— QUẢNG CÁO —

Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 19: Đốm Sáng Trên Bầu Trời Đêm.




Người phụ nữ tan biến, Huỳnh Phương lao tới lại chỉ ôm lấy được một khoảng không trống rỗng.

Trần Phán bên này khi thấy người phụ nữ đã tan biến thì vội đưa tay trái lên búng một cái, âm thanh búng tay vang vọng Huỳnh Phương ở bên ngoài bất chợt bùng tỉnh.

Vẫn là ở trong căn hộ số 409, người thanh niên kia vẫn ở đó trước mặt ông, tay dính máu của hắn vẫn còn đó điểm nhẹ lên mi tâm, mọi thứ mà ông vừa trải qua cứ như một giấc mộng, một giấc mộng đẹp làm cho ông không muốn tỉnh lại, thế nhưng tất cả chúng chỉ là mộng ảo thôi hay sao?

Huỳnh Phương không biết có phải là mộng ảo hay do bản thân tưởng tượng ra, ông chỉ biết rằng bản thân đã gặp lại người vợ sau bao nhiêu năm xa cách, một phần tâm nguyện của ông đã hoàn thành, nỗi niềm dằn vặt khi xưa một phần nào đó đã vơi đi.

Hai hàng nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, Huỳnh Phương xưa giờ dù có trải qua bao khó khăn cũng chưa hề để cho hai hàng lệ của mình tuôn rơi nay đã bật khóc trước mặt biết bao nhiêu người.

Huỳnh Phương khóc lóc, Trần Phán một bên mặt mày trắng bệch, một tay ôm ngực một tay che miệng kho khan, cả người vô lực khụy gối xuống mặt sàn, những người còn lại trong phòng một mặt ngơ ngác không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, họ chỉ thấy Trần Phán đi tới sau đó điểm ngón tay dính máu lên trán của ông bác, thế rồi ông bác bắt đầu khóc lên, còn Trần Phán thì ho khan, mọi chuyện diễn ra trong chớp nhoáng làm mọi người chẳng hiểu hai người họ là bị làm sao nữa.

Thu Thủy thấy Trần Phán ho khan thì tiến tới quan tâm hỏi: "Anh bị làm sao thế?" Cô ấy tiến tới vỗ nhẹ vào lưng của Trần Phán, đúng lúc ánh mắt vô tình liếc nhìn vào lòng bàn tay đang che miệng của đối phương phát hiện ra được ở đó có một vệt máu đỏ thẩm: "Máu, anh ho ra máu rồi!"Thu Thủy la lên.

Trần Phán nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt trắng bệch thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn vô cùng sắc bén, chập chạp đứng lên mặt kệ Thu Thủy ánh mắt kia của hắn nhìn chằm về Huỳnh Phương: "Dù ông đã làm chuyện gì đi nữa thì mọi chuyện cũng đã kết thúc rồi."

"Không, đại sư xin người hãy cho tôi gặp lại em ấy." Huỳnh Phương vội bắt lấy cánh tay của Trần Phán mà cầu xin, Trần Phán không nghĩ ngợi gì trực tiếp hắt lấy đôi bàn tay đang giữ chặt mình ra.

"Người đã rời đi, ông có níu kéo thêm bao nhiêu nữa cũng vô dụng, hãy buông tay đi." Bỏ mặt Huỳnh Phương đang đẫm lệ đau thương, Trần Phán nhấc chân lướt qua người đối phương, từng bước đi có chút phần khó nhọc khi đi tới bên cửa chính hắn dừng lại.

Như nhớ tới cái gì đó Trần Phán quay người nhìn về mọi người trong phòng, ánh mắt tập trung về hai đứa nhỏ còn đang nằm ngủ ngon lành ở trên ghế, phải mất một lúc sau hắn dời mắt nhìn qua hai vợ chồng Như Văn lên tiếng nhắc nhở: "Sáng mai hãy đưa hai đứa nhỏ đi đến bệnh viện thăm khám đi."

Như Văn ngơ ngác gật đầu, Trần Phán quay người lại muốn rời đi, mới nhấc chân lên Huỳnh Phương bên trong vội ngăn cản lên tiếng hỏi: "Đại sư, em ấy đã thật sự siêu thoát rồi sao?"

"Sinh tử thường tình, mọi chuyện hãy cứ để cho nó thuận theo tự nhiên." Bước qua cánh cửa, Trần Phán rời khỏi căn hộ

Ra khỏi tòa nhà chung cư, Trần Phán ngước đầu nhìn lên bầu trời trên cao, trên đó mặt trăng đang chiếu rọi ánh sáng xóa tan đi màn đêm lạnh lẽo, ánh sao nhấp nháy tô điểm cho không gian tăm tối vô tận, ở trên đó trong mắt hắn còn nhìn thấy được những đốm sáng trắng nhỏ đang tự do bay lượn hướng về khoảng không vô định, hướng về điểm tận cùng của thế gian.

Trên khuôn mặt của Trần Phán bắt chợt thoáng qua đâu đó một nụ cười hài lòng, hắn nhấc chân lên bước vào trong màn đêm hòa mình vào trong bóng tối nơi đây mà rời đi.

Ánh trăng trên cao soi rọi thế gian dần hạ xuống, màn đêm rồi cũng sẽ qua thay thế vào đó là một ông mặt trời bùng sáng vừa mạnh mẽ lại vừa ấm áp.

