Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 121



Khi Dao Anh tỉnh lại, nến trên bàn bên cạnh chỉ còn một mẩu. 

Trong hầm đá lập lờ ánh nến mờ ảo. 

Khó chịu trên người đã biến mất, nàng ngồi dậy, thấy cổ tay hơi mát lạnh, cúi nhìn thì thấy một chuỗi Phật châu lồng trên cổ tay mình, nhẹ nhàng sắc dịu, như ánh trăng chảy xuôi.

Đây không phải là cầm châu mà bình thường Đàm Ma La Già luôn mang theo người sao? Từ lần đầu tiên gặp ngài ấy ở cồn cát, trên tay ngài đã đeo sợi cầm châu này.

Sao lại đến tay nàng rồi?

Dao Anh hơi kinh ngạc, cẩn thận tháo cầm châu, cầm khăn lau sạch, cầm trong lòng bàn tay đứng dậy ra khỏi bình phong.

Đàm Ma La Già đưa lưng về phía nàng ngồi trước bàn viết, bóng lưng đoan chính, nghe tiếng bước chân nàng đến gần, ngước lên nhìn nàng tỉ mỉ.

“Còn khó chịu không?”

Dao Anh lắc đầu, ngồi xếp bằng xuống, nói: “Không khó chịu, chỉ có đầu tôi còn hơi lơ mơ.”

Đàm Ma La Già ừ, “Uống thuốc này nó như thế.” Ra hiệu nàng đưa cổ tay ra bắt mạch.

Dao Anh đưa khăn tay bọc lấy cầm châu: “Pháp sư, cầm châu của ngài.”

Đàm Ma La Già thu ngón tay, tiếp tục viết, hiền hòa nói: “Châu này là Tuyết Liên Hoa, đeo vào mát lạnh thấm da thịt, giúp an thần bình tĩnh, công chúa thường xuyên mơ thấy ác mộng, có thể đeo nó.”

Dao Anh ừm một tiếng, vừa rồi hình như nàng không gặp ác mộng thật, cười nói: “Tôi nhớ rồi, để tôi về bảo lão Tề tìm giúp một chuỗi giống thế này…”

Đàm Ma La Già dừng tay, liếc nhìn nàng.

Dao Anh bị chàng nhìn mà ngẩn ra, ý hòa thượng là… muốn cho nàng chuỗi cầm châu này à?

Đây là thứ ngài ấy đeo từ nhỏ đến lớn, quý giá như thế, đưa cho nàng một người chẳng tín Phật, hình như có phần phí của trời…

Nàng đang muốn khéo léo từ chối, Đàm Ma La Già nói: “Đeo lên đi.” Giọng lạnh nhạt mà mang ý không cho từ chối. 

Dao Anh nghĩ nghĩ, trong lòng trào lên dòng nước ấm, cười một tiếng, không còn khách khí, cúi đầu đeo chuỗi cầm châu. Cổ tay nàng mảnh dẻ, cầm châu cuốn mấy vòng mới vừa, những viên Phật châu mềm mại ấm áp, mang trên tay, như thật sự có tác dụng an tâm bình tĩnh.

Đàm Ma La Già nhìn nàng lồng từng vòng cầm châu lên tay, dời mắt, chỉ một chén thuốc: “Công chúa vừa tán thuốc, uống thêm 1 chén thuốc kiềm lại này nữa.”

Dao Anh uống một hơi, đợi chàng viết xong kết luận mạch chứng, hỏi: “Pháp sư, tôi đã hết khó chịu, về được chưa ạ?”

Đàm Ma La Già gác bút, đứng dậy, cà sa phất qua bàn viết.

“Đi theo ta.”

Dao Anh vội vàng đứng dậy đuổi theo, đến cửa, Ba Murs dâng sẵn hai cây đèn cán dài mạ vàng, Đàm Ma La Già cầm lấy đưa một cây cho Dao Anh.

Nàng cầm đèn, nối gót chàng, bóng đêm sâu thẳm, phía trước đen thùi, hai người đi qua mấy con đường tĩnh lặng, leo mấy bậc thềm đá, từng bậc từng bậc đi lên, không biết rốt cuộc trèo bao nhiêu bậc, càng lúc càng dốc đứng.

Đàm Ma La Già đi một lát, dừng lại chờ Dao Anh, gió đêm lùa vào cà sa chàng, chàng đứng giữa vách hang đá, rũ mắt nhìn nàng, khuôn mặt trang nghiêm, giống như một pho tượng Phật  bước ra từ bức bích họa trên vách đá.

