Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 67



Phó Văn Thâm lặng im nghe, cảm nhân được một ánh mắt phóng ra từ phòng khách, con ngươi khế lướt qua.

Cùi chỏ Chung Lê gác trên thành sô pha, chống cằm, tay phải bị thương đang cầm một cây quạt bối mẫu(?), vừa quạt gió cho bản thân với biên độ nhỏ, vừa nhìn bọn họ chằm chằm.

Cáo trạng thôi mà nói lâu như vậy sao?

Cô mới đến có bốn ngày thôi, tội lỗi lại chồng chất đến thế à?

Chống lại ánh mắt Phó Văn Thâm, cô híp con mắt lại, nỗ lực từ trên khuôn mặt thăng chó này phán đoán thái độ của anh.

Nhưng mà dù sông băng Bắc Cực có hoà tan, khả năng là cái khuôn mặt này của anh cũng sẽ không thay đổi.

Không đợi cô quan sát thêm vài lần, Phó Văn Thâm thu tầm mắt lại.

“Khoảng thời gian này sẽ thanh toán lương cho dì gấp 3 lần, khiến dì tốn nhiều tâm tư rồi”

Vẻ mặt và giọng nói của anh cũng không có gợn sóng gì, thản nhiên nói: “Tất cả yêu cầu của cô ấy, cứ thỏa mãn cô ấy. Nếu không giải quyết được, để tôi giải quyết”

Phó Văn Thâm tháo đồng hồ đeo tay ra, trở về phòng cho. khách mà anh ở mấy ngày nay.

Sau đó hồi lâu, dì Ngô đến tìm Chung Lê, so với trước kia thái độ thay đổi không ít, tuy không thể gọi là nhiệt huyết, nhưng lại khách khí thận trọng hơn nhiều, hỏi cô mai muốn ăn gì.

Chung Lê đang nằm trên giường, tập trung nghiên cứu thông tin bất động sản dưới danh nghĩa Phó Văn Thâm mà Lộ Hàng đã sắp xếp chỉnh sửa, nỗ lực từng bước tìm hiểu rõ ràng tình trạng tài sản của Phó Văn Thâm.

Nghe vậy liền lếc mắt nhìn sang, không lên tiếng, nhìn bà như đang có điều suy nghĩ.



Hai tay dì Ngô đặt trước người, ánh mắt nhìn tấm chăn, có chút ngượng ngùng nhận sai: “Mấy ngày nay đều do tôi không đúng, cậu chủ bảo tôi tới chăm sóc cô, cô bảo tôi làm gì, thì đó là việc tôi cần làm. Buổi chiều tôi cũng không nên nói cô như vậy, cô đùng để trong lòng. Về sau cần tôi làm gì, cô cứ việc

nói:

Chủ là chủ, người làm thuê là người làm thuê, nếu đã làm việc cho người ta, nên có thái độ tốt mà làm việc. Tuy rằng đa phần mọi người đều sẽ nhìn sắc mặt người khác để làm việc, thích nâng cao đạp thấp, nhưng nếu bảo mẫu không tôn trọng cô - một nữ chủ nhân, thì thực ra chính là biến tướng của không tôn trọng Phó Văn Thâm.

Xem ra chồng của cô vẫn còn có chút đầu óc, chưa hoàn toàn bị sắc đẹp của người tình nhỏ che mờ cả não.

Khoé môi Chung Lê cong lên, lộ ra nụ cười như gió xuân, cực kỳ khoan hồng độ lượng, tư thế đại nhân không chấp tiểu nhân nói: “Biết sai lập tức thay đổi là tốt rồi.”

Dì Ngô nói: “Ngày mai cô muốn ăn gì, tôi làm cho cô.”

Chung Lê đưa mắt về phía máy tính bảng, vân đạm phogn khinh nói: “Trứng rán xốp đi. Nhớ cho thêm phô mai và rau củ.”

Mấy ngày trước bận rộn không thấy người đâu, khó có được hôm nay Phó Văn Thâm về nhà sớm một lần, Chung Lê vẫn không gặp được anh.

Anh không chủ động tới tìm gặp Chung Lê, Chung Lê cũng không còn cố ý tới gần anh.

Thứ nhất, hôm nay cô đã làm một việc, để Phó Văn Thâm tới chỉnh đốn dì Ngô, tuy anh không giận dữ, nhưng nếu nhìn thấy hai anh đẹp trai trong nhà mình thì khẳng định là sẽ khó chịu, cô mới không chịu rủi ro mà đến gần anh ta bây giờ.

Thứ hai, gã đàn ông chó này tới gặp tình nhân nhỏ, Chung Lê không muốn nhìn thấy anh ta.

Bẩn con mắt!