Trong một ngôi nhà tồi tàn Trần Phán đang say giấc nồng thì bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức.

Hắn mệt lả người không muốn rời giường, thế nhưng Khả Như đang ở trong góc tường của mình lại nhốn nháo bay tới chỗ hắn lên tiếng hối thúc: "Khách hàng đến rồi kìa chủ nhân, chủ nhân ơi!"

Trần Phán bị làm phiền nên bất đắc dĩ rời giường đi ra mở cửa, người đến không phải ai xa lạ mà chính là Như Văn.

Trần Phán có thể thiếu sức sống, có thể ăn mặc thiếu lôi cuốn, có điều phép lịch sự tối thiểu của hắn là không thể thiếu.

Mời Như Văn vào nhà ngồi, rót lên một cốc nước mời khách xong hắn liền ngồi xuống lưng dựa vào ghế, mắt nửa nhắm hờ lên tiếng hỏi: "Còn có chuyện gì cần trợ giúp sao?"

"À, không phải, hình như thầy Trần vừa mới ngủ dậy?"

"Ừ , mới ngủ dậy."

"Là do tôi đánh thức thầy sao, tôi thành thật xin lỗi!" Như Văn thấy có lỗi nên cúi đầu.

Trần Phán lắc đầu: "Không phải do cô." Nói đến đây hắn liền liếc mắt nhìn về Khả Như mà thầm oán trách.

Mệt mỏi che miệng ngáp dài một cái sau đó hắn hỏi lại: "Vào vấn đề chính đi, cô tới có chuyện gì?"

"À, vợ chồng chúng tôi có chút lòng thành muốn gửi đến thầy, để cảm ơn về việc tối hôm qua."

Như Văn lấy ra trong túi xách một cái phong bì dày cộm để lên bàn rồi đẩy qua, Trần Phán nhìn về cái phong bì một chút sau thì đẩy nhẹ cái phong bì qua lại chỗ Như Văn: "Chuyện người sống tôi không lấy tiền."

"Chuyện người sống?"

"Không có gì, tóm lại vụ này tôi không lấy tiền."

"Nhưng mà_"

Như Văn có chút khó xử, có điều Trần Phán đã quyết ý cô ấy không làm gì được nên lấy lại cái phong bì bỏ vào trong túi.

"Thật ra trước khi đến đây bác Phương có nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến thầy."

"Xin cho tôi từ chối, tôi không phải giúp cho ông ta nên không thể nhận được lời cảm ơn này đâu."

Trần Phán nói thẳng không có ý uyển chuyển trong lời nói nên chỉ với mấy câu hắn đã thành công khiến cho bầu không khí trở nên gượng gạo vô cùng.

Trong bầu không khí gượng gạo này Như Văn trầm ngâm như có điều phân vân khó xử, sau một lúc cô ấy cuối cùng quyết định nói ra: "Khi thầy rời đi bác Phương đã kể lại cho mọi người nghe về chuyện đã xảy ra vào năm đó, cái ngày mà hai người họ cãi nhau, thật ra_"

"Dừng lại đi!" Như văn muốn kể lại sự tình thì bị Trần Phán ngăn cản: "Chuyện này không còn quan trọng nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi không cần nhắc lại làm gì."

Còn quan trọng sao khi người đã được siêu thoát, trước khi rời đi bà ấy đã lên tiếng tha thứ cho những hành động của ông bác trong quá khứ, đối với hắn mọi chuyện đã có một cái kết đẹp, kết thúc rồi thì không nên nhắc lại làm gì để cho thêm chuyện.

"Vậy sao, vậy tôi xin rời đi trước."

Như Văn vốn nghĩ rằng Trần Phán sẽ có hứng thú muốn nghe về bí mật năm đó của ông bác Huỳnh Phương, dẫu sao Trần Phán cũng là người đã vén lên bức màn bí mật nên cô nghĩ bản thân có trách nhiệm kể lại cho đối phương nghe, thế nhưng có vẻ như cô đã lầm, đối phương không có ý định tìm hiểu sâu hơn vào bí mật năm xưa.

Như Văn đến đây là để đưa tiền và kể chuyện, nay hai chuyện đều không thành nên chỉ đành ngậm ngùi rời đi.

Như Văn rời đi, Khả Như tức giận vờn quanh người Trần Phán: "Chủ nhân không muốn nghe nhưng Khả Như muốn nghe mà, chủ nhân thật là quá đáng!"

"Nghe mấy câu chuyện buồn của người khác thì có được tác dụng gì, mà cái điện thoại của ta ở đâu rồi, hả!"

"Điện thoại của chủ nhân không biết tại sao lại rơi đúng vào chỗ góc tường của Khả Như đó kìa." Khả Như chột dạ vội bay tới chỗ góc tường nhặt cái điện thoại lên đem nó để lại chỗ giường cho Trần Phán.

Trần Phán bất lực, thực thể này không chỉ mê game còn nhiều chuyện, dạo này còn hay có thoái ăn cắp vặt nữa, hắn cảm thấy mình nên chỉnh đốn lại Khả Như một chút nếu không sau này lại rước họa về cho hắn gánh.

Đưa ngón trỏ lên miệng Trần Phán muốn cắn nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thôi, hắn cảm thấy nên chờ đến khi hồi phục hoàn toàn thể trạng rồi dạy dỗ Khả Như sau cũng không muộn.