Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 51: Bách Cổ Lâu



Doanh Thiên mê mẩn khúc gỗ kia một hồi, hắn từng thử qua thăm dò thần thức, đại đạo diễn hoá áo nghĩa....vân vân.

Tiếc là lấy hắn tu vi hiện tại căn bản dò xét không ra, nếu là cưỡng ép thăm dò thì là vẫn có thể, chỉ là như thế sẽ gây ra động tĩnh lớn sẽ kéo tới chú ý không cần thiết.

Lại nói, Thiên Địa bí mật mà hắn chưa biết là lác đác không có mấy, bởi vậy hắn hứng thú, hắn cũng có được đầu mối về cái này bí mật, chỉ là từ ngày đạt được khúc gỗ này hắn đều bận chưa có xem xét được qua,hiện tại tốt, có thời gian xem xét thì tu vi lại không đủ.

Cái này có thể nói là tương đương đen đủi.

Thế nhưng là cũng tốt, đối với hắn mà nói, lâu lâu hoạt động chút tay chân liền hứng thú, nếu là cái gì cũng đều trực tiếp đi nhìn, vậy thì quá là nhàm chán.

Hơn nữa khúc gỗ này giấu đến cũng không phải là một cái bình thường bí mật, mà là một cái không tầm thường bí mật, một cái vạn cổ mê bí.

Để giải cái này mê bí, vạn cổ đến nay có không biết bao nhiêu hạng người vô địch đi tìm tòi, bao nhiêu thiên tài vạn cổ mê đắm vào con đường này. Tiếc là cuối cùng đều không thể giải khai.

Cuối cùng khúc gỗ kia là lại hướng Doanh Thiên rơi vào tay.

Doanh Thiên đem khúc gỗ cất đi, hắn hướng Vạn Lý Tháp đi tới. Hắn đi rất chậm, có là dừng bên đường xem chút đồ vật, cũng có là ghé quán rượu mua lấy bình rượu uống.

Thậm chi hắn còn mua lấy một xiên kẹo hồ lô vừa đi vừa ăn. Dạng này lại là lộ ra kỳ quái, bởi vì ai cũng biết hồ lô kẹo này thường là chỉ có trẻ con mới thích, mặc dù nói Doanh Thiên bộ dáng hiện tại là một cái thanh niên, lại mặc lấy hắc y trùm đầu, tay cầm hồ lô kẹo, vừa ăn lại vừa uống rượu, lộ ra có chút quái đản.

Doanh Thiên dừng lại trước một tiệm đồ cổ, hắn đi vào.

Bên trong tiệm đồ cổ này trưng lấy rất nhiều món đồ cổ, hơn nữa bên dưới đều có ghi chú lấy niên đại cùng công dụng.

Có thể nói, tiệm đồ cổ này mỗi một món đồ đều là báu vật trân quý, có được rất nhiều đồ vật từ cường giả để lại, thậm chí có cả Thần đồ vật.

Doanh Thiên vào tiệm đồ cổ này là vì một món đồ, hắn cần món đồ này để làm việc.

Tiếp đón hắn là một cái thanh y thiếu nữ, nàng tên là Kiều Oản. Nàng làm công tác giới thiệu và hướng dẫn khách mua đồ.

Lại nói, nàng này quả thật là xinh đẹp, từ khuôn mặt, cho tới vóc dáng đều là cực phẩm, trong tiệm lúc này có đến không ít người, đa số là nam nhân, có tới 8 phần ánh mắt đều là hướng nàng bờ mông cùng ngực nhìn tới, trong mắt bọn hắn đều lộ ra vẻ dâm tà.

“Khách nhân, ngài muốn mua gì”. Kiều Oản đưa tay vuốt tóc hướng Doanh Thiên kiều mỵ nói.

“Ta muốn mua một cái Chân Thần”. Doanh Thiên mỉm cười đáp.

“Chân Thần?”. Nge được Doanh Thiên nói như vậy, Kiều Oản ban đầu là ngạc nhiên, sau đó lại là uyển chuyển cười nói “Khách nhân liền đùa, ở đây không có Chân Thần”.

“Ta chính là muốn mua một cái Chân Thần”. Doanh Thiên kiên trì cười nói.

