Ngược Dòng Vung Đao

Chương 11: Khuynh Thành Đổ Mã





Du Hạo Đông cũng không chần chừ, từ đầu kia bước lại, cố tình giẫm lên xích sắt, bắt lấy bả vai còn lại của Lăng Hà.
Đây là hai luồng sức mạnh từ hai bên trái phải cùng kéo xé một người, vẻ mặt uất ức và căm ghét muốn bùng nổ của Lăng Hà như đang oán trách: Thà bị treo trong nước như lúc nãy còn dễ chịu hơn!
“Chắc tôi không được chọn đi với ai đâu nhỉ.” Lăng Hà hừ lạnh, “Nhưng hai vị có thể đánh một trận trước được không, ai đánh xong mà còn nhúc nhích được thì đến đây kéo tôi đi?”
Quả nhiên chẳng ai mang ý tốt.
“Ấy, nhẹ tay thôi, rách làm đôi bây giờ…” Giản Minh Tước mồm nói, tay cũng chẳng để không, bước tới nắm một chân của Lăng công tử, mạnh bạo nhấc cẳng chân hầu như không còn sinh khí nọ lên, còn mưu mô mờ ám ngấm ngầm gấp chân y lại.
Một cẳng chân dài của Lăng Hà bị gấp lên thật cao, nhìn từ góc độ của Giản lão nhị, mỹ nhân ngửa đầu, không có sức phản kháng, bắp đùi và dưới háng ẩn ẩn hiện hiện đường cong mê người, thân thể cam chịu bị tạo dáng như búp bê vải, cũng chẳng buồn phí sức lấy một địch ba.

Mấy lớp quần áo ban đầu của y đã sớm nát bươm vì bị giằng xé và ngâm trong nước biển, phải gọi là rách rưới tả tơi, duy chỉ có đôi mắt xinh đẹp tựa mưa bụi phủ thành vẫn ngạo nghễ liếc xéo đám người xung quanh, khóe miệng thấp thoáng nét miệt thị, sắc mặt không mảy may biến đổi.
Sau tuồng kịch vừa rồi, dù lúc này y có vẻ yếu đuối vô năng, nhưng người xung quanh vẫn không dám thật sự coi y là búp bê vải, ai cũng phải kiểm soát sức lực, cẩn thận nâng niu, sợ bị nọc rắn độc bắn lên người.
“Đừng tranh cướp, tôi chưa… chưa, chưa chết mà.” Cách đó không xa, có người thều thào gắng gượng mà nói.
Mọi người nhìn lại, chính là Watanabe Yozan đang được cấp cứu trên sô pha.
Có vẻ Watanabe Yozan đã xụi lơ thật, nằm bẹp một đống như túi khoai tây thối, ngực lõm vào, phập phồng yếu ớt.

Lúc trước mẹ nuôi nhảy lầu đã là cú sốc, nay vụ bê bối này lại bị phơi bày trước bao nhiêu người, danh dự của gia tộc Watanabe coi như đã hết.
“Tôi đã… bán… nó đâu…” Watanabe Yozan khẽ gục đầu, hai tròng mắt trắng ởn dưới mí mắt, đến nước này vẫn không quên mở thầu.

