Nguyệt Hàn

Chương 7: Trở thành nhị đồ đệ của tông chủ.



Sau khi từ bí cảnh quay về, Thẩm Nguyệt Hy đã tìm nơi có linh khí sung túc, và bắt đầu trồng cây Hỏa Lung xuống đất.

Thẩm tổng lao động vất vả xong, sau đó quay về bắt gặp tam sư thúc, cậu thi lễ xong xuôi rồi đến gặp Linh An Hương và tặng quả Hỏa Lung cho cô ấy.

Linh An Hương nhìn 2 viên linh quả, ánh mắt xúc động vô cùng rồi ôm Thẩm Nguyệt Hy, nàng dùng cằm cọ đỉnh đầu của y rồi nói "A Hy thật tốt, quay về còn biết tặng quà cho tỷ tỷ, A Hy lớn rồi ai ơi".

Linh An Hương dày vò , nựng má y một hồi lâu thì mới bỏ y ra. Nàng mỉm cười dịu dàng rồi sờ đầu y "A Hy, tỷ tỷ không cần đâu, tấm lòng của đệ tỷ nhận rồi, đệ cứ ăn đi".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Đệ đem trồng cây Hỏa Lung ở bên ngoài, tỷ chăm sóc là có quả".

Linh An Hương à một tiếng "Vậy à, đệ trồng cây Hỏa Lung bên ngoài sân à.... Hả! Cái gì cơ?".

Linh An Hương túm cổ áo Thẩm Nguyệt Hy lên và chạy ra ngoài phát hiện cây Hỏa Lung thì câm nín, thật sự đem được về đây trồng à!?

Linh An Hương đứng đơ một lúc sau đó nhéo má của Thẩm Nguyệt Hy rồi tra xét "Nói đi, rốt cuộc đệ có tư vi ra sao? Ta nhớ cái cây đó có xà yêu lợi hại mà".

Thẩm Nguyệt Hy trầm ổn thanh âm lên tiếng nói "Hồi trước xà yêu nuôi dưỡng đệ nên là Lục ca tặng đệ cái cây".

Linh An Hương nhìn nét mặt nghiêm túc lại vô tội của thiếu niên, lại có chút buồn cười, mặt trẻ con nhưng lại rất chững chạc, cơ mà cũng cao nhỉ? Vậy mà cao tới ngực nàng rồi.

Linh An Hương cũng nhận lấy quả, sau đó mỉm cười "Vậy tỷ tỷ giúp đệ chăm sóc cây nhé? Đệ cứ chuyên tâm bế quan đi".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, sau đó thi lễ rồi rời đi. Linh An Hương nhìn bóng lưng nhỏ bé kia, nàng mỉm cười dõi theo, tiểu sư đệ sẽ thành tiểu sư chất, đúng là thế sự khó lường mà.

Cơ mà để đệ ấy ở dưới tay của nàng, nàng không nghĩ sẽ chăm sóc tốt, quả nhiên nên để những người thích tu luyện đi với nhau sẽ tốt hơn.

Thẩm Nguyệt Hy bế quan mấy năm, đột phá Dung Hợp cảnh hậu kỳ. Đang ổn định tu vi thì có tiếng gõ cửa. Âm thanh của Linh An Hương phát ra "A Hy, ra ngoài thôi, Thương Cẩn quay về rồi, ra đón thôi".

Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua đuôi hồ ly, 5 cái đuôi, y thu đuôi lại, dùng pháp thuật để làm tóc và mắt quay về màu đen. Y sửa lại y phục rồi đi ra.

Linh An Hương nhìn đồng phục màu xanh lam của Vân Bách Tông được mặc trên người y, vẫn có cảm giác đẹp nhỉ, nhưng mà màu trắng hợp hơn.

Thẩm Nguyệt Hy thích mặc đồ màu thanh sắc, nhưng khi cậu làm Thẩm tổng, y toàn mặc âu phục màu xanh đậm, đen, tím sẫm, các màu sắc trầm để ổn định hình tượng, y luôn làm ra vẻ mặt nghiêm túc và lạnh nhạt để cho người ta không quá chú ý đến nhan sắc của y.

Bây giờ qua đây, y mặc đồ thanh sắc là được rồi, không cần áp lực bản thân cho lắm.

Y nhìn Linh An Hương mặc trang phục tương tự mình, Linh An Hương mỉm cười "Tới Ung Chính điện thôi".

Hôm nay là đại điển phong chức tông chủ, các đệ tử quan trọng và trưởng lão đều đến. Các trưởng lão mới cũng sẽ được sắc phong nếu các trưởng lão đương nhiệm không muốn ngồi ở ghế trưởng lão nữa.

Hiển nhiên là 4 người họ không muốn, họ quyết định rời đi. Đồ đệ của tông chủ sẽ làm trưởng lão, 4 trưởng lão cũng sẽ truyền thừa y bát của họ cho 4 đệ tử kia.