Nghe vậy, Kiểu Oản là nhíu mày. Nàng đây là suy nghĩ liệu có phải tên này là tới trêu đùa hay không. Nhưng là, Vạn Lý Thành vạn năm đến nay căn bản không có ai dám tới tiệm gây rối.

Tiệm đồ cổ này tên là Bách Cổ Điếm. Là Bách Cổ Thương Hội một cái chủ chốt địa điểm. Mà Bách Cổ Thương Hội là thương hội lớn mạnh nhất Vạn Lý Thành này. Nói cách khác, đứng sau Bách Cổ Điếm chính là Bách Cổ Thương hội, kể cả trước đó Bách Hoa Lâu cũng là tài sản của Bách Cổ Thương Hội.

Quan trọng là, Bách Cổ Thương Hội là do một vị Chân Thần một tay dựng nên.

Nhiều năm trước, Bách Cổ Điếm có được một món đồ quý giá. Món đồ kia gây nên rất nhiều Linh Đế, Linh Thánh, thậm chí Thônh Thần cường giả đều muốn tranh đoạt.

Kết quả chọc giận vị Chân Thần kia, hắn đem thần lực giáng xuống, đem toàn bộ những kẻ kia xoá bỏ. Từ đó đến nay đã gần vạn năm không có ai dám đến quấy rối.

Mà vừa rồi Doanh Thiên là lớn tiếng muốn nói mua Chân Thần, đây có phải hay không là muốn gây rối đây.

Thực tế tại Doanh Thiên nói ra muốn mua một cái Chân Thần liền đã đem xung quanh mọi người chú ý đến hắn.

“Tiểu tử này to gan thật, đây là tự tìm đường chết”.

“Sắp có trò hay để xem”.

“Bách Cổ Điếm thủ hộ giả trước tiên nhất định là sẽ giáo huấn hắn”.

“...”

Ngay lúc này từ trên lầu đi xuống một cái lão nhân. Lão nhân này bước xuống hỏi chuyện Kiều Oản. Nàng đem chuyện vừa rồi kể lại.

Nge được nàng kể lại, ánh mắt lão nhân này hướng Doanh Thiên nhìn tới.

“Là Các Lão, chủ sự Bách Cổ Điếm”.

“Các Lão vậy mà tự mình xuất hiện”.

“Xong, tiểu tử này xong đời”.

“...”

Ở đây rất nhiều người đều sẽ cho rằng Doanh Thiên nhất định sẽ bị trừng trị. Bởi vì lão nhân này chính là một cái hung ác nhân vật, tu vi thâm sâu không lường được. Còn trẻ thời điểm, bởi vì có người xúc phạm hắn gia tộc, cho nên hắn trong đêm đem người kia gia tộc già trẻ lớn bé trong một đêm giết sạch.

Tiếc là sự việc lại không có giống như trong tưởng tượng của bọn hắn.

Lão nhân kia giọng khàn khàn nói ra:”Ta Bách Cổ Lâu đồ vật rất nhiều, khách nhân muốn mua đồ vật gì liền mua, nếu là cố ý gây rối, vẫn là khuyên mau chóng rời đi”.

Nge được lão nhân nói câu này. Ờ đây rất nhiều người đều là ngạc nhiên vô cùng. Bởi lẽ lão nhân này hung danh vang xa. Thế nào hôm nay lại dễ dàng nói chuyện như vậy.

Doanh Thiên lắc đầu cười nói:”Các ngươi thấy qua ta gây rối sao, các ngươi thấy ta nói gì gây rối sao”.

Xung quanh mọi người nghe Doanh Thiên cười nói như vậy đều cảm thấy lạ.

Ai cũng biết, Bách Cổ Lâu có được Bách Cổ Thương Hội làm hậu thuẫn. Bách Cổ Thương Hội lại được một vị Chân Thần dựng nên, Doanh Thiên ở đây lớn tiếng muốn mua một cái Chân Thần. Đây rõ ràng là sỉ nhục vị kia Chân Thần. Là đánh mặt Bách Cổ Thương Hội.

“Khách nhân quả thật không gây rối, nhưng là chúng ta Bách Cổ Lâu cũng không có cái gì Chân Thần có thể bán”. Lão nhân híp mắt nói ra.

