổng khí chất thật ưu nhã, đôi mắt sáng xinh đẹp.

Cục trưởng thuận tiện còn khen Giang Tiểu Vũ một câu.

"Vợ của Nhuận Đổng chắc là mấy đời tích phúc mới có thể gả cho Nhuận Lăng rồi.

Thật là quá may mắn!"

"Chọn diện mạo có thể gặp người tương đồng, nhưng cưới được vợ hiền, không xấu là được." Cục trưởng tìm lấy cớ cho chính mình.

Giang Tiểu Vũ kỳ thật là người mẫn cảm, còn mẫn cảm đến trình độ nào thì chính là thời điểm vừa rồi cục trưởng nhìn mặt cô, trong chớp nháy ánh mắt lập lòe kia đã bị cô bắt được.

Ô ô, nói khí chất của cô tốt, thế nhưng vẫn là lảng tránh diện mạo của cô.

Bé con không vui.

- Cười một cái nào!

Cho đến lúc chụp ảnh, Giang Tiểu Vũ vẫn luôn nhăn khuôn mặt nhỏ như thế.

Nhuận Lăng cúi người hôn lên cái miệng kiều diễm của cô một cái rõ to.

Giang Tiểu Vũ mặt đỏ như hà, nhân lúc người khác không thấy, dẫm lên chân Nhuận Lăng.

Cô hung hăng trừng mắt anh, "Giấy kết hôn chưa tới tay, không cho hôn."

Nhuận Lăng cười thâm thúy, cùng Giang Tiểu Vũ thân mật chụp một ảnh kết hôn.

Cục trưởng ở bên nhìn đến ngẩn ngơ, trên giày Nhuận Đổng mơ hồ có dấu giày.

"Trời ơi, trên đời này người dẫm chân Nhuận Đổng thế nhưng còn sống, mệnh cứng quá nha."

Cục trưởng nháy mắt đem Giang Tiểu Vũ coi như tiểu tiên nữ, lại không dám bởi vì nàng bình thường diện mạo, liền cho rằng Nhuận Đổng đại nhân không yêu tha thiết.

Trong nháy mắt, cục trưởng đem Giang Tiểu Vũ xem như nàng tiên nhỏ,

Kế tiếp thủ tục, cục trưởng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng dùng sùng bái ánh mắt vọng vài lần Giang Tiểu Vũ.

Đem Giang Tiểu Vũ vọng cả người không được tự nhiên, này cục trưởng sùng bái nàng gì.

Vừa rồi còn đối nàng diện mạo không tỏ ý kiến đâu.

- Tôi, Nhuận Lăng, chính thức tuyên thệ, kiếp này yêu thương vợ của mình - Giang Tiểu Vũ, kính cô ấy, đau cô ấy, không rời không bỏ.

Nhuận Lăng nhìn Giang Tiểu Vũ nói lời thề thật êm tai.

Giang Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy Nhuận Lăng, trừ bỏ thân hình cao lớn có thể làm cô áp lực thì vẫn còn có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Anh cứ như vậy đứng ở đối diện cô, ánh đèn chiếu trên mặt anh, tạo thành một hình ảnh hoàn mỹ khắc cốt ghi tâm người.

Giang Tiểu Vũ chịu ảnh hưởng của anh, ánh mắt mang theo sức nóng, đôi tay run rẩy, âm thanh uyển chuyển êm tai:

- Tôi, Giang Tiểu Vũ, chính thức tuyên thệ, kiếp này yêu Nhuận Lăng, cả đời đi theo, không rời không bỏ.

Lời thề khí phách, thật sâu khắc vào trong trí nhớ của hai người.

- Nhuận Đổng, Nhuận Đổng phu nhân, giấy kết hôn của hai vị đây, mời nhận lấy.

Cục trường tươi cười sáng lạn, vui mừng không kìm được.

Hôm nay thật là một ngày lành, ngày Nhuận Đổng kết hôn.

Giang Tiểu Vũ có chút hoảng hốt, nhận lấy một quyển sổ hồng ánh vàng rực rỡ.

Cô chậm rãi mở nó ra, cho đến khi nhìn thấy ảnh hai người, cô cảm giác thực kỳ diệu.

Mặt người đó như phiếm mây đỏ, tười cười ngọt ngào, thật sự là Giang Tiểu Vũ cô đây sao?

- Đi thôi bà xã nhỏ, lên xe rồi lại xem.

Nhuận Lăng ôm lấy Giang Tiểu Vũ đang ngẩn ngơ, mang cô đi ra hướng ngoài cửa Cục Dân Chính.

Cục Dân Chính nhiều người như vậy, vừa mới tân hôn, cũng không thể làm sợ vợ nhát gan được.

Vì vậy mà anh cực kì quan tâm săn sóc..