— QUẢNG CÁO —

Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 29: Yêu cầu kỳ lạ đến từ thu thủy




Trần Phán giơ tay biểu thị Thu Thủy có thể nói ra vấn đề của mình, đợi chờ lâu như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng.

Thu Thủy ngồi ở đó không nói không rằng chỉ đưa cái túi vải trên tay qua cho Trần Phán.

'Đây là ý gì?'

Trần Phán cau mày không hiểu, nhận lấy cái túi hắn nhìn vào bên trong chỉ thấy trong đó có nhân sâm, tổ yến, đủ loại thuốc bổ, thấy mấy thứ này hai hàng lông mày của Trần Phán càng thêm cau lại.

Đây là tặng quà rồi, chuyện này có phần khó xử, Trần Phán không thích nhận đồ từ người khác, nhất là quà tặng bởi vì dạng quà tặng rất khó để từ chối, khác với tiền mặt, quà có lớn có nhỏ có thành tâm có mưu lợi.

Quà nào nên nhận quà nào nên từ chối rất là khó phân định, rất là phiền phức, mà Trần Phán hắn ghét nhất là phiền phức nên hắn mới không thích người khác tặng quà cho mình, mọi chuyện cứ sòng phẳng, tiền trao cháo múc là tốt nhất.

Thu Thủy một bên thấy Trần Phán nhăn mày thì vội lên tiếng giải thích: " Là quà cảm ơn anh vụ hôm bữa đã cứu_" Thu Thủy còn chưa nói hết câu thì đã bị Trần Phán đưa tay lên ra hiệu ngừng lại.

Trần Phán nhìn chằm chằm về Thu Thủy, ánh mắt đó chứa đầy sự sắc bén và ngờ vực, Trần Phán hắm cảm thấy Thu Thủy có vấn đề.

Như Văn hồi trưa đã đến đây mà Như Văn và Thu Thủy là hai chị em tốt với nhau, thế thì tại sao Thu Thủy cô ấy lại không theo Như Văn cùng tới mà lại đợi đến tối mới tới cơ chứ, hơn nữa người ta cảm ơn thì đều thích dùng tiền cho nhanh lẹ còn cô ấy thì tặng thuốc bổ.

Mọi hành động của Thu Thủy trông mắt Trần Phán bây giờ đều rất đáng ngờ, hắn cảm thấy người phụ nữ trước mặt có âm mưu, một âm mưu gì đó giống Thành Lâm chăng?

Đã là dạng này hắn trước sẽ từ chối nhận quà.

Trần Phán đưa cái túi đặt lại trước mặt Thu Thủy lên tiếng từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể nhận món quà này."

Thu Thủy bị trả lại quà gương mặt có chút buồn, cô nàng ngồi ở đó cúi đầu giữ im lặng, không nói năng gì thêm.

Trần Phán sau khi trả đồ thì lên tiếng hỏi: "Vậy cô còn có chuyện gì cần tôi giúp hay không?" Giọng điệu Trần Phán lúc này như muốn đuổi khách, đây là thủ thuật thông thường của hắn đối phó với những đối tượng khả nghi.

"Có!" Thu Thủy ảo não đáp lại.

Trần Phán nghe thấy câu trả lời của đối phương thì cười lạnh, quả nhiên như hắn nghĩ Thu Thủy có vấn đề.

'Lòng người không thể tin được mà.'

Trần Phán cảm thán trong lòng một câu rồi nói: "Cứ tự nhiên trình bày vấn đề của mình đi."

"Chuyện là_" Thu Thủy vừa lên tiếng trình bày sự việc, vừa đan xen ngón tay với nhau tỏ vẻ ngại ngùng.

Chuyện của Thu Thủy cũng chẳng có gì nghiêm trọng, một người bạn thân của cô nàng từ thời đại học nay đã đi lấy chồng, cô bạn thân có gửi thiệp mời qua cho Thu Thủy trong thiệp còn nhấn mạnh đến việc cô ấy phải dẫn bạn trai cùng tới dự.

Vậy Thu Thủy có bạn trai sao?

Tất nhiên là không.

Sở dĩ cô bạn thân kia có yêu cầu như vậy là vì trong một lần họp lớp Thu Thủy khoe khoan mình có một người bạn trai rất tốt bụng và lịch hiệp nên bây giờ mới có chuyện khó xử dạng này diễn ra.

Thu Thủy không muốn thú nhận việc mình nói dối, càng không muốn thú nhận bản thân đã hơn 24 tuổi rồi mà không có lấy một mảnh tình vắt vai, thế nhưng không thú nhận thì bạn trai kiếm đâu ra đây?

Trong lúc bối rối không biết làm gì Thu Thủy nhớ tới Trần Phán, chính vì thế cô nàng mới đích thân chạy đến đây nhờ vả.

Đáng lý ra Thu Thủy muốn dùng tiền để nói thay lời cảm, tiện thể nêu ra yêu cầu nhưng cô ấy nghe được Như Văn nói rằng Trần Phán không nhận tiền của người sống nên mới đổi tiền bằng quà cáp.

Trần Phán nghe xong rõ ràng mọi việc, chỉ là có mấy vấn đề hắn không hiểu cho lắm: "Tại sao trong lúc bối rối lại nghĩ đến tôi?"