Dao Anh thở hồng hộc, bám sát chàng. 

Trong đêm yên tĩnh vẳng tới từng đợt chuông xa xăm trống trải, cuối cùng hai người cũng đã trèo đến một đài cao. Đàm Ma La Già dừng trước một Phật tháp, chắp tay trước ngực quỳ lạy, đặt cây đèn trong tay lên bàn thờ Phật.

Chàng ra hiệu cho Dao Anh: “Đặt đèn lên đây.”

Dao Anh học tư thế của chàng chắp tay trước ngực, lạy mấy cái, đặt cây đèn lên bàn thờ Phật, đứng song song với cây đèn của chàng.

Giữa bầu không khí trang nghiêm, nàng không dám nói lớn, quay lại nhỏ giọng hỏi: “Pháp sư đang cầu phúc cho tôi ạ?”

Đàm Ma La Già khẽ gật đầu, cúi người, ngồi kết già trên bồ đoàn trước bàn thờ Phật, nhắm mắt niệm kinh.

Dao Anh lùi về cạnh chàng, bắt chước ngồi xuống chắp tay trước ngực, ngó lên tượng Thần Phật trên bàn thờ.

Giữa khoảng không tĩnh lặng điện thờ nơi Phật tháp, trong một góc nhỏ hẻo lánh, hai người, hai ngọn đèn, gió đêm lất phất lùa vào, giữa trời đất như chỉ còn mỗi hai người bọn họ đối mặt. 

Đàm Ma La Già tụng kinh liên tục, Dao Anh không muốn quấy rầy chàng, ngồi một lát mí mắt sụp xuống, muốn ngủ gật. 

Ánh đèn cháy sáng phát ra tiếng lép bép trong trẻo, Dao Anh giật mình một cái, tỉnh táo lại, tưởng mình đang dự tảo khóa trên đại điện, theo bản năng thẳng lưng lên, lớn tiếng niệm A Di Đà Phật, tỏ vẻ hồn mình mới rồi không lãng đãng đi đâu. 

Một ánh mắt rơi xuống người nàng.

Dao Anh nhìn sang, Đàm Ma La Già quay nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt, lờ mờ dưới ánh nến, hình như khóe môi hơi cong lên một chút. 

Hoa quỳnh đêm nở, một nháy mắt tỏa hương thơm. 

Dao Anh chợt ngây người, tim tự dưng đập nhanh mấy phần, đến khi kịp hoàn hồn thì Đàm Ma La Già đã quay đầu đi.

Nụ cười vừa rồi kia, thoảng như chỉ là ảo giác của nàng.

Đàm Ma La Già niệm xong, đứng dậy, nói: “Ba Murs sẽ đưa công chúa về.”

Dao Anh còn hơi ngây người, đứng dậy theo, ra khỏi Phật tháp, ánh mắt quét qua ánh đèn sáng rực khắp nơi, dừng bước. 

Đối diện là vách đá dựng đứng dầy đặc những lỗ hang đá như tổ ong, ban ngày nhìn không thấy gì, lúc này trời tối người yên, từ chân núi đến phía trên, mỗi hang đều thắp đèn thờ Phật, tầng tầng lớp lớp, thắp sáng cả một sườn núi.

Xa xa nhìn lại, dưới bầu trời đêm một mảnh vàng thánh khiết loá mắt, như sao trời rực rỡ, sặc sỡ hùng tráng rất rung động lòng người.

Dao Anh thấy cảnh đẹp, bất giác nhìn Đàm Ma La Già. “Pháp sư, ngài nhìn xem, đứng từ góc này nhìn, hang đá thật đẹp.”

Nàng đứng cạnh thềm, quay lại nhìn chàng mỉm cười, dưới chân là một dải đèn đuốc vàng rực, gió đêm thổi tung sợi dây buộc tóc nàng, tay áo tung bay, dáng người uyển chuyển, giống như thần nữ yêu kiều đang nhẹ nhàng bay lên trời. 

Đàm Ma La Già dời mắt gật đầu.

Đúng vậy, thật đẹp.

Ba Murs xách một chiếc đèn lồng bước tới đưa Dao Anh trở về. Đàm Ma La Già đứng trước đài cao, chắp tay đứng, đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng tan vào bóng đêm âm trầm.

Chàng đã đứng ở dưới vách núi hang đá này mấy năm, cảnh đèn sáng rực này, đã thấy qua vô số lần.

