Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 46: 46




Mạn Châu Sa Hoàng đi vào bên trong quán Bar, đôi mắt đảo dọc xung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng của Bạch Thi Tịnh.

Có một vài cô gái bị thu hút bởi ngoại hình của anh tiến đến muốn xin phương thức liên lạc đều bị anh vô cảm gạt sang một bên.

Đúng là một khi bạn có người thương, thì hình ảnh của người đó sẽ mãi mãi in sâu vào trong tiềm thức, muốn quên cũng chẳng quên được.

Chỉ một lúc sau tìm kiếm, Mạn Châu Sa Hoàng đã nhìn thấy Bạch Thi Tịnh đang ngồi tại một góc quầy rượu.

Dù cho căn phòng đang được phủ bởi một màu tối và những ánh đèn sặc sỡ nhấp nháy huyền ảo.

Dù cho ở đây đang có rất nhiều người đang nhảy múa, đi lại xung quanh, anh vẫn có thể nhận ra cậu.

Ở nhà sao? Không những biết chửi anh, mà còn dám nói dối cả anh.

Để xem sau này anh xử lí cậu như thế nào.

Mạn Châu Sa Hoàng dù đang rất tức giận nhưng không tới chỗ cậu luôn, anh chọn một góc khuất để ngồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy được cậu.

Mở điện thoại ra, anh nhắn tin cho cậu.


Mạn Thị Hoàng: [Em đang làm gì thế?]
Bạch Thi Tịnh nhân được tin nhắn của anh, cầm điện thoại lên nhắn lại.

Tịnh Mèo Con: [Chuẩn bị đi ngủ]
Mạn Châu Sa Hoàng giật giật đuôi mắt, khoé miệng nhếch lên.

Hoá ra cậu có thói quen trước khi đi ngủ là phải đến quán Bar uống rượu sao? Đây là lần đầu tiên anh biết đấy.

Mạn Thị Hoàng: [Em đang giận tôi sao? Thực ra lúc đó tôi mất kiểm soát, lỡ làm em cảm thấy khó chịu]
Tịnh Mèo Con: [Biết là tôi đang khó chịu với anh thì làm ơn đừng có dính vào tôi]
Lần này thì anh không thể kiểm soát được nữa rồi.

Chính cậu là người bắt đầu lôi kéo anh, mà bây giờ lại muốn tách anh ra ư?
Không bao giờ! Bảo anh xa cậu chẳng khác nào bảo anh lên trời.

Mạn Châu Sa Hoàng nóng lòng muốn đến chỗ cậu, nhưng không biết từ đâu bỗng có một tên đàn ông khác đến rồi ngồi bên cạnh nháy mắt với cậu.

Thế là anh lại ngồi xuống, thấp thỏm không yên.

Bạch Thi Tịnh đang nghịch lát chanh trong cốc uống Cocktail Mojito bạc hà, bỗng nhiên có một li Dry Martini từ bên cạnh đẩy tới.

Bạch Thi Tịnh nghiêng đầu nhìn nó, khẽ liếc mắt về phía người đàn ông tây trang lịch lãm vừa mới đến ngồi bên cạnh mình.

Người này có hai lúm má đồng tiền rất câu dẫn, mái tóc màu vàng óng ánh tựa như ánh mặt trời, khuôn mặt cũng không quá tồi, đủ để làm người khác phải chú ý.

Người đàn ông mỉm cười, đưa ánh mắt ra hiệu với cậu.

"Tôi có thể mời người đẹp tối nay được không?"
Bạch Thi Tịnh nhìn gã, đôi mắt màu nâu nhàn nhạt không có mấy quen thuộc.

Người này muốn mời cậu ở với gã đêm nay sao?
"Ha ha." Đôi môi mỏng của cậu cong lên tạo thành một đường mê hoặc: "Dry Martini là một loại đồ uống nặng, ngài định khiến tôi say trong quán Bar sao?"
Gã đưa tay chỉnh lại cà vạt.


"Tôi chắc chắn sẽ khiến cậu say đắm hơn cả loại cocktail này.

Mời."
Khoé mắt phản lên một sự huyền ảo, Bạch Thi Tịnh cầm lấy li nước, một hơi uống cạn trước con mắt hứng thú của đối phương, chỉ còn lại một quả ô liu ở dưới đáy.

"Xin lỗi nhé, bây giờ không được rồi." Cậu đứng lên: "Đã quá giờ đêm nên tôi phải về rồi, sợ mẹ hiền không thấy tôi đâu lại lo lắng ở nhà."
"Sao đã vội vã như vậy?" Người đàn ông ấy gấp gáp nắm lấy tay cậu giữ lại: "Cậu có thể nhắn tin gửi về cho gia đình được mà? Một đêm với người đẹp chắc chắn tôi sẽ cẩn thận…"
CHÁT!
Bạch Thi Tịnh hất tay ra trước sự ngỡ ngàng của người đàn ông ấy.

Trong mắt cậu hiện lên một sự kích động.

Cậu vô cùng ghét bị người khác động chạm vào mình.

Thật bẩn thỉu!
Chỗ da tay vừa bị hắn chạm vào có cảm giác tê buốt như bị hàng ngàn con công trùng cắn xé, ớn lạnh đến xương tủy.

Bạch Thi Tịnh chào hắn một tiếng cho có lệ rồi vào thẳng trong nhà vệ sinh, điên cuồng mở van vòi nước rửa tay.

Cậu lấy nước rửa tay xoa đều rồi rửa đi, lại lấy thêm nước rửa tay lần nữa, cậu lập đi lập lại nhiều lần hành động ấy đến khi da tay sắp sửa bong tróc ra thì mới đứng lại.

Bạch Thi Tịnh thở dốc, cố gắng để cho đầu óc mình bình tĩnh trở lại.


Từ rất lâu, cậu đã mắc một căn bệnh tâm lí khiến cho bất cứ ai khác mà cậu không muốn động vào sẽ làm cậu cảm thấy buồn nôn, đầu óc choáng váng, có khi là cả khó thở, thân nhiệt giảm mạnh.

Trong quá khứ có một lần nghiêm trọng đến nỗi cậu còn phải vào cả bệnh viện điều trị trong một tuần, may mắn không bị kích động quá mạnh dẫn đến nghẹt thở.

Bạch Thi Tịnh lấy nước tạt lên mặt mình để cho tỉnh táo lại.

Những dòng nước lạnh lẽo chảy từ đỉnh đầu xuống đến chiếc cằm thon nhỏ, mỗi đường đi của nó sẽ là một chút buốt giá khiến cậu bình ổn trở lại.

Cậu thở ra một hơi nặng nhọc, người xoay ra định hướng đến cửa nhà vệ sinh thì bị một người ở đằng trước bóp cổ đập mạnh vào tường.

Vì cậu chưa kịp chuẩn bị gì nên cú công kích ấy rất đau đớn, miệng ho khan, ánh mắt chập chờn mơ hồ nhìn kẻ đã tấn công mình.

"Ha ha, tên súc vật này, mày đang làm trò đ*o gì thế?"
Người đàn ông tóc vàng ban nãy lấy tay siết mạnh cổ cậu, khuôn mặt lịch lãm mới đây thôi thực ra chỉ là một cái vỏ bọc cho bản tính máu chó của hắn.

Hắn nghiến răng, trên trán nổi lên những đường gân đen trông chẳng khác nào mấy tên lưu manh không não ngoài đường.

"Mày dám làm nhục tao! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Tao sẽ rạch miệng mày ra!".