Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 259: Anh ấy là cha nuôi



Một tiếng “ba” lập tức đâm thẳng vào tim Quyền Quân Lâm. Ngay lúc này, anh thật sự hy vọng mình là ba của cô bé này.

Mà Lâm Thiển Hạ đang ngồi ôm cô bé thì lại vô cùng bối rối. Rốt cuộc thì phải làm thế nào để con bé hiểu được người đàn ông này không phải là ba của nó đây?

Quyền Quân Lâm mỉm cười nhìn cô bé kia: “Nhan Nhan, gặp chú có vui không?”

“Vui lắm ạ.” Cô bé kia cười hớn hở nói, làm gì còn buồn ngủ tí nào nữa đâu? Cô bé nhảy ra khỏi lòng Lâm Thiển Hạ, sau đó phấn khích chạy về phía Quyền Quân Lâm, thân hình nhỏ nhắn không dài bằng đôi chân, đầu nhỏ ngẩng lên, lại ngọt ngào kêu một tiếng: “Ba.”

Da đầu Lâm Thiển Hạ tê rần. Cô cảm thấy cứ để con gái gọi anh ấy lung tung thế này thì không tốt lắm.

“Nhan Nhan, không phải mẹ đã nói rồi sao? Chú Quyền đây không phải là ba của con, con không thể gọi bậy như thế được. Con có thể gọi chú ấy là chú.” Lâm Thiển Hạ cúi người xuống dạy dỗ con mình.

“Không đâu! Con không muốn gọi là chú, con muốn gọi là ba.” Con bé nói rất mạch lạc.

Lâm Thiển Hạ ngẩn ra, khả năng ngôn ngữ của con gái cô lại có tiến bộ.

“Được, con muốn gọi thế nào thì gọi. Chú không ngại.” Quyền Quân Lâm ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé.

Lâm Thiển Hạ thở hơi khó khăn. Sao có thể như vậy được?

“Anh Quyền, như vậy không tốt lắm đâu! Nhan Nhan không còn nhỏ nữa, anh không thể để con bé gọi như vậy được. Lỡ như về sau không sửa lại được thì không tốt cho anh lắm.” Lâm Thiển Hạ không muốn con mình gọi như vậy nữa. Anh là người chưa có gia đình, đột nhiên bây giờ lại có một đứa con gái, lỡ ảnh hưởng đến chuyện anh có bạn gái thì sao?

“Không sao. Tôi nhận Nhan Nhan là con gái nuôi. Con bé có thể gọi tôi là ba nuôi. Đối với người ngoài, cô có thể giới thiệu như thế.” Quyền Quân Lâm đứng lên nói. Anh đã có dự định rồi. Anh thích cô bé này như vậy nên đã nghĩ ra một cách, mà cách làm bạn rồi cùng lớn lên với cô bé là cách tốt nhất.

Lâm Thiển Hạ hoảng sợ, nhận anh ấy làm ba nuôi? Chuyện này thật đường đột.

“Cô Lâm, không lẽ cô không muốn sao? Không biết vì sao nhưng tôi lại cảm thấy tôi và con gái cô rất có duyên làm ba con. Tất nhiên là không thể làm ba con ruột thì làm ba con nuôi cũng được. Hơn nữa, sau này tôi cũng có thể giúp đỡ hai mẹ con cô.” Quyền Quân Lâm nói rất tự nhiên.

Những lời này của anh lại không khiến người khác không thoải mái hay cảm thấy anh ấy có mưu đồ gì mà chỉ cảm thấy anh thật sự có ý tốt.

“Đương nhiên là tôi không có ý kiến. Có thêm nhiều người yêu thích Nhan Nhan, tôi rất vui. Nhưng mà làm như thế anh sẽ không gặp vấn đề gì sao?” Chỉ là Lâm Thiển Hạ không muốn làm phiền đến cuộc sống của anh.

“Đương nhiên là tôi không sao.” Quyền Quân Lâm rất chắc chắn điểm này. Bây giờ trong đầu anh đều là vấn đề an nguy của hai mẹ con cô ấy, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như trước kia. Với cô bé này, anh phải bảo vệ con bé lớn lên một cách an toàn.

Anh cảm thấy đây giống như là một loại trách nhiệm của mình.

Đột nhiên cô bé ôm lấy bắp đùi anh ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào đùi: “Ba là ba của con. Ba chính là ba của con.”

Lâm Thiển Hạ nhìn con gái không nói nên lời. Sao con bé lại học được bản lĩnh quấn người như vậy chứ? Cô không dạy con bé mà! Sao con bé lại thích người đàn ông này như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ngoại hình bọn họ giống nhau sao?

“Được, từ nay về sau, ba là ba con.” Quyền Quân Lâm cố ý xem nhẹ tính nghiêm trọng của việc nhận mối quan hệ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ đang ngồi bên cạnh đỏ bừng một cách khó hiểu…

“Anh Quyền, nếu anh không chê tay nghề của tôi thì ở lại đây ăn tối đi!” Lâm Thiển Hạ cười hỏi.

“Được! Dù sao thì hôm nay tôi cũng không còn việc gì nữa, rất rảnh rỗi.” Quyền Quân Lâm mỉm cười. Dù là việc gì cũng không thể quầy rầy việc anh ở bên con bé.