Doanh Thiên lắc đầu cười nói:”xem ra là các ngươi hiểu lầm, ta muốn mua....gọi là Chân Thần Đản đi.

Nge được “Chân Thần Đản” ba chữ, lão nhân kia giật mình biến sắc. Sau đó lão nhìn chằm chằm Doanh Thiên, muốn tra xét Doanh Thiên.

Tiếc là ngoài một cái Linh Động Cảnh tu vi thì lão nhân căn bản nhìn không ra một thứ gì. Nhìn một hồi lâu sau, căn bản không có thu hoạch gì, lão nhân thu hồi ánh mắt, sau đó hít một hơi nói:”Không hay khách nhân muốn mua Chân Thần Đản để làm gì”.

Doanh Thiên một bộ suy tư nói ra:”Để xem, nếu nói theo các ngươi thì là Bách Cổ Chân Vương đi”.

Giống như là bị sét đánh, Lão nhân kia là giật minh lùi về sau mấy bước, sợ hãi nhìn Doanh Thiên.

Lão nhân này, bên ngoài người ta chỉ biết gọi hắn là Các Lão. Thế nhưng không có ai biết hắn thân phận thực sự là một cái quan trọng cao tầng của Bách Cổ Thương Hội.

Mà “Chân Thần Đản cùng Bách Cổ Chân Vương”là dính líu đến một cái thiên đại bí mật của bọn hắn thương hội. Mấy chữ này ý nghĩa không phải thường nhân có thể tưởng tượng.

Lão nhân một lúc sau mới có thể bình tĩnh. Hắn cúi người nói:”Phiền công tử lên lầu chờ một lát, ta đi cáo tri người”.

Sau đó lão nhân phân phó Kiều Oản hướng Doanh Thiên chiêu đãi thật tốt, nhất định không để điều gì sơ sót.

Điều này khiến Kiểu Oản là vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Nàng biết Các Lão lac dạng người gì, vậy mà thanh niên trước mặt này có thể khiến Các lão cúi đầu, đây là sự tình gì.

Nàng cũng là muốn nhìn kỹ Doanh Thiên, tiếc là nhìn không ra bất cứ thứ gì. Linh Động Cảnh giống như Doanh Thiên này chính là tuỳ tiện đều có thể lấy ra một bó.

Nói không ngoa. Liền một tên phục của Bách Cổ Lâu tu vi cũng đều là Địa Sư trở lên.

Thế nhưng là nàng cũng không phải cái gì ngu ngốc người, nàng biết sự tình không có đơn giản. Nàng vẫn là tiếp Doanh Thiên lên căn phòng đẹp nhất, sang trọng nhất. Bày lên sơn hào hải vị. Vẫn là đem ngon nhất rượu bày lên mời Doanh Thiên.

Doanh Thiên cũng không có làm màu mè, hắn trực tiếp ăn uống thoải mái.

Mặc dù nói hắn cái gì tiên trân thánh tửu chưa dùng qua, thế nhưng là bình tâm thưởng thức đồ ăn dân dã cũng là một cái nho nhỏ thú vúi. Tất nhiên đồ ăn dân dã là trong mắt hắn mà thôi. Còn với thường nhân đây là làm cả đời cũng không ăn nổi một bữa này.

Một lát lâu sau. Cửa phòng mở ra, đi vào là một cái thanh niên, thanh niên này nhìn chính là hết sức bình thường. Đi theo sau chính Các Lão.

Thanh niên này không có ngồi vào bàn mà là lằng lặng đứng đó nhìn Doanh Thiên.

Doanh Thiên cũng là mặc kệ, hắn vẫn cứ bình thản ăn uống.

Tới hơn một canh giờ sau, Doanh Thiên mới là dùng bữa xong. Hắn đánh cái no nê vươn vai nói:”Đã lâu không có ăn uống thoải mái như vậy nha”.

Thanh Niên kia lúc này mới nhẹ nhàng tiến lại gần chắp tay nói:”Tại hạ Thanh Tiêu, không hay công tử quý danh”.

“Doanh Thiên”. Doanh Thiên hời hợt đáp