Linh An Hương có tài năng về y học nên làm bên Linh Ngọc Phong chuyên về y học, phụ trách trị liệu, luyện đan cho các đệ tử.

Có 4 điện, tương ứng 4 vị trưởng lão, một người quản tài chính, người quản đệ tử, người quản ngoại giao, người quản y tế. Nói vậy cho đơn giản.

Thẩm Nguyệt Hy đến đại điện Ung Chính. Vừa đi vào liền thấy các trưởng lão và Lương tông chủ.

Thẩm Nguyệt Hy đi vào trong cùng Linh An Hương, cậu thu hút được ánh nhìn.

Lương tông chủ nhìn y, ánh mắt hơi thay đổi, ông ấy vuốt râu của mình, đứa bé này thiên tư tốt thật, vậy là đã tới Dung Hợp cảnh hậu kỳ, chỉ thua Thương Cẩn một cảnh giới nhỏ.

Lương tông chủ nhìn người đến gần đủ, tân môn nhân đi tới. Trường bào màu xanh lam lịch thiệp lại nghiêm cẩn.



Thiếu niên ôn hoà lại trầm ổn Thương Cẩn đi vào, lịch luyện mấy chục năm đã quay về.

Thương Cẩn chắp tay, giọng điệu nghiêm cẩn "Thỉnh an sư tôn, các vị sư bá, sư thúc".

Lương tông chủ gật đầu "Chào mừng quay về A Cẩn, bây giờ bắt đầu đại điển".

Thẩm Nguyệt Hy đứng nhìn xem đại điển nhậm chúc, cậu cảm thấy rất mới mẻ. Mọi thứ rất mới và khác phim ảnh.

Tận mắt chứng kiến khung cảnh này, trái tim y vẫn là đập nhanh hơn, khác với phim ảnh, nó trang trọng và uy nghiêm.

Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh đợi, sau khi xong xuôi chính là lễ nhậm chức của các trưởng lão. 4 vị tân trưởng lão cùng lên.

Sau khi làm xong lễ.

Thương Cẩn vươn tay tẩy đi phép dịch dung của Thẩm Nguyệt Hy, Thương Cẩn ôn hòa nói "Ta quay về rồi, từ hôm nay, không cần phải che đi bản chất, vi sư bảo vệ con".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Đa tạ sư tôn".

Thương Cẩn mỉm cười, cuối cùng cũng có thể danh ngôn chính thuật bảo vệ người rồi.

Linh An Hương nhìn Thẩm Nguyệt Hy, vẫn là có cảm giác rung động, người gì đâu đẹp vậy, mái tóc trắng dài cũng không làm người kỳ quái, ngược lại hợp với dáng vẻ này, vốn dĩ lạnh lùng, bây giờ càng lạnh lùng hơn.

Thương Cẩn nhận nhị đệ tử xong, liền vất vả chuyện trong tông môn, nhưng không quên nhét tài nguyên cho tiểu đồ đệ nhà mình. Còn chuẩn bị cho y một cái cổ cầm.

Thẩm Nguyệt Hy: "..." ?

Thương Cẩn vui vẻ vô cùng quăng đàn xong rồi chạy. Thẩm Nguyệt Hy quan sát cổ cầm. Không có tên? Là linh ngọc à? Vậy gọi Giang Tuyên cầm đi.

Thẩm Nguyệt Hy vui vẻ bế quan, đôi khi sẽ cùng Thương Cẩn thảo luận chuyện tu hành.

Thương Cẩn và Thẩm Nguyệt Hy đối đáp một hồi, cảm ngộ càng ổn trọng hơn, bàn chuyện một hồi thì Thẩm Nguyệt Hy lại trốn đi bế quan.

Thương Cẩn nhìn đại đồ đệ Trần Lăng Diên, sau đó vỗ vai cậu ấy "Đừng lo, sau này con làm tông chủ, bản tính của A Hy không hứng thú với chuyện tông môn, cố gắng bảo vệ sư đệ con , đánh không lại thì đi gọi sư đệ".

Trần Lăng Diên: "?" Sư tôn, tại sao không tin con chút nào vậy...

Thương Cẩn bố trí tụ linh trận, trồng thảo dược xung quanh nhà trúc cho Thẩm Nguyệt Hy, còn có Đại trưởng lão Linh An Hương tới bố trí nữa. Linh khi Thanh Vãn phong vẫn là dồi dào vô cùng.

Thẩm Nguyệt Hy không có bị làm phiền, còn tự bố trí linh thạch trong giới chỉ ra, giới chỉ có rất nhiều linh thạch thượng phẩm, đủ để y hấp thụ.

Thẩm Nguyệt Hy bế quan thêm mấy vạn năm, khi xuất quan thì trầm mặc gần tối cổ.

Bây giờ... Rốt cuộc là gì vậy?

Thương Cẩn cảm giác được đồ đệ xuất quan nên qua xem. Thẩm Nguyệt Hy nhìn nam nhân tầm 27, 28 tuổi trước mặt, y khẽ cúi người "Sư tôn".