Trong lúc hoảng loạn, bối rối nên nghĩ đến người thân thiết nhất với mình mới đúng, hắn và đối phương gặp nhau đúng ba lần, tính luôn lần này là lần thứ tư gặp được mặt nhau, mới có ba bốn lần gặp mặt thì nghĩ tới hắn làm cái gì.

"Không biết, hình ảnh của anh cứ hiện lên trong đầu của tôi thôi, nên_" Thu Thủy ấp úng không nói nổi tròn câu.

Thu Thủy không trả lời rõ thế nên Trần Phán phải vắt óc ra để mà suy nghĩ, sau một lúc hắn cũng hiểu được lý do, có lẽ trong mấy lần gặp mặt trước hắn đã gây ấn tượng rất mạnh lên tâm trí đối phương.

Lần đầu gặp mặt là trong tình huống sống chết, lần thứ ba gặp mặt thì vén lên bức màn bí ẩn, làm rõ được mối tình bi thương của người mẹ nuôi, chừng đó ấn tượng khẳng định đủ mạnh nên lúc không có hướng giải quyết Thu Thủy liền nghĩ đến khuôn mặt của hắn là điều có thể hiểu được, huống hồ khuôn mặt hắn cũng dễ nhìn nếu không muốn nói là khá điển trai.

Có điều Trần Phán cảm thấy đối phương đang che giấu chuyện gì đó, có bí mật đối phương không muốn nói cho hắn biết, tuy nhiên vấn đề này thật ra cũng không quan trọng lắm, không cần quá để tâm.

Nhớ tới hay không nhớ tới mặt hắn cũng không sao, vấn đề tiếp theo đây mới thật sự là quan trọng, mới là thứ mà hắn không thể lý giải nổi: "Cho tôi mạn phép hỏi, cô tại sao đến bây giờ vẫn không có bạn trai, có uẩn khúc gì đó bên trong hay sao?"

Thu Thủy khuôn mặt thanh tú, có trước có sau, thân hình bốc lửa, giọng nói ngọt ngào êm tai, một người như thế tại sao đến bây giờ không có nổi một người yêu cho mình chứ.

Về mặt sự nghiệp, trong một năm gần đây có chút sa sút thế nhưng mấy năm trước thì không phải như vậy, Thu Thủy sau khi tốt nghiệp đại học đã dũng cảm đứng lên lập nên công ty riêng cho mình, về sau công ty làm ăn phát đạt, ăn nên làm ra, chỉ đến khi Kim Anh qua đời sự nghiệp của cô nàng mới xuống dốc.

Nhìn từ góc độ của Trần Phán, Thu Thủy mọi mặt đều rất tốt, một người thông minh tài giỏi, tài sắc vẹn toàn dạng này tại sao lại không có ai theo đuổi? Tại sao đến tận bây giờ không có mảnh tình nào vắt vai?

Là đàn ông chung quanh Thu Thủy đều bất lực, không đủ tài cán khiến cho cô ấy động lòng hay bản thân cô ấy có vấn đề nên đã từ chối không cho ai cơ hội, Trần Phán hắn không biết thế nên bây giờ hắn mới mong chờ câu trả lời từ đối phương.

"Thật ra đây là vấn đề riêng tư, không tiện nói_" Thu Thủy trả lời ngắt quãng, ngữ điệu rõ ràng là không muốn giải thích vấn đề cho một người ngoài như Trần Phán.

Đối phương không nói Trần Phán cũng không ép làm gì, hắn đã có được một chút suy đoán, có lẽ đối phương giống như vợ Thành Lâm chẳng hạn, không có nhiều tình cảm với đàn ông.

"Thật xin lỗi, tôi không_" Trần Phán suy nghĩ một lúc, yêu cầu trợ giúp giả làm bạn trai này của Thu Thủy hắn không có hứng thú nên định lên tiếng từ chối, chỉ là lời chưa xong Thu Thủy đang ngồi đột nhiên đứng bật dậy khiến hắn giật bắn mình.

Thu Thủy đứng lên cúi đầu nói nhanh: "Cảm ơn anh đã giúp, ba ngày sau tôi sẽ qua đón anh, cảm ơn anh rất nhiều." Thu Thủy vội vàng nói, dứt lời cô nàng bèn một mạch chạy khỏi nơi đây.

Thu Thủy chạy nhanh trong tích tắc đã rời khỏi ngôi nhà, biến mất trước mặt Trần Phán.

Trần Phán đơ người, hắn muốn từ chối thế nhưng đối phương làm nhanh quá khiến cho hắn không có cơ hội lên tiếng, Trần Phán rõ ràng Thu Thủy đây là muốn ép hắn nhận lời, tiếc thay hắn không phải người dễ dãi, ba ngày sau hắn sẽ lên lịch đi chơi nguyên một ngày là được.

Trần Phán đã quyết ý, có điều khi hắn đưa mắt nhìn về túi vải còn ở trên bàn thì lại thở dài, do dự hồi lâu hắn nhìn qua Khả Như đứng bên cạnh mình nãy giờ nói: "Ngươi đi theo bảo vệ cô ấy đến tận nhà đi."

"Khả Như mệt lắm đó chủ nhân."

"Trở về ta cho ngươi chơi game nguyên một đêm, được chưa!"

"Tuân lệnh, chủ nhân!"

Khả Như cười hì hì đuổi theo Thu Thủy, còn Trần Phán thì ngồi yên ở đó nghĩ về yêu cầu của đối phương.

'Đi dự đám cưới nha, không biết nên mặt đồ gì mới hợp đây?'