Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 276: Xin giúp đỡ



Dưới sự uy hiếp võ lực của đại sư tỷ, sự hiểu lầm dẫn đến trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc. Nghệ Nhàn lao lực quá độ, ở Vãng Sinh Chi Địa nhiều ngày, nhưng nàng không có một ngày nào yên giấc được.

Vốn nghỉ ngơi lấy sức ở đây, hiện tại lại muốn rời đi.

Có thú nhưng cũng không phải thế ngoại đào nguyên.

"Di, đây là cái gì đây?"

"Đại sư tỷ, ngươi cẩn thận xem lại coi nó là cái gì?" tháp nhỏ mỗi ngày vây quanh Nghệ Nhàn, cho dù trời tối người im, nó vẫn kiên trì bay vù vù, không chịu rời đi.

Từ Hàn vừa nhìn cũng cảm giác được thứ này tinh xảo khéo léo, không phải đồ phàm. Lúc này cũng đã đuổi được đám huyễn thú ruồi bâu đi tìm bạn đời kia, lực chú ý cũng tự quay lại.

Nàng khinh mi, tùy ý tìm một chỗ nằm nghiêng, lưới biếng như nằm giường quý phi, nàng ngoắc ngón tay nhỏ một cái, "qua đây."

Nghệ Nhàn, "..."

Tháp nhỏ do Bất Tử Điệp lỡ cánh mới khiến nó hiện thế, nhưng dù gì cũng không phải đồ riêng của nàng, cũng không có nghe lời nàng, có khi tình tính xấu, huyễn thú bị tháp nhỏ đánh trước đó đến giờ vẫn còn nhớ, gãy xương nhiều chỗ, lâu thì ba tháng, chậm thì một tháng không thể động.

Một rồng một tháp đánh nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.

Nghệ Nhàn vò đầu, đang lưỡng lự có nên khoan hồng hay không, Miên Hoa Đường vội vàng chạy đến, rúc vào lòng đại sư tỷ, cố gắng cuộn mình thành một cục, tựa như khi còn bé vậy, làm ổ trong lòng đại sư tỷ. Nhưng mà không thể so với quá khứ được, suýt chút đẩy luôn đại sư tỷ xuống dưới.

Đại sư tỷ khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của Miên Hoa Đường, tựa như ảo thuật biến ra một cái dây cột tóc, "ngoan một chút, đừng lộn xộn."

Miên Hoa Đường ngoan ngoãn, nói không động thì không động, còn kéo sợi tóc bên tai mình.

Nghệ Nhàn thấy vậy, trong lòng nghĩ đến con gái được nàng nuôi lớn phải chắp tay dâng người ngoài, Miên Hoa Đường luôn ỷ lại đại sư tỷ, tựa tâm tình chim non, trước kia tự trách linh lực của nàng không nhiều bằng đại sư t ỷ, cho nên mới khiến con rồng này có cơ hội lợi dụng.

Tức tím người a.

"Đi đâu a, ngươi còn không khai báo sao bí cảnh lại xuất hiện ở đây đi."

"..."

Tử Hàn tùy ý cột tóc cho Miên Hoa Đường, thờ ơ nhìn Nghệ Nhàn, tựa như đang chờ câu trả lời của nàng.

Nghệ Nhàn toàn thân không được tự nhiên, "tự nó xuất hiện ở đây.... đại sư tỷ ngươi tin không?"

Tử Hàn cười như không cười nhìn nàng, rồi thưởng thức cái đuôi ngựa Miên Hoa Đường đang vẫy vẫy, "nhìn ta giống ngu lắm hả?"

Nghệ Nhàn khoát tay, không dám a.

Nhưng mà, chuyện liên quan đến thời không hồi tưởng của Bất Tử Điệp, đúng là không biết nên nói từ chỗ nào a.

"Được rồi." Từ Hàn ngồi thẳng dậy, thấy vẻ mặt Nghệ Nhàn bối rối, cũng không có ý định tiếp tục làm khó dễ nàng, "lần này ta đến tìm ngươi, là có việc cực kỳ quan trọng phải nói rõ với ngươi, miễn cho ngươi khỏi phải mơ màng như vậy, đến khi đó thì làm sao mà chân chính tiếp quản tộc huyễn thú được?"

"Gì?"

Nghệ Nhàn hoài nghi mình nghe nhầm.

Tử Hàn cũng không lặp lại vì bộ dạng kinh hách của nàng, hừ nhẹ một tiếng, "nươi ngươi lâu như vậy, Vân Miểu Sơn ngươi cũng trông rất khá a, chứ đừng nói gì là một cái huyễn thú cốc nho nhỏ. Nói đến, giao tiếp với thú, không phải ngươi giỏi làm nhất sao?"