Lão thật sự quá túng quẫn.
Du Hạo Đông, “Ngài Watanabe cứ ra giá, tôi mang nó đi ngay.”
Giản Minh Tước, “Cho tôi xen miệng chút…”
Nghiêm Tiểu Đao, “Anh ta trả bao nhiêu, tôi trả ông gấp bội.”
Giản Minh Tước cười rung cả vai, “Ôi chao hai anh đúng là… Tôi thật không ngờ nha, thì ra khẩu vị của Du tổng và Nghiêm tổng cũng mặn lắm chứ đâu! Tôi lại cứ tưởng hai anh… Ha ha ha…”
Một câu nửa vô tình nửa cố ý của hắn, thực ra lại giúp hai người tranh đấu kịch liệt kia kiếm một cái cớ hợp lý.
Nghiêm Tiểu Đao chẳng ừ hử gì, dù sao cũng đâu thể nói ra sự thật.
Lăng Hà nằm bên chân Nghiêm Tiểu Đao, đuôi mắt lấp lánh, lúc này từ dưới trông lên, lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt hắn, ánh mắt lướt qua cằm hắn, cổ họng hắn, cuối cùng dừng lại ở chỗ hiểm của hắn.
Giản Minh Tước đánh giá rất cao sở thích của Du Hạo Đông và Nghiêm Tiểu Đao, lúc này chỉ thấy bộ bài poker trong túi mình toàn hoa tàn liễu dập, thê thảm chẳng muốn nhìn! Nếu nhét thêm vị Lăng công tử này vào túi, vị trí hoa khôi trong bộ bài chắc chắn phải thuộc về y.
Cơ mà, Giản lão nhị tự biết thân biết phận, vừa không giàu bằng Du thiếu gia, vừa đánh không lại Nghiêm Tiểu Đao, nên gã cũng không tranh chấp, chỉ bình yên đứng ngoài xem sư tử và hổ đại chiến, bản thân làm kền kền đứng sau chờ mót ít đồ thừa, nhỡ mà nhặt được tí thịt hoa khôi nếm thử thì chuyến đi này xem như cũng không tệ.
Giản Minh Tước hóng hớt chẳng ngại gì hết, vì thế lại xách chân Lăng Hà, “Hai chú em ạ, nghe anh nói một câu giảng hòa đây, cùng là đồng đạo chốn gió trăng, cùng muốn nếm thử của ngon vật lạ, chớ vì vậy mà tổn thương hòa khí đôi bên…”
“Bên ngoài là sòng bạc lớn nhất đảo Iru, hôm nay anh làm nhà cái, chúng ta ra đó chơi ba lượt, ai thắng lên đầu tiên, thua thì xếp hàng chờ.”
Thực ra Giản lão nhị chỉ suy bụng ta ra bụng người, bóp méo hết cả ý tứ, nhưng bóp rất đúng chỗ.
“Chơi thì chơi, giờ ra chơi luôn.”
Du Hạo Đông và Nghiêm Tiểu Đao cơ hồ đồng thanh, tiện đáp lễ đối phương bằng ánh mắt cay nghiệt “Mày chờ đó thằng ranh”.
Rốt cuộc, Watanabe Yozan vẫn là túi khoai tây thối trên sô pha, bị coi như không khí.

Nhưng tạm thời lão cũng chẳng trốn đi đâu được, lão vẫn là chủ nhân của hòn đảo được canh phòng nghiêm ngặt này.


Vệ sĩ trên đảo đông như kiến, “Vân Đoan Hào” lặng lẽ dừng ở bến tàu, tất cả mọi người vui chơi trên hòn đảo biệt lập, tạm thời không ai có thể bỏ trốn.

Bốn phía chỉ có biển rộng mênh mông mờ mịt, phải ngồi trực thăng hoặc thủy phi cơ mới tới được hòn đảo bên cạnh.
Bên ngoài có tiếng nói, có người đến thăm, muốn xin vào.
Lúc này Nghiêm Tiểu Đao mới thử xem điện thoại, kinh hồn, Lương Hữu Huy nhắn mười tám tin bằng đủ các giọng điệu.

