Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 291: Đau xót



Nghệ Nhàn nhìn vẻ mặt nàng cảnh giác nhìn mình chằm chằm, "không linh tộc có phải đã biến chạy, cho nên ngươi khẳng định vừa rồi ta nói chỉ là gạt ngươi, vị chủ nhân kia của ngươi không chừng đang trốn trong bí địa hoặc là chạy vào không gian khác rồi a, dù sao ta cũng không thể bắt được nàng."

Đúng là Bạch Lộ nghĩ như vậy.

Lúc đó nàng theo Chúc thiếu đến doanh trại cung nghênh chủ tử, không ngờ Nghệ Nhàn lại xuất hiện, sau đó không hiểu vì sao lại phát sinh chuyện ở bí địa.

"Được, vậy để nàng thưởng thức vị chủ tử núng nịu kia đang thất kinh đi a."

"Ngươi!"

Tiếp tục đến lượt tháp nhỏ biểu diễn lần nữa, tháp nhỏ coong coong coong vui vẻ bay quanh Nghệ Nhàn một vòng.

Bạch y nữ tử có kinh nghiệm trước đó, lúc được thả ra biểu tình kinh ngạc trên mặt cũng thu lại không ít, ánh mắt nhìn Nghệ Nhàn vô cùng điềm đạm đáng yêu, nhưng khi nhìn thấy Bạch Lộ bị trói bên cạnh Nghệ Nhàn thì kinh hãi, không kịp nói gì, thì lại biết mất như lúc đến.

Bạch Lộ kích động đứng dậy, "chủ --" sau đó thì phát hiện Nghệ Nhàn đứng bên cạnh kiển chân nhìn chằm chằm nàng cười như không cười, nàng chán nản ngồi lại mặt đất, thần sắc trên mặt cũng không thể duy trì bình tĩnh như trước, "ngươi đã làm gì nàng hả?"

Nghệ Nhàn ném Huyết Nhận xuống, thờ ơ nói, "ngươi nên hỏi ta sẽ làm gì nàng tiếp theo."

Bạch Lộ, "ngươi, ngươi cũng là không linh tộc, hà tất phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt chúng ta."

Lại nói vậy nữa a!

Nghệ Nhàn rất chán ghét cứ mở miệng là dính bộ tộc bộ tộc kia, thần sắc nàng không đổi, "hiện tại tâm tình ta còn tốt, ngươi nên nói một chút về không linh tộc cho ta nghe, nếu ta hài lòng thì ta sẽ suy nghĩ tha cho chủ nhân của ngươi một ngựa, thế nào?"

Bạch Lộ không tin Nghệ Nhàn, trước kia đã dính vài lần, nên cũng biết giả dối không thể sửa được, nhiều lần bọn họ thua bởi tay nàng, tựa như ông trời không đứng về phía bọn họ.

Nàng cắn nhẹ môi, "thao túng hư giới, là bản lĩnh bẩm sinh của không linh tộc, thiên phú này vừa mạnh cũng vừa yếu, như ta là yếu, chỉ có thể cách vật di chuyển. Còn như chủ.... nàng có thể vẽ ra một thế giới nhỏ cho mình dùng."

Nghệ Nhàn ném Huyết Nhận vào thân cây Tề Vận đang dựa vào, người sau đừng nói là hoạt động đến cả mí mắt cũng không thèm nhếch lên, "nói chút chuyện ta chưa biết đi, chủ tử của ngươi và cái mạng nhỏ này của ngươi nên tự mình suy nghĩ a, xem nàng giá trị bao nhiêu. Nếu nói nhảm thêm chút nữa, ta sẽ cắt vài ngón tay của nàng."

Bạch Lộ tức giận, "rốt cuộc ngươi muốn biết cái gì?"

Nghệ Nhàn cười như không cười, "ta muốn biết những người còn lại trong không linh tộc các ngươi đang ở chỗ nào, ngươi đem danh sách đám người đó cho ta, ta sẽ cân nhắc một chút --"

Tề Vận lúc này cũng cầm Huyết Nhận trên cây rút ra, từng bước đến gần, lúc đưa dao cho Nghệ Nhàn nháy mắt thì bị nổ, lội quang nhắm về phía Bạch Lộ nổ, "nợ máu Đoan Mộc gia ngươi không báo, thì ta đến làm!"

Bạch Lộ bị Đả Thần Tiên trói nên không thể hoạt động được, mặc dù có thể nhúc nhích, nhưng chỗ này trống không có nhà cửa, chạy trốn không được, lôi linh vừa đánh, toàn thân nàng tê dại run rẩy không ngừng.