Thời niên thiếu chàng từng quỳ trước Phật tháp, nghe sư tôn Ba La Lưu Chi hỏi. “La Già, một khi thân phận Tô Đan Cổ bại lộ, ngài sẽ bị vạn người thóa mạ. Ngài có sợ không?”

Chàng kiên định nói: “Không sợ.”

“Có hối hận không?”

“Đệ tử không hối hận.”

Ba La Lưu Chi rũ mắt nhìn chàng thật lâu, vẻ mặt nghiêm túc, thở dài, nói: “La Già, Quân chủ của Vương Đình bao đời nay, chỉ có một mình ngài gánh trên lưng chức hiệu Phật Tử và mang trách nhiệm chấn hưng Vương Đình ngay từ mới lọt lòng… Con đường này, ngài hẳn phải đi một mình… Nếu sau này, ngài có thể gặp được một người hiểu mình, hãy dẫn y tới đây..”

“Vi sư hi vọng, y có thể sẽ luôn làm bạn với ngài, khi nào ngài do dự, có người làm bạn bên mình, ngài mới có thể càng thêm kiên định.”

Chàng đã đồng ý.

Ánh đèn lồng chỉ còn một điểm sáng nhạt rồi biến mất trong bóng đêm vô biên. Đàm Ma La Già nhìn về hướng Dao Anh rời đi, thầm niệm kinh văn.

Nàng không phải người trong sa môn, sẽ không đi theo bên cạnh chàng như tín đồ hay một đệ tử, hôm nay chàng dẫn nàng đến, tụng kinh cho nàng, hoàn thành lời hứa hẹn thời niên thiếu, nói với sư tôn, trên con đường tu hành chàng đã gặp được một người như vậy.

Chỉ là khách qua đường.

Đến khi Ba Murs quay lại, Đàm Ma La Già vẫn còn đứng trên hiên dài trước đài cao.

Gió đêm lồng vào áo tăng rộng rãi của chàng, cả người chàng như tắm trong ánh trăng trong trẻo mát lạnh, nhìn xuống Vương Tự đồ sộ dưới chân và lý phường lớn nhỏ Thánh Thành đang ngủ say xa xa. 

“Ngày mai đưa A Ly từ vườn thú về đây.” 

Chàng nên bế quan rồi.



Hôm sau, Duyên Giác đưa tới thuốc viên và một số vị thuốc khác cho Dao Anh. “Y giả đã xem  kết luận mạch chứng, có thêm ít thuốc an thần, lần sau uống sẽ không còn khó chịu như hôm qua. Công chúa cất kỹ, nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Dao Anh nhờ cậu chuyển lời đa tạ Đàm Ma La Già, nhận thuốc.

Nàng vừa viết thư xong, tay áo còn xắn, lộ ra cầm châu màu sáng trên cổ tay, ánh mắt Duyên Giác lướt qua, trợn mắt.

Dao Anh nhanh chóng thả tay áo, lúc rạng sáng về nàng ngủ luôn, quên tháo cầm châu. “Ta thường xuyên gặp ác mộng, pháp sư nhân từ, tặng chuỗi Phật châu này cho ta.”

Duyên Giác ngây ra, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu rồi nói: “Sợi Pháp khí cầm châu này không phải từ hạt bồ đề bình thường, mà là bồ đề từ một loại hoa tuyết liên, mỗi một viên đều rất quý giá, có thể tập hợp lại nhiều viên thế này vô cùng hiếm có. Công chúa phải luôn mang theo người, mới có tác dụng an thần.” Nói xong, cậu nhíu mày, Vương lấy vật bên người tặng cho Văn Chiêu công chúa, có không ổn lắm không?

Dao Anh nghe cậu nói trịnh trọng thế, mới ngây một lúc rồi thu lại cầm châu.

Đã quý giá như vậy, chắc hẳn ai cũng nhận ra, vẫn nên đừng để ai nhìn thấy mới tốt, nàng chỉ có thể đeo trong lúc ngủ.

Trước khi đi Duyên Giác dặn: “Hai hôm nữa Vương sẽ phải bế quan, nếu công chúa có việc gì muốn xin chỉ thị Vương thì nhớ đến tìm tôi, tôi giúp người chuyển lời, chứ vài hôm nữa sẽ không có cơ hội.”

Sau một lát, thân binh đến bẩm báo: “Công chúa Tì Ra Ma La Man Đạt sai người đưa thiếp mời, mời công chúa đi dịch quán.”