Hắn quên béng mất mới nãy hắn còn quấn lấy người ta mượn séc.
Hắn mở tin nhắn của Phong Phong trước.
Dương Hỉ Phong: Lão đại ơi, có hai thằng húi cua đen đang ngồi chồm hỗm ngoài cửa này, cần em vào hộ giá không?
Ý là, hiện tại Du Hạo Đông chỉ mang theo một vệ sĩ bên người, hai vệ sĩ ở ngoài có khả năng đánh lén, Dương Hỉ Phong cũng nấp gần đó, tất cả cùng tập hợp xung quanh sòng bạc.
Nhưng người đập cửa xông vào lại là Lương đại thiếu gia.
Lương Hữu Huy có chút địa vị, bảo vệ ngoài cửa không dám bắt hắn, hắn lo lắng ra mặt tiến vào sảnh lớn, ánh mắt đảo quanh tìm Nghiêm Tiểu Đao, lúc nguy nan mới thấy chân tình, sự quan tâm của hắn là thật lòng.
“Sao rồi Tiểu Đao, anh có sao không?” Lương Hữu Huy cảnh giác đáp lại ánh mắt bất hảo từ bốn phương tám hướng.
Nghiêm Tiểu Đao thầm nhủ, bạn tôi ơi, bạn mang tiền đến thật hả?
“Chơi lớn quá hả? Thua rồi à?” Lương Hữu Huy cho rằng Nghiêm Tiểu Đao bị nhốt lại đây, sắp bị chặt tay chặt chân, phải chờ hắn mang séc đến chuộc ra.
Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, chép miệng, “Đừng lo, đêm nay anh chưa vào bàn mà.”
Giản Minh Tước lại vui vẻ, tranh thủ cơ hội nịnh nọt Lương đại thiếu gia tới từ Yên đô, “Ngưỡng mộ đã lâu, hiếm có hiếm có! Vừa hay đêm nay bọn anh đang thiếu một chân!”
Lúc này, hai người nắm giữ hai vai Lăng Hà đồng thời buông tay.
Tuy hai người buông tay không lấy sức ném y, nhưng bả vai và sau gáy y vẫn nện xuống đất, khuôn mặt y thoáng hiện vẻ đau đớn, bụng khẽ co lại.

Nhưng vẻ đau đớn chỉ xuất hiện vài giây, nhanh chóng lướt qua tầm mắt Nghiêm Tiểu Đao, rồi một lần nữa bị che phủ bởi lớp mặt nạ lạnh lùng không biết sợ.
Đúng ra thì rắn cũng có xương sống, có cột sống và các đốt xương rất nhỏ chống đỡ, Nghiêm Tiểu Đao thầm nhủ.
Người này cứ như không xương, hoặc là qua mấy ngày dầm mưa dãi nắng, bị ngâm vào nước tra tấn, không ăn không uống, thân thể y đã cực kỳ yếu ớt, tay chân gần như không thể cử động, giống người tàn tật rồi…
Mà rất nhiều người đang ngồi đây lại sắp vung tiền đánh bạc, hòng chiếm lấy “người tàn tật” này.
Các nhân viên của Watanabe lập tức mời khách quý vào sòng bạc tư nhân.

Nghiêm Tiểu Đao liếc thấy Lăng công tử cũng bị xách vào cùng, bèn tạm thời yên tâm.
Những người này mở canh bạc thịt người, tất nhiên sẽ không ngồi trong sảnh lớn ồn ã tiếng người, mù mịt chướng khí, nơi thiện nam tín nữ thường giơ tay chữ V chụp ảnh, nhân viên phục vụ mặc sơ mi áo vest bưng rượu tới lui.
Nơi đánh bạc của khách quý là phòng trong cực kỳ rộng lớn, hai chiếc sô pha bọc da trâu đặt tại lối rẽ ở gian ngoài, một cái đầu tuần lộc Bắc Mĩ đã được làm thành tiêu bản treo trên tường, hai chiếc sừng tua tủa ngang ngược chĩa ra, hắt bóng chằng chịt lên tường dưới ánh đèn, đàn dương cầm màu đen bày bốn phía, trên bàn trà đặt sẵn rượu Tây và xì gà… Cả căn phòng tràn trề khí khái thuộc về riêng đàn ông, lồ lộ dã tâm chinh phục quyền thế và tiền bạc.
Bức tường đối diện cái đầu tuần lộc treo hai cây súng săn, cũng là để phục vụ đam mê hống hách của khách khứa.
Mọi người nghỉ ngơi một lát, Du Hạo Đông nhịn mãi khó chịu, tiện tay tháo một cây súng trên tường, lạch cạch lên đạn trước ánh nhìn chăm chú của Giản Minh Tước, bóp cò nhắm thẳng cái đầu tuần lộc.
Tất cả cùng chấn động.
Tất nhiên súng săn không có đạn.