Nghệ Nhàn cản lại, Tề Vận mới khôi phục lôi linh căn không biết đã dùng bao nhiêu uy lực, nhưng lại làm khổ quần chúng ăn dưa bên cạnh, tiểu kỳ lân và Lam Đồng vào tiểu chỉ chạy toán loạn, cục diện thực sự hỗn loạn. Bạch Lộ nắm cơ hội này muốn chạy, nhưng mà hai thú trái phải nhìn có vẻ tán loạn, nhưng lại chặn mất lối đi của nàng. Cộng thêm tình hình của nàng hiện tại, mặc dù chạy được thì trốn không được xa.

"Tề Vận, ngươi muốn làm cái gì!"

"Ngươi không nhìn ra sao? diệt Đoan Mộc gia chính là nàng và chủ nhân kia của nàng, chỉ có mệnh lệnh của chủ tử nàng, thì mới có người nghe lệnh làm, những người khác trong doanh trại không thể chỉ huy hắn được. Mọi chuyện đã rành rành rồi, nhưng ngươi lại coi như không thấy, giả vờ, miệng luôn nói báo thù. Ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ngươi đã quên, ngươi cũng là con gái Đoan Mộc gia sao?"

"Ngươi nghi ngờ ta!" Nghệ Nhàn đột nhiên cất cao giọng, hiển nhiên là nổi giận, "các ngươi mới thực sự lãng phí thời gian, gϊếŧ nàng rồi thì sao, có thể cứu được mạng ai không? ta cho ngươi biết, mạng ai cũng không được! ta muốn biết kẻ đứng sau lưng bọn họ, đó mới là kẻ thù thực sự của chúng ta, gϊếŧ bọn họ có thể đủ hạ giận cho từng đó mạng người của Đoan Mộc gia sao?"

"Ah" Tề Vận giễu cợt nhìn nàng, "nợ máu, thì liên quan gì đến không linh tộc, đừng tưởng vừa rồi ta nghe không rõ, nàng nói ngươi cũng là không linh tộc, ngươi không gϊếŧ bọn họ, kỳ thực ngươi cùng bọn họ là một phe."

"Ngươi nói cái gì?" Nghệ Nhàn túm Tề Vận lại, đánh người kia vào thân cây, "nói vậy mà cũng nói được, nếu ngươi muốn gϊếŧ bọn họ báo thù, vậy ta làm cho ngươi xem."

Trong lúc hai đang cãi nhau, tháp nhỏ chậm rãi đến chỗ Lam Đồng, mấy cài đầu chụm vào một chỗ, đến lượt nó, Lam Đồng dùng trảo vỗ vỗ, "đi!"

Ánh mắt Nghệ Nhàn liếc tới, tháp nhỏ liền nhổ người ra, trong một ngày bị nem ra ném vô ba lần, bạch y nữ tử từ hoảng loạn cũng trở nên trấn định hơn, "ta nói cái gì là bí địa bao trùm, thì ra cũng là một bí cảnh tuyệt diệu."

Trong thời gian ngắn như vậy, nàng cũng hiểu được nguyên nhân mình bị bắt, sợ là ở trong tháp nhỏ cũng không nhàn hạ, trước kia Nghệ Nhàn ở trong tháp một thời gian mới hiểu được, tìm tháp, thực sự không biết khi vào bí cảnh rồi thì cả người cũng như lạc vài cảnh giới kỳ lạ.

Tháp nhỏ hợp hai bí cảnh lại thành một, vốn là một thể.

Nghệ Nhàn, "ân, đầu sỏ gây tội ta giao cho ngươi, ngươi gϊếŧ, ta cũng không cản."

Tề Vận nhếch mắt, không chút do dự cầm con dao sắc bén nàng đưa tới, cảnh tưởng điên cuồng hôm đó của Tiểu Nhã lại hiện lên, "hôm nay ta phải dùng máu trả nợ máu cho Đoan Mộc gia, ngày khác Tiểu Nhã đến thì sẽ nói với nàng."

"Không được," Bạch Lộ vội hô lên, lăn qua cản Tề Vận, nhưng Đả Thần Tiên dính lôi linh của Tề Vận, nàng cố gắng lắm cũng chỉ có thể nhích được một chút, cảm giác tê dại khiến nàng mơ màng.

"Các ngươi muốn làm gì!" bach y nữ tử theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, lùi về sau hai bước, còn nhìn thấy tiểu cô nương Tề Vận khuôn mặt phẫn hận, tràn đầy sát khí, "ngươi muốn gϊếŧ ta."

Âm thanh nhỏ nhẹ, đúng là khiến người nghe đau lòng. Nghệ Nhàn hảo tâm giải thích nghi hoặc của vị đại nhân này, "ngươi nói đúng, thực sự là nàng muốn gϊếŧ ngươi. Lúc đầu ngươi hạ ngoan tâm gϊếŧ Đoan Mộc gia, thì cũng nên nghĩ đến có ác thì ác báo."

"Đoan Mộc gia...." vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc.

"Cái gì ta cũng sẽ nói cho ngươi!" Bạch Lộ cắn đầu lưỡi, miệng có máu hô lớn, "ngươi muốn biết, ta đều nói cho ngươi."