Dao Anh cầm xem kỹ. Trên thiếp mời công chúa Man Đạt viết, hôm điển lễ tận mắt nhìn thấy nàng bước vào lửa đàn, chấn động thật sâu, đầy lòng thành muốn giúp nàng bắt được tấm lòng của Đàm Ma La Già, còn ám chỉ có thể truyền cho nàng mấy chiêu bí pháp.

Dao Anh nhíu mày, thả thiếp mời xuống nói: “Ta không rảnh.”

Công chúa Man Đạt còn chưa hết hi vọng, nói muốn giúp nàng hẳn là muốn lợi dụng nàng để tiếp cận Đàm Ma La Già, nàng sẽ không mắc lừa.



Tin Đàm Ma La Già sắp bế quan truyền ra, tín đồ chen chúc đến Vương Tự xin ngài có mặt ở Pháp hội cầu phúc một lần nữa, họ đường xa đến đây để có thể chiêm ngưỡng phong thái của ngài. Ngài đồng ý ra mặt vài hôm, tín đồ vô cùng cao hứng, ngoài Vương Tự ngày nào cũng người đông nghìn nghịt.

Dao Anh không muốn thu hút sự chú ý của người khác, ngày ngày mặc nam trang đi sân diễn võ xem so tài.

Trong tất cả các trận đấu, phi ngựa kỵ xạ luôn đặc sắc nhất, kịch liệt nhất, mỗi lần bắt đầu thi đấu, trên sân kín kẽ, sứ đoàn các nước chưa lên đường về cũng đến xem thi đấu.

Đến ngày cuối cùng, những môn tranh tài khác đều đã chọn ra người thắng trận, chỉ còn kỵ xạ bất phân thắng bại, Vương công quý tộc, đại thần, tù trưởng các bộ lạc đều lên khán đài, Đàm Ma La Già cũng có mặt ở đại hội, xem xong trận cuối cùng chàng sẽ phát thưởng cho các dũng sĩ. 

Sau một cơn mưa nặng hạt như tiếng trống, mấy dũng sĩ mặc giáp nhẹ cưỡi ngựa ra trận, tranh tài bắt đầu, cả vùng đầy tiếng vó ngựa, bụi bay mù mịt.

Trên sân thỉnh thoảng vang lên một tràng thảng thốt, có người ngã xuống lưng ngựa. Buổi tranh tài kéo dài mãi đến chiều, cuối cùng giữa sân chỉ còn lại sáu người, trong đó Mạc Bì Đa nhỏ tuổi nhất, phi ngựa xông pha trái phải nhanh như sấm chớp, khán giả lao xao hò hét cổ động cho cậu ta. 

Sau một trận kịch liệt, Mạc Bì Đa không chệch một mũi đã thắng trận, tiếng hoan hô như sấm động.

Tay cậu cầm loan cung, cưỡi ngựa vòng quanh sân một vòng nhận lấy tiếng hoan hô của đám đông, cuối cùng dừng trước khán đài, tung người xuống ngựa, đi lên.

Người Vương Đình đã đoán cậu định làm gì, cười ha hả chăm chú nhìn xem cậu sẽ giao cung cho ai. 

Trên đài, Tất Sa đứng phòng thủ sau lưng Đàm Ma La Già, đang cười xem náo nhiệt, đến khi thấy rõ hướng Mạc Bì Đa đi đến, lập tức đổi sắc mặt.

Mạc Bì Đa đang đi đến một người mặc tay áo hẹp đứng trong một góc khuất. 

Người đó dĩ nhiên Tất Sa nhận ra, dù nàng mang khăn trùm đầu, mặc nam trang nhìn không rõ tướng mạo, nhưng Duyên Giác và thân binh canh giữ bên cạnh, chỉ liếc đã nhận ra. Tất Sa ngẩng lên, lặng lẽ nhìn xem sắc mặt Đàm Ma La Già trên bảo tháp.

Ánh mắt Đàm Ma La Già dừng trên người Mạc Bì Đa, mặt không lộ cảm xúc.



Dưới đài.

Dao Anh ngồi ở một góc khuất vừa xem tranh tài, vừa thảo luận với thân binh, hết sức tập trung vào tọa kỵ và vũ khí của mỗi một bộ lạc, chợt phát hiện sân diễn đang ồn ào bỗng tự dưng yên tĩnh, trong sân trên khán đài, tầm mắt mọi người đều tập trung về phía nàng.

Một con ngựa ô từ từ tiến đến trước mặt nàng, trên lưng ngựa Mạc Bì Đa mặc giáp nhẹ, cao lớn cường tráng, dù người dính đầy bùn đất nhưng khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, tung người xuống ngựa, đi đến khán đài, hai tay dâng một thanh loan cung đen bóng đến nàng.

“Bộ lạc Ô Cát Lý Mạc Bì Đa, hi vọng có thể cùng các hạ chia sẻ vinh hạnh chiến thắng.”

Lưng cậu thẳng tắp, cao giọng hô to, gương mặt trẻ tuổi lộ ra mấy phần thản nhiên, ánh mắt nóng bỏng, giống như một thanh kiếm vừa mới ra lò, lưỡi kiếm nung nóng hổi, không ngừng bắn ra đốm lửa tung tóe. 

Không gian phá lệ tĩnh lặng.

Dao Anh hơi khó xử, nhìn Duyên Giác đứng sau lưng. Duyên Giác cũng kinh ngạc như nàng, nhíu mày nhìn Mạc Bì Đa đứng dưới sân, nhỏ giọng giải thích: “Vương tử Mạc Bì Đa thắng trận, theo phong tục Vương Đình, có thể chọn một người từ khán đài cùng hưởng chiến thắng với ngài ấy.”

Dao Anh hỏi, “Có gì đáng chú ý khác không?” Tỉ như mang mặt nạ giống nhau trên yến hội là một loại tập tục dành cho vợ chồng. 

Duyên Giác lắc đầu, “Không có ý gì, cùng hưởng chiến thắng có thể là nam hoặc nữ, trước giờ người chiến thắng thường sẽ chọn sư phụ hoặc là người nhà y, chờ lát Vương khen thưởng ngài ấy, công chúa cũng sẽ có phần.”

Dao Anh yên lòng, Mạc Bì Đa không ai quen biết ở Thánh Thành, Tất Sa lại vừa mới thua trận, cậu ấy chọn nàng ắt vì chỉ biết mỗi nàng. 

Nàng ra hiệu thân binh đi đón lấy loan cung, thầm thấy may mắn, nàng đang mặc nam trang, đeo khăn trùm đầu, người ngoài không nhận ra nàng, Mạc Bì Đa cũng biết nặng nhẹ, không gọi tên nàng trước đám đông. 

Thân binh nhận loan cung, Mạc Bì Đa ngẩng lên cười với Dao Anh, lộ hàm răng trắng tuyết, rồi xoay người theo thân binh đi đại trướng.



Trong đại trướng, Tất Sa nhìn xuống dưới đài, thấy thân binh của Dao Anh nhận loan cung của Mạc Bì Đa thì ngó sang Đàm Ma La Già.

Đàm Ma La Già vẫn vẻ bình tĩnh.

Mạc Bì Đa rất nhanh sải bước đến đại trướng, cung kính hành lễ với Đàm Ma La Già. Đàm Ma La Già chỉ hờ hững nhìn cậu, phất tay bảo cận vệ chuyển phần khen thưởng.

Cặp mày Tất Sa hơi chau lại, đợi Mạc Bì Đa lĩnh thưởng xong rời khỏi đại trướng, đuổi theo. “Sao cậu lại chọn Văn Chiêu công chúa?” Ai thì không biết người được chọn chứ anh ta và La Già dĩ nhiên biết.

Mạc Bì Đa xoay lại, khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Vì ta ái mộ Văn Chiêu công chúa nên đã chọn nàng.”

Cậu nhìn về phía đại trướng. “Văn Chiêu công chúa có thể thoải mái ngưỡng mộ Vương, ta cũng sẽ không che dấu ngưỡng mộ của mình đối với nàng ấy, ta tôn trọng tâm ý và lựa chọn của Văn Chiêu công chúa, không làm ra mấy chuyện ép buộc đâu, nếu có chỗ nào vượt khuôn phép ta nguyện nhận trách mắng, không một câu oán hận.”

Nói xong, cậu ta hướng về đại trướng ôm quyền rồi quay đi.

Tất Sa đưa mắt nhìn bóng lưng cao lớn của cậu ta rời đi, ngó Lý Dao Anh dưới đài, âm thầm lắc đầu, quay lại đại trướng, thấp thỏm nhìn Đàm Ma La Già.

Mặt Đàm Ma La Già vẫn không lộ chút cảm xúc gì, nói: “Từ ngày mai, ta muốn bế quan.”

Tất Sa run lên, cung kính đáp lời.

Phải ra chiến trường rồi.