Du Hạo Đông cũng là thợ săn nghiệp dư, cầm lên ước lượng đã biết súng không lắp đạn.

Nghiêm Tiểu Đao hào sảng khí phách ngồi xuống sô pha, cắn một điếu thuốc lá bưởi Nam Dương, vẻ mặt đan xen giữa sành sỏi lười biếng và trẻ tuổi bồng bột.

Hắn nửa vô tình nửa cố ý cầm lấy khẩu súng Du Hạo Đông ném trên bàn, lật qua lật lại ngắm nghía, đầu thuốc xoay xoay giữa hai cánh môi, “Đồ chơi hồi nhỏ, lâu lắm không cầm súng săn.”
Cây súng trong tay hắn phát ra vài tiếng vang, nghe như bánh răng và máy móc tinh vi bên trong khẽ khàng nức nở.
Du Hạo Đông trố mắt.

Gã phát hiện lúc Nghiêm Tiểu Đao ném súng về, nòng súng lung lay như sắp gãy, lệch hẳn về phía báng súng bằng gỗ, máy móc bên trong chắc chắn đã rụng rời…
Lương Hữu Huy lúc nào cũng thán phục nhìn Nghiêm Tiểu Đao, chưa kể vẻ đắc ý “Xem bạn tao ngon chưa”, thấy vậy thì hãnh diện hỏi, “Anh chơi rồi hả, quen tay thế.”
“Bình thường ở trong thành không cần dùng.” Nghiêm Tiểu Đao cười nhạt, “Súng tốt thế này phải bắn hổ báo lang sói.

Tôi dùng bắn chó thì lãng phí quá!”
Rõ ràng Nghiêm Tiểu Đao nhằm vào gã.
Du công tử sầm mặt, cứ cảm giác mình vừa bị chửi là chó…
Miệng ai cũng độc, tới lúc cà phê và trà sắp được bưng ra, Du Hạo Đông liếc Lương thiếu gia, thình lình kéo tay Lương Hữu Huy, “Hữu Huy này, hôm nay cậu đánh bài với bọn tôi không hợp lắm đâu nhỉ?”
Lương Hữu Huy nhướn mày, “Sao lại không hợp? Tôi chơi cho vui thôi chứ, có làm phiền các anh đâu.”
Du Hạo Đông ẩn ý nói tiếp, “Nhưng bọn tôi đâu có chơi cho vui, bọn tôi chơi để phân thắng bại.

Cậu cũng vào bàn thì rõ là cùng phe với Nghiêm tổng còn gì?!”
Lương Hữu Huy, “Tôi ấy hả? Sao tôi lại cùng phe với anh ấy được?”
Du Hạo Đông nói rất có lý, không thể phản bác.