Thương Cẩn không nhìn ra tu vi của y, hắn gật đầu "Đột phá?".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, điềm tĩnh nói "Xuất Khiếu trung kỳ".

Thương Cẩn: "..." Haha.

Thương Cẩn thấy hơi chua, bản thân hắn là Luyện Hư đỉnh phong, bây giờ lại không bằng thật rồi, haiz.

Thẩm Nguyệt Hy cảm nhận ra được. Thương Cẩn vỗ nhẹ vai y "Chúc mừng, sớm ngày quay về nhà".



Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Vâng sư tôn, nếu sư tôn muốn độ kiếp, có thể gọi con về hộ pháp".

Thương Cẩn dở khóc dở cười nhìn y, vốn dĩ dáng dấp nhỏ, bây giờ cũng cao bằng y rồi. Thẩm Nguyệt Hy cũng phát hiện dung mạo bản thân đã thành thiếu niên 18 tuổi. Bế quan bao lâu haiz.

Thương Cẩn vỗ nhẹ vai y "Tới Luyện Hư rồi, cũng nên chuẩn bị danh hiệu đi chứ, con bằng sư tôn ta rồi".

Thương Cẩn nói "Nên nhận đồ đệ đi".

Thẩm Nguyệt Hy đang định đồng ý thì nhớ lại combo hủy diệt, sư tôn + xuyên không + họ Thẩm \= Tự hủy.

Thẩm Nguyệt Hy lắc đầu "Ta còn trẻ, chưa muốn thu đệ tử, sư tôn, ta đi lịch luyện đây, cáo từ".

Thương Cẩn nhìn người chạy mất. Thương Cẩn thở dài một tiếng sau đó vẫn là đi công bố tu vi của đệ tử nhà mình ra ngoài. Thương Cẩn biểu thị Thẩm Nguyệt Hy tu thành Luyện Hư cảnh sơ kỳ, dĩ nhiên không nói là trung kỳ bởi vì nhiều vấn đề. Cho nên gọi là Lam Thủy Tiên Quân.

Thẩm Nguyệt Hy nghe thấy danh Lam Thủy, y hoài nghi nhân sinh, y vẫn là nói chuyện với Thương Cẩn một chút.

Thương Cẩn nói "Tên do An Hương đặt đấy".

Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc, Thương Cẩn nói "Đệ nghĩ ra tên dùng khi lịch luyện chưa?". Y khẽ gật đầu, con ngươi lam sắc bình tĩnh vô cùng "Dư Thần".

Thương Cẩn tò mò nhìn y "Tại sao gọi vậy?".

Y trầm mặc nói "Phụ mẫu đặt, sau này mới đổi thành Nguyệt Hy, họ hy vọng đệ có thể giống như minh nguyệt".

Thương Cẩn vỗ nhẹ vai y, khẽ lên tiếng an ủi, biết là đề tài sai nên Thương Cẩn lấy một đống bảo vật ra

Thẩm Nguyệt Hy bị nhét cho đống đồ, Thương Cẩn chậm rãi giải thích "Đây là quà của các sư thúc, sư thúc tổ chúc mừng đệ".

Thẩm Nguyệt Hy vẫn là có chút không thích nghi được với việc được tặng quà như này, y khẽ từ chối "Cẩn ca, không cần, trong giới chỉ của đệ đã có, hơn nữa Luyện Hư cảnh đã là ít, đệ không muốn trêu chọc người khác nên sẽ không gây thù đâu".

Thương Cẩn cười như không cười gật đầu "Được rồi, lấy thảo dược đi, dù sao đệ cũng biết luyện đan mà, cầm lấy".

Thẩm Nguyệt Hy nhận lấy linh thảo, sau đó trả lại rất nhiều Hỏa Lung quả. Thương Cẩn khoé miệng giật giật, gần không duy trì nổi nụ cười nữa.

Từ khi Hỏa Lung quả được trồng ở Thanh Vãn phong, cứ trăm năm lại ra quả lần, mà quả này nó cũng nhiều linh lực hơn.

Thẩm Nguyệt Hy nghĩ một chút rồi lấy đa dạng linh quả ra nhét. Đồ tích trữ ở cái bí cảnh kia khi còn làm hồ ly vẫn còn rất nhiều.

Thương Cẩn: "...." Đồ đệ còn giàu hơn sư tôn, phải làm sao?

......................

Tiểu kịch trường.

Giám đốc hàng tỷ Thương Cẩn của tập đoàn Vân Bách quăng đống tiền và châu báu vào mặt của một giám đốc hàng tỷ khác và biểu thị.

"Tiêu không hết thì đừng về nhà".

Tổng tài hàng tỷ Thẩm Nguyệt Hy bị quăng tiền và châu báu vào mặt cẩn thận lễ phép nhận quà vụn và trả lại một đống châu báu khác, lễ phép nói.

"Chỉ là chút lễ mọn, xin nhận cho".

Thương tổng: "...".