Lúc này cũng đã sắp năm giờ, tất nhiên là anh sẽ ở lại ăn tối. Lâm Thiển Hạ vẫn cảm thấy mình nên mua thêm gì đó, vì cô chỉ chuẩn bị đồ ăn cho con gái.

“Hay là chúng ta đi đến siêu thị gần đây mua thêm thức ăn đi. Tôi sợ không đủ thức ăn.” Lâm Thiển Hạ đề nghị.

Cũng muốn mang theo con gái đi dạo, giải sầu một chút.

“A! Con muốn đi dạo trong siêu thị.” Vừa nghe đi siêu thị, ánh mắt của con bé đã sáng rực lên.

Quyền Quân Lâm vươn tay vuốt ve cô bé đang nằm trong ngực: “Được! Chúng ta cùng đi!”

“Tôi đi thay quần áo.” Lâm Thiển Hạ trở về phòng, đóng cửa lại. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, trong thế giới bình tĩnh của cô và con gái lại xuất hiện một người đàn ông. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cô cũng không ghét người đàn ông này, tất nhiên cũng không dám nói là thích. Chỉ là cảm thấy anh thực sự quý mến con gái cô, mà con gái hình như cũng rất cần anh ấy.

Được rồi! Lâm Thiển Hạ nói thầm trong lòng. Anh đã thích con gái cô như thế, vậy thì để anh quan tâm chăm sóc con bé đi! Nếu sau này việc đó làm phiền đến cuộc sống của anh thì cô cũng sẽ không làm phiền anh nữa.

Nói vậy cũng không phải là cô có thể làm chủ. Bởi vì tất cả những điều này đều do Quyền Quân Lâm quyết định.

Lâm Thiển Hạ thay một cái váy. Dáng người cô vốn đã rất tốt, mặc váy vào lại càng lộ rõ cái eo nhỏ, đôi chân dài và làn da trắng như tuyết. Lâm Thiển Hạ hay bị từ chối đóng phim là do cô có khuôn mặt của nữ chính, cướp sự chú ý.

Chỉ cần cô đóng mấy vai kiểu tì nữ nha hoàn gì đó thì diễn viên nữ chính sẽ đối xử với cô rất tệ, thậm chí còn cho cô trượt ngay từ vòng phỏng vấn.

Nếu bây giờ Lâm Thiển Hạ là người có độ hot trong làng giải trí, cô cũng sẽ không được đóng mấy vai nữ chính. Hơn nữa, nếu có mấy nhà đầu tư tìm tới cửa, mấy diễn viên chính đó phải tiếp nhà đầu tư. Về điểm này, Lâm Thiển Hạ tuyệt đối không đồng ý.

Vì vậy, cho đến bây giờ, cô chỉ có thể nhờ người đại diện cố gắng tìm đất diễn cho cô.

Ánh mắt Quyền Quân Lâm hơi nhíu lại, thưởng thức vẻ đẹp không tỳ vết của cô. Chẳng trách dáng vẻ cô bé kia đẹp như thế thì ra một phần cũng là nhờ di truyền từ cô? Ví dụ như, cặp mắt long lanh to tròn, hàng lông mi dài, và làn da trắng nõn.

Lâm Thiển Hạ xách chiếc túi nhỏ của mình lên, cầm lấy khẩu trang nói: “Tôi cần đeo khẩu trang, chắc anh không ngại đâu ha!”

“Không ngại.” Quyền Quân Lâm biết nghề nghiệp của cô, tất nhiên sẽ không để ý. Lại nói, vẻ đẹp của cô  càng ít người thấy được thì anh lại càng vui.

Lâm Thiển Hạ đeo khẩu trang. Quyền Quân Lâm bế cô bé kia ra cửa. Cảm giác giống như gia đình một nhà ba người.

Cửa thang máy vừa mở ra liền thấy mấy người hàng xóm hay gặp ở lầu trên kinh ngạc nhìn bọn họ. Tất nhiên là đối với chuyện Lâm Thiển Hạ có chồng, bọn họ cũng rất ngạc nhiên.

Rốt cuộc thì cô cũng đã sống ở đây ba năm rồi. Năm nào cũng chỉ thấy cô với bảo mẫu chăm sóc con bé, thật đáng thương. Nhưng bây giờ, cô ấy đã có chồng. Mấy người hàng xóm cũng mừng thay cho cô ấy.

“Cô Lâm à, chồng cô đúng là đẹp trai cao ráo thật nha! Cũng là diễn viên sao?” Mấy dì hàng xóm vô cùng nhiệt tình hỏi thăm.

Sắc mặt Lâm Thiển Hạ ở dưới lớp khẩu trang đã phiếm hồng. Cô cười lắc đầu: “Anh ấy không phải.”

Chỉ một câu không phải này, tức là giải thích anh ấy không phải chồng cô, mà cũng có thể giải thích là anh ấy không phải diễn viên.

Quyền Quân Lâm chỉ cười không nói gì.

“Vậy cũng tốt, ít nhất thì trong hai người cũng có một người ở nhà chăm sóc đứa nhỏ. Nhưng mà chồng cô thật sự còn đẹp hơn diễn viên nhiều đấy! Cô thật may mắn đó.”