Mấy người họ đều là bá chủ Trung Nguyên, vào bàn ngồi chơi mạt chược là để quyết định thắng thua, còn mang cả một người sống sờ sờ ra làm “phần thưởng”, làm gì có chuyện hai người một phe? Lương thiếu gia định đỡ đạn cho Nghiêm Tiểu Đao à?
Nghiêm Tiểu Đao thoải mái nới thắt lưng, tự tin nói, “Ba người cũng chơi được, không thì chơi cờ tỷ phú.”
Lương Hữu Huy tự dưng lạc lõng, lập tức bị vài gã mặc đồ đen áp tải rời bàn, không được tham dự nữa.
“Ít người không vui…” Giản Minh Tước híp mắt cười, “Lăng công tử có ngồi dậy được không? Ngồi được thì cho cậu ấy chơi với!”
Du Hạo Đông đảo mắt nhìn quanh, đúng lúc đó, lão già Watanabe Yozan cũng đi vào sòng bạc, tất nhiên không phải tự đi, mà được anh chàng ngôi sao đẩy vào bằng xe lăn.
Du Hạo Đông ngang ngược giơ ngón tay lên, “Thế thì mời ngài Mạch!”
Nghiêm Tiểu Đao chưa bao giờ xem phim thần tượng, nhưng dù vậy, không cần ai nhắc nhở, hắn vẫn biết người này.

Anh chàng đẹp trai tháp tùng khách khứa suốt buổi tên là Mạch Doãn Lương, là Thiên Vương khá nổi tiếng ở cả Đại lục và Hương Cảng.
Ngôi sao khác với người bình thường, trước hay sau ống kính đều có khí chất màn ảnh, cử chỉ tác phong đã luyện tập nhuần nhuyễn, tạo hình nghiêm chỉnh, một động tác nhỏ cũng đủ để chụp hình lên tạp chí.

Khuôn mặt của Mạch Doãn Lương cũng rất nổi bật, là kiểu đẹp trai điển hình của Quảng Đông và Quảng Tây, đường nét sáng sủa đặc trưng còn mang dấu vết tiêm tẩy trắng da và bơm gò má, đẹp trai không tì vết, nhưng trông cũng giả tạo.

Bờ mi rung rung và ánh mắt rũ xuống của Mạch Doãn Lương rõ ràng cho thấy sự ngập ngừng, hoàn toàn không muốn tham dự, không muốn nhảy vào bãi nước đục này, nhưng dưới sự thúc ép của cả Watanabe và Du Hạo Đông, anh ta đành phải bất đắc dĩ ngồi vào bàn.
Watanabe Yozan nghiêng ngả trên xe lăn, miệng chụp mặt nạ ô-xy, tiếng thở phì phò vang vọng trong sòng bạc nghe rất khó chịu.
Lão già này vẫn chưa cam lòng, chưa bỏ cuộc, thều thào vo ve như tiếng ong gãy cánh dưới mặt nạ ô-xy, “Mạch Tử, anh, anh thay tôi đánh trận này… Tôi… Tôi…”
Giản Minh Tước thấy đẹp là sáng mắt, lần nào cũng mở cờ trong bụng, kéo tay Mạch Doãn Lương hỏi, “Ngài Mạch cũng chơi mạt chược à?”
Mạch Doãn Lương uyển chuyển cười, khiêm tốn đáp, “Chơi không giỏi, xấu mặt lắm.”
Quần chúng trời Nam biển Bắc làm gì có ai không biết chơi mạt chược, đây là kỹ năng xã giao thiết yếu cần phải có, già trẻ đều biết chơi, hơn nữa mỗi vùng còn có luật chơi riêng.

Mạch Doãn Lương cả ngày hầu hạ các ông trùm uống rượu ăn cơm đá bóng, sao có thể không biết?
Nghiêm Tiểu Đao ngồi đối diện Mạch Doãn Lương, khách sáo một câu, “Ngài Mạch nổi tiếng cả bốn giới điện ảnh, truyền hình, ca hát và người mẫu, sao lại không biết chơi mạt chược!”
“Ngài Mạch nổi tiếng cả năm giới ấy chứ, điện ảnh, truyền hình, ca hát, người mẫu, trên giường nữa chứ.” Giản Minh Tước cười nhỏ cả dãi, giơ tay nhấc cằm Mạch Doãn Lương, “Kỹ thuật điêu luyện, toàn năng mười phần!”
Nghiêm Tiểu Đao không nói gì, đ*t.
Mạch Doãn Lương thoáng gượng gạo, nhưng không thể trở mặt, đã thấm nhuần quá nhiều buổi xã giao, quá quen với các kiểu đùa cợt, khiếm nhã, chỉ có thể cúi đầu dùng động tác uống trà che lấp nỗi xấu hổ, cổ tay vẫn để mặc cho Giản Minh Tước sờ mó…
Du Hạo Đông khôn lỏi, giành trước vị trí ngồi sau Mạch Doãn Lương, trước Nghiêm Tiểu Đao để kìm chế hắn.