Bước chân Tề Vận dừng lại, Huyết Nhận trong tay bị đoạt, người cũng bị kéo qua một bên.

Nghệ Nhàn khoát tay, tháp nhỏ liền đem nữ tử bạch y nuốt lại, "nói nghe một chút, ngươi biết, ta có thể hỏi được nhiều người, còn nhiều cách để biết những người đó nói đúng hay sai, nếu ngươi lừa ta, vậy thì ta sẽ đem chủ nhân của ngươi khai đao."

Bạch Lộ chán nản ngồi dậy, mặt dính đất, vô cùng chật vật, đáy mắt cũng đỏ lên, khóe miệng dính máu, nhìn như bị ngược đãi.

Bạch Lộ lấy lại tinh thần, câu đầu tiên khiến mọi người liền hiểu ra, nhưng hiện tại cũng chỉ còn ân hận, "thì ra ngươi là nữ nhi của nàng, khó trách ngươi lại có thiên phú không linh tộc, khi đó ta nên đoán được rồi."

Tề Vận quay đầu, trao đổi ánh nhìn đã hiểu với Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn túi giới tử bên hông, "nàng" trong miệng đối phương, không ai khác chính là Từ Dao, "vậy ngươi đang hối hận vì trước đó đã không gϊếŧ ta sao? ngươi có muốn thêm cơ hội thử xem không?"

Bạch Lộ lắc đầu, "đến cả tiểu thư cũng không thể gϊếŧ được ngươi, thì ta làm sao có thể. Ta không ngờ không linh tộc cuối cùng lại bị hủy trong tay ngươi."

Nghệ Nhàn bị úp nồi mặt cũng không đổi sắc.

Không linh tộc quanh năm phiêu đãng trong hư không, chưa từng thực sự hạ đất, người ngoài coi bọn họ như u hồn tồn tại, mà bọn họ cũng chưa từng thấy qua mặt đất xinh đẹp, tuyết trắng mênh mông, núi non như tranh vẽ, trong mắt bọn họ, chỉ có vô tận xám lanh, từ xa nhìn lại chỉ có đơn điệu chán nản.

Đại khái trăm năm trước, không linh tộc có người bất ngờ hạ xuống Cửu Hi đại lục, tìm hiểu về người ở đây xong, sau đó quay về tộc kể lại một kế hoạch lớn, nói về người ở đây thiện lương tốt đẹp thế nào, người tốt, đồ tốt, cái gì cũng tốt. So với thế giới hư không thì Cửu Hi đại lục như là bức họa dài cuộn tròn, không hề đơn điệu.

Bọn họ có tham vọng không nên có với nơi này, cho đến khi có người bước đầu tiên xuống đây.

Bạch Lộ khi nói đến người này thì nghiến rang, con ngươi co lại, tựa như muốn ăn thịt người, dáng vẻ hung ác độc địa, so với dáng vẻ đạm nhiên bình thường của nàng hoàn toàn khác, "nếu không phải nàng hiếu kỳ Cửu Hi địa lục, vì đuổi theo tương lai không tồn tại mở ra cửa cấm, thể hiện thiên phú của không linh tộc có một không của chúng ta, thì sẽ không có kiếp nạn này. Ngươi luôn nói chúng ta độc ác, nhưng có từng nghe đến thủ đoạn độc ác của nhân tộc chưa?"

Mối thù chủng tộc, phần lớn là ngươi gϊếŧ cả nhà ta, ta gϊếŧ cả tộc ngươi, rối reng không rõ, chưa nói đến ai đúng ai sai.

Nghệ Nhàn theo bản năng nhíu mày, "so với việc trách tội người đầu tiên mở cửa cấm, thì sao không nói đến người từ trăm năm trước vô ý bước xuống chỗ này, nếu hắn không vẻ đường cho các ngươi, thì sẽ không có người động tâm, rồi sinh chuyện hiếu kỳ. Có câu hiếu kỳ hại chết miêu, biết rõ hay không, vẫn không nhịn được mà tò mò, thì phải trả giá sao."

Cái gọi là từng trải, hơn phân nửa là dùng máu để xây thành.

Đem thù diệt tộc, đổ hết lên đầu một người, thực sự quá nặng nề.

Bạch Lộ bị một câu của Nghệ Nhàn nói cho cứng họng, chỉ biết tức giận rống nàng, "ngươi thì biết cái gì, ngươi chưa từng đau khổ như vậy, thì nói gì cũng nhẹ nhàng, nếu không phải nàng hiếu kỳ, sao dẫn đến họa ngập đầu, nếu không có đại nhân dẫn chúng ta chạy đi, không linh tộc đã không còn tồn tại."

Nghệ Nhàn, "..."

Cái kiểu giúp người làm ác này đến cùng ai ngu hơn ai, không phải nhìn vào đã hiểu rồi sao???