Nghệ Nhàn suýt bị lời đại sư tỷ nói làm cho quỳ phục, ".... Vân Miểu Sơn để đại sư tỷ trông còn tốt hơn ta, ta, ta đâu có làm gì a."

Nàng không đem đám sư ca sư tỷ đi rèn luyện, cũng không có cho Vân Miểu Sơn mặt mũi gì, cũng không được như lời đại sư tỷ nói. Hơn nữa, đại sư tỷ sao mà thấy được nàng giao tiếp với thú chỗ nào a???

Tử Hàn không để ý lời Nghệ Nhàn từ chối, đứng chắp tay, đi quanh cửu linh tháp vài vòng, "Ta cũng không có ý định để tiếp nhận ở chỗ này. Nhưng mà, trời không chiều ý người. Phượng Hoàng ở Thiên Lan Sơn dùng thân lấp vực sâu, ma nữ lại đang chạy trốn, nó lại xuất hiện."

Nói xong lời cuối, chỉ vào tháp nhỏ.

Trận lửa kéo dài kia dường như không hạ mà còn cháy lớn, đem cả vực sâu chiếu sáng, hỏa hồng bên tai còn có tiếng gió gào thét cùng tiếng phượng kêu, cảnh tượng đó như phát sinh chỉ mới hôm qua. Nghệ Nhàn cũng không phải người thích chìm trong đau đớn nhiều, nhưng bị đại sư tỷ nhắc đến, rất nhiều đều đau xót nàng cố quên lại trở nên rõ ràng.

"Đại sư tỷ."

"Thanh Sơn Tông sẽ trở thành Thiên Lan Sơn tiếp theo."

Con ngươi trống rỗng của Nghệ Nhàn đột nhiên phóng đại, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tử Hàn hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Những lời này nàng đều hiểu, nhưng lại xem như không hiểu, "đại sư tỷ, ngươi thật ra đang nói cái gì a?"

Tử Hàn thay đổi bộ dạng lười nhác trước kia, thần sắc vô cùng nghiêm trọng, "ngươi cũng đã biết thảm trạng của Thiên Lan Sơn, thì phải hiểu, một khi ma nữ không ngừng mở rộng vị diện vực sâu, Thanh Sơn Tông cũng sẽ không tồn tại được, đệ tử ở Thanh Sơn Tông cũng khó thoát được cái chết. Nghệ Nhàn, ngươi hiểu không?"

Nghệ Nhàn lắc đầu, không hiểu.

Tử Hàn nhìn Nghệ Nhàn bộ dạng trẻ con không dễ dạy, tức giận đến đụng tháp nhỏ, lúc đầu tháp nhỏ còn lên tiếng kháng nghị, nhưng không biết đại sư tỷ dùng cách gì, sau đó lại ngoan ngoãn để đại sư tỷ tùy ý chạm vào, "bên trong bí cảnh, vực sâu mở ra như thế nào, nhưng cũng đã nhìn thấy, ngươi còn gì không hiểu?"

Chuyện Nghệ Nhàn không hiểu còn rất nhiều, giơ ngón tay đếm không hết, "đại sử tỷ vừa nói vì sao tháp nhỏ lại xuất hiện, lẽ nào cửu linh tháp vốn nên xuất hiện sao?"

Tử Hàn, "dĩ nhiên không phải, cửu linh tháp cho đến giờ vẫn ở một tầng vị diện khác, chỉ có hai chìa khóa cùng hợp lại mới định được vị trí của nó, nó đột nhiên xuất hiện, nói rõ một việc bất chính, vị diện đã không còn ổn định, thì ngày Thanh Sơn Tông bị hủy cũng đã sắp đến."

Thì ra là vậy.

Hiển nhiên đại sư tỷ cũng không biết, mở ra đường hầm thời không ảnh hưởng đến sự tồn tại của tháp nhỏ. Khả năng cũng có liên quan đến chuyện trước kia Bất Tử Điệp dùng cánh đánh tháp linh, mới khiến tháp nhỏ này cứ chạy theo nàng. Nghệ Nhàn im lặng thở phào một tiếng, sau đó lại không tự chủ nói ra, "đại sư tỷ, ta ở huyễn thú cốc gặp được ma nữ chạy thoát khỏi Thiên Lan Sơn."

Từ Hàn liếc mắt nhìn nàng từ trên xuống, khiến lông mao Nghệ Nhàn muốn dựng đứng, "ma nũ không làm gì ngươi sao? sinh vật dưới vực sâu vạn trượng này có thù tất báo, trước kia ngươi và Niệm