Vì thế Giản Minh Tước rơi xuống chiếu dưới của Nghiêm tổng, bên phải là Mạch Doãn Lương.
Bốn người quanh bàn, có người chỉ ngồi góp vui, có người thích xem kịch, có người đến đâu thì đến, có người giận dữ bừng bừng.
Giản Minh Tước và Du Hạo Đông đều là cao thủ giới mạt chược, tay nghề xếp bài và nhắm mắt chồng bài rất điêu luyện.

Du Hạo Đông vừa mò được mấy cây bài vào tay là tức tốc xử lý hết bài chữ, bắt đầu phình với phỗng loạn xạ, còn Giản Minh Tước vốn dĩ chẳng hề sốt ruột, giờ chỉ đủng đỉnh cân nhắc mấy cặp đôi Trung Phát Bạch trong tay, có cần ra hẳn phát Tiểu Tứ Hỉ không nhỉ?
Nghiêm Tiểu Đao ánh mắt bình tĩnh, ra bài cũng bình tĩnh, ở tình thế này, hắn không ham Đại Tam Nguyên hay Tiểu Tứ Hỉ.
Không cần phải ù lớn thế.
Thế bài của hắn, sớm muộn gì cũng ù.
Trên bàn mạt chược, nếu cứ đẩy liên tiếp hàng Vạn, hàng Sách hay hàng Văn mà không đánh gió thì sẽ rất dễ bị đối phương đoán được là mình đang chờ ù lớn như Đại Tứ Hỉ hay Đại Tam Nguyên.

Nếu lộ rõ quá thì sẽ bị người ta đề phòng vây quét.
Nghiêm Tiểu Đao chăm chú nhìn Giản lão nhị chiếu dưới chạm tới hàng Vạn, năm ngón tay dài với ra lấy bài khiến Du Hạo Đông cực kỳ căng thẳng, mặt mũi tối sầm.
Động tác lấy bài, ra bài của Mạch Doãn Lương đều lặng lẽ, đặt quân bài xuống bàn cũng cố gắng không phát ra tiếng động, rõ ràng đánh bài rất khá, nhưng cứ ra sức tự làm lu mờ bản thân, tình nguyện làm người ngoài cuộc.
Mỗi người đều có một vài động tác nhỏ đã thành quen trên chiếu bạc.
Giản lão nhị thích dùng chân gõ nhịp, một cẳng chân dài chẳng biết thò đến nơi nào dưới gầm bàn, dùng giày da nhẹ nhàng đánh nhịp.
Mạch Doãn Lương kín như hũ nút, nén căng thẳng trong lòng, hai tay đan vào nhau đặt bên miệng, vẻ mặt và tư thế như đang cầu nguyện.
Du Hạo Đông khoanh tay, ba tầng mây đen lượn lờ quanh vầng trán màu đồng, thỉnh thoảng lại xoa bóp ấn đường và thái dương, vừa nhìn đã biết đang căng thẳng.
Mà Nghiêm Tiểu Đao dùng tư thế chơi đàn dương cầm, tay trái gác lên bàn, năm đầu ngón tay im lặng gõ gõ mặt bàn.
Dù ngón tay Nghiêm tổng đẹp mắt cỡ nào, thì động tác gõ bàn của hắn vẫn khiến Du công tử ngồi cánh trên cực kỳ khó chịu, Du Hạo Đông trừng trừng nhìn bàn tay Nghiêm Tiểu Đao, bực bội tới thất thần.
Du Hạo Đông nhanh chóng tự ghép bài, trước mắt thuận lợi không vấp váp, tâm trạng cũng thư giãn đôi chút, lại ăn thêm một cây Sách của Mạch Doãn Lương, một đường suôn sẻ, lúc này người gã từ từ ngả về phía sau, quyết tâm thắng cho bằng được.
Nhưng sau khi gã đợi thì lại không lên bài nữa, những nhà khác lần lượt đánh ra từng con Sách, Văn, Vạn, nhưng lại không ra con Nhất Vạn, Tứ Vạn mà gã cần.
Nghiêm Tiểu Đao nửa cười nửa không liếc họ Du, thấy người này liên tiếp hớt Vạn, Sách là biết ngay gã đang chờ ù Văn.

Hai người khác có lẽ cũng nhận ra, ai bảo mày chờ bài sớm thế!
Du Hạo Đông chột dạ, thầm tính toán xem có nên đổi bài không.
Gã sợ không bắt được Tam Văn, ngón tay băn khoăn một lát, ném Nhị Văn ra, đổi bài.
Nghiêm Tiểu Đao cười, lập tức ra bài ngay sau đó, cố tình đẩy quân Nhất Văn tự mò được ra trước mặt Du Hạo Đông.

Du công tử giận sôi, mắt bắn ra lửa điện, đã biết ván này không ổn, quân Tam Văn mà gã chờ có lẽ nằm trong chồng bài của nhà nào rồi.
Ném đi bài Văn vô dụng, Nghiêm Tiểu Đao không biến sắc hô ngừng, hơn nữa trong tay còn giấu một bộ Hoa cùng màu, người ngoài nhìn vào không đoán được.
Hắn “chờ một cây”, là chờ cây Ngũ Vạn.
Du Hạo Đông đang chần chừ không biết đánh cây Vạn nào trong hai cây, lại thấy bốn nhà đã hạ bài, nhận ra không phải Ngũ Vạn cũng chẳng có Cửu Vạn, mẹ kiếp hai cây gã có đều là bài pháo, bèn siết chặt trong tay như muốn bóp nát chúng.
Du Hạo Đông rề rà lâu quá, lấn cả thời gian của Giản Minh Tước, gã sơ ý ném ra cây Cửu Vạn.
Thấy Nghiêm Tiểu Đao bất động, gã âm thầm nhẹ nhõm thở phào.
Nghiêm Tiểu Đao dùng ba ngón tay mảnh mai nhặt một cây bài, chỉ dùng ngón cái cọ mặt bài rồi phóng khoáng ném lên bàn, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ gầm bàn, dãy bài trước mặt đồng loạt đổ ngửa.
Giản Minh Tước kinh ngạc hô, “Ối trời, theo luật thì ù toàn hàng Vạn và Thanh Nhất Sắc thì tính là 24 phán đấy!”
Mạch Doãn Lương tận dụng triệt để cơ hội châm trà rót nước cho mọi người, chân thành tỏ ý lấy lòng, nói với Nghiêm Tiểu Đao, “Ở chỗ chũng tôi, đây là thắng bốn vạn đô la Hong Kong đó ngài Nghiêm! Mà ngài còn tự mò được!”
Nghiêm Tiểu Đao nhếch miệng cười khoe hàm răng trắng, nụ cười đầy ẩn ý nhìn sang Du Hạo Đông, tốt xấu gì Đao gia cũng hơn mày vài tuổi, ăn uống đi lại nhiều hơn hẳn mày.

Du công tử mười lăm mười sáu tuổi cắp sách đi học, Đao gia đã lăn lộn trường đời.

Tao học không giỏi, chẳng có tri thức gì, nhưng đánh bài giỏi hơn mày nhiều!
Hơn nữa, Nghiêm Tiểu Đao cũng không sợ thua.

Vì sao? Vì hắn luôn còn chiêu cuối: Đánh.

Ngộ nhỡ thua bạc thì cứ dùng vũ lực là xong.
Bây giờ Du Hạo Đông mới biết mình khinh địch.
Nếu chỉ chơi một ván thì Nghiêm Tiểu Đao thắng rồi.
Nhưng trước khi vào bàn họ đã thống nhất, nếu chỉ chơi một ván thì tính ngẫu nhiên lớn quá, nên chơi một vòng, tính từ Mạch Doãn Lương làm cái đến Giản Minh Tước làm cái, xem ai thắng nhiều nhất là thắng chung cuộc.
Watanabe Yozan xiêu vẹo trên xe lăn, hai con ngươi dưới mí mắt sùm sụp đã mất hết sinh khí, chỉ còn lại căm hận, giờ phút này lão cũng chẳng cần tiền, được ăn cả ngã về không, chỉ muốn tự tay bóp chết Lăng Hà! Dù bệnh tim của lão tái phát, thì uy tín và danh dự mấy chục năm nay của gia tộc Watanabe đã bị Lăng Hà hủy hoại chỉ trong một đêm, sáng sớm ngày mai, vụ bê bối này sẽ truyền khắp đôi bờ ba vùng* và Đông Nam Á, trở thành trò cười và đề tài châm chọc của giới nhà giàu trong vùng.

Tất nhiên lão sẽ không bao giờ thừa nhận mình mới là kẻ hủy hoại tất cả…
Gia tộc Watanabe vốn chẳng liên quan gì tới Lăng Hà, chẳng thù chẳng oán.

Nhưng rắn độc chính là rắn độc, đã mưu mô phá hoại sản nghiệp gia tộc lão, đổi trắng thay đen chiếm làm của riêng, còn giậu đổ bìm leo quay về cắn ngược lão, nham hiểm cỡ nào!
Nghĩ đến đây, lão lại vo ve dưới mặt nạ ô-xy, ra lệnh cho thuộc hạ, “Chơi bài suông không vui, mang thêm… tặng phẩm cho các vị khách… Chúng bây, lôi thằng kia ra.

Nó là, nó đã là phần thưởng, thì cho nó, cho nó lên bàn làm phần thưởng luôn! …”
Mọi người còn chưa hiểu ra sao, hai gã mặc đồ đen đã kéo một người ướt sũng vào gian trong.
Chính là Lăng công tử độc mồm độc miệng, ngạo nghễ kiêu kỳ.
Y vẫn mặc bộ đồ bẩn thỉu ướt nhẹp, mái tóc dài lòa xòa trên mặt, đôi chân dài vẽ ra hai vệt nước sàn sạt lúc bị kéo vào phòng.

Hai vệ sĩ áo đen không nói hai lời, nhấc bổng y ném lên bàn.
Bàn mạt chược của họ là một chiếc bàn vuông cực kỳ rộng rãi, lớn hơn bàn mạt chược bình thường rất nhiều.
Bánh ngọt và trà nước bày cạnh mỗi người cùng nảy lên, nước trà văng tung tóe! Thân thể Lăng Hà nện xuống chính giữa mặt bàn, đầu hướng về Du Hạo Đông, chân hướng về Giản Minh Tước, nửa khuôn mặt không có gì che chắn đập vào đống bài cứng, chỉ có đôi mắt vẫn bướng bỉnh mở to, nhìn thẳng vào Nghiêm Tiểu Đao, hai con ngươi thăm thẳm như vực sâu không đáy, ánh sáng rực rỡ lẩn khuất nơi âm u tĩnh mịch, cuồn cuộn nổi lên như sóng cuộn biển gầm..
Người nào thắng trận này sẽ được đưa Lăng Hà đi, muốn giết, muốn tùng xẻo, muốn cưỡng hiếp, tùy ý.