Người Gác Cổng - Một Câu Hẹn Ước Thề

Chương 10: Nhã nhặn buông lời uy hiếp




Ánh trăng lên cao rồi lại dần hạ xuống, từng tiếng bước chân chậm chạp di chuyển trên con đường mòn vắng vẻ.

Trần Phán tay xách theo một chiếc vali màu đen, người mặc lên bộ đồ vest đen tuyền cà vạt thắc nghiêm trang đỏ rực, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh nhạt, khí chất cao ngọa lại đầy phần huyền bí tỏa ra quanh người.

Trần Phán từng bước di chuyển mà hướng đi của hắn chính là tiến tới căn biệt thự hoang tàn kia, đi tới cổng chính Trần Phán trước không tiến vào trong, hắn đầu tiên cúi người để cái vali xuống đất.

Mở lấy cái vali ra lướt nhìn một lượt mấy món đồ mình đã chuẩn bị khi tới đây, bên trong vali có một cái thẻ hương vàng, một cái bật lửa, một cái cái loa mini và một xấp tiền giấy.

Lấy thẻ hương cùng với cái bật lửa ra, Trần Phán đốt lên toàn bộ số hương có trong thẻ, để lại bật lửa vào lại bên trong, Trần Phán cẩn thận đóng nắp lại cái vali, tiếp đó hắn đứng lên mang lấy bó hương nghiêng ngút tỏa ra khói hương và cái vali đi vào bên trong.

Trần Phán một đường quen thuộc đi lên tầng ba, tiến thẳng vào phòng ngủ đang bị giăng băng rào chằng chịt kia.

Đi vào bên trong Trần Phán nắm lấy bó hương quơ qua quơ lại lớn tiếng gọi: "Tuyết Lê, ngươi ra đây nói chuyện cùng ta một chút nào."

Hương khói tỏa ra khắp phòng nhưng thân ảnh người mà Trần Phán muốn gặp lại không thấy ở đâu, Trần Phán có chút nhăn mày, hắn lại để cái vali xuống rồi lấy bên trong ra một cái loa nhỏ.

Cầm cái loa trên tay Trần Phán nhấn cái nút bên trên để cho nó mở lên bài hát đã được lưu sẵn trong máy.

Âm thanh du dương, ca từ bay bỗng bài hát từ cái loa phát lên làm người nghe muốn đắm chìm mình vào trong từng khúc nhạc, đây là bài hát khi còn nổi tiếng Tuyết Lê đã từng hát.

Bài hát vang lên được một lúc thì cái loa lại phát ra các tiếng rè rè làm cho gián đoạn, tiếng rè đứt quãng lại chói tai đã thay thế cho bài nhạc đang được hát.

Trần Phán cười lạnh, hắn khinh thường lớn giọng hỏi: "Không dám đối mặt chính bản thân của mình luôn sao, Tuyết Lê?"

"Đều là do các ngươi ép ta!" Âm thanh u ám vang vọng khắp phòng.

Âm thanh vang lên, cái loa mini rì rì lên mấy cái rồi sau đó im bật, trong làn khói hương tại ngay trong góc tường một bóng người váy trắng hiện lên, tóc dài bù xù, bóng người váy trắng gào thét: "Đều là do các ngươi!"

Trần Phán đứng yên nhìn cô ta gào thét không có ý ngắt lời hay dự định sẽ tiến lên tấn công, đợi một lúc sau khi đối phương dần bĩnh tĩnh lại, lúc này hắn mới lên tiếng hỏi: "Ta rất tò mò, ngươi làm sao mà giấu được bùa vào trong căn phòng này?"

"Không biết!"

"Vậy sao xác của ngươi lại ở bên trong bức tường kia?"

"Không nhớ!"

Không biết rồi lại tới không nhớ, đây rất rõ ràng là Tuyết Lê không có ý sẽ trả lời câu hỏi của Trần Phán, dẫu không có được câu trả lời cho mấy cái nghi hoặc của mình nhưng điều đó không có ảnh hưởng gì tới kế hoạch.

Hắn chỉ tò mò nên hỏi thế thôi, không trả lời cũng không có sao cả, ngay tại lúc này một làn gió lạnh thổi tới gáy Trần Phán.

Trần Phán ngước nhìn bóng người váy trắng phía trước, nụ cười trên mặt càng thêm phần lạnh: "Đánh lén người khác không phải là hành động tốt đâu."

Bóng trắng đứng đó không phản ứng, có điều phía sau Trần Phán không biết từ bao giờ đã có một đôi bàn tay đang lẳng lặng vươn ra muốn bóp lấy cổ của hắn.

Trần Phán thở dài, đạp mạnh chân chạy về trước vài bước, đồng thời hắn dùng lấy răng cắn mạnh vào đầu lưỡi cho máu chảy ra.

Một bước nhảy cao Trần Phán xoay người về sau phun ra một ngụm nước bột có lẫn máu của mình về đôi bàn tay kia, tiếc thay đôi tay của đối phương đã kịp rút về.

Đôi bàn tay tránh đi được sự tấn công của Trần Phán thì nhanh ẩn vào trong bóng đêm, hòa mình vào làn khói dày đặc.

Trần Phán buông bó hương và cái loa mini trên tay xuống sau đó hắn lấy ngón trỏ đưa lên miệng cắn mạnh, ngón tay nhỏ máu Trần Phán nhanh xoay người hướng về bóng người váy trắng rồi cong tay.

Ngón tay búng mạnh, bắn lấy giọt máu đỏ tươi bay tới bóng người trước mặt, máu dính lên bóng người váy trắng liền xì xèo lên một tiếng theo đó bóng người tan ra làm một màn khói trắng bay tứ tán bốn phía.

Trần Phán đứng đó nhíu mày chặt hơn mà cả gian phòng lúc này vang lên tiếng cười khúc khích đầy quái dị, lại đầy tự đắc của Tuyết Lê.

Âm thanh vang lên được một chút thì ngừng, khói trắng theo đó cũng dần tan biến Trần Phán thấy đối phương đã thật rời đi thì đôi lông mày đang nhíu chặt kia liền giãn ra, nhếch miệng nở ra một nụ cười giảo hoạt.

Hắn đi tới lấy cái vali đang ở trên mặt sàn lên, mở nắp vali Trần Phán lấy laik cái bật lửa sau thì vung mạnh cho xấp tiền giấy bên trong bay ra khắp phòng.

Tiền giấy bay ra rơi tán loạn mà đống tiền giấy này lại là tiền âm phủ, ở lấy điểm chính giữa của các tờ tiền còn có một điểm tròn nhỏ màu thẩm đen giống như màu máu đã bị khô.

Trần Phán bật lửa, ánh lửa lập lòe hắt lên khuôn mặt đầy vẻ gian trá: "Ta hào phóng đốt cho ngươi chút ít lộc đây." Trần Phán nhỏ giọng thì thầm.

Hắn ném cái bật lửa xuống chỗ đống tiền giấy rồi rời đi.

Ngọn lửa cháy qua đống tiền giấy, dần đà ngọn lửa bùng lên một cách đầy mạnh mẽ, ngọn lửa mạnh mẽ nóng rực như muốn thiêu rụi lấy toàn bộ nơi đây nếu không nó sẽ không chịu dừng lại.

Trần Phán rời khỏi đây, bỏ mặt ngọn lửa đang nuốt trọn căn biệt thự ở sau lưng.

Dọc theo đường mòn, Trần Phán leo lên một chiếc taxi đã đậu sẵn ở bên lề đường.

Chiếc xe lăn bánh, tài xế lái xe thông qua chiếc gương chiếu hậu nhìn thấy căn biệt thự đang cháy rực thì có chút hoảng.

"Sao... Sao, lại cháy như thế_" Người tài xế sợ sệt nói.

Trần Phán nhìn dáng vẻ run sợ của người tài xế thì lấy ra trong bộ áo vest một cái con dao gấp, loay hoay với con dao trong tay, hắn nhấn mạnh lấy từng chữ hỏi: "Dạo gần đây có nhiều thứ thật không hiểu chuyện đó, phải không anh tài xế?"

Người tài xế nhìn qua cái gương thấy con dao cứ quay qua rồi lại quay lại thì nở lên một nụ cười gượng gạo.

Trong xe đã có bật lấy điều hòa thế nhưng chừng đó vẫn không đủ lạnh bằng trong lòng người tài xế hiện tại, trán anh ta cứ nhỏ xuống từng giọt mồ hôi trả lời: "Đúng vậy_" Một tay để vào bên trong túi quần đang nhấn số từ từ rút ra.

Anh ta không dám manh động, sợ người ngồi phía sau làm liều.

"Anh tài xế không biết tên là gì? Năm nay đã bao nhiêu tuổi, làm tài xế đi đêm như vậy tháng kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Tôi tên Tín, năm nay 30, ở nhà còn có mẹ già con thơ, tiền kiếm cũng chỉ đủ sống qua ngày thôi không dư dã gì đâu, nên_"

"Được rồi, anh tài xế tập trung vào chuyện lái xe đi."

Trần Phán ngắt lời người tài xế, hắn đây cũng rất là mệt mỏi, khi làm mấy việc đốt nhà, phá của tầm này mà bị người ta nhìn thấy thì đúng thật là rất phiền phức.

Hắn cũng chẳng muốn đi taxi đâu, có điều bản thân hắn không có xe, đường xá lại xa xôi nên hắn rất bất đắc dĩ.

Đã bị người nhìn thấy rồi thì có giải thích cỡ nào cũng vô dụng, còn không bằng giở trò uy hiếp còn lấy hiệu quả hơn nhiều, huống chi hắn hiện tại còn đang có việc gấp cần làm, lấy đâu ra rảnh rỗi mà giải thích cho đối phương hiểu.

Trần Phán trong xe vừa chỉ đường, vừa thúc dục người tài xế tăng tốc, đồng thời hắn còn phải trò chuyện để củng cố lại tinh thần cho đối phương.

Đi hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng hắn cũng tới được nơi cần tới, nơi đây là một khu nhà chung cư kiểu cũ, rất cũ.

Tới nơi Trần Phán liền trả tiền rồi xuống xe, hắn vốn là muốn dặn người tài xế đợi hắn ở đây một lát hắn sẽ đi ra liền nhưng nghĩ lại Trần Phán cảm thấy khả năng anh ta ở lại chờ là không thể nào, huống hồ hắn có ra được hay không cũng là một chuyện khó nói trước được nên đành thôi.

Xe taxi chạy đi, Trần Phán nhanh chân chạy vào khu chung cư, theo hắn phán đoán thì nơi đây ít phút nữa thôi sẽ bị vây đầy bởi cảnh sát nếu không nhanh choáng làm cho xong việc khả năng bị quấy rầy dẫn đến thất bại sẽ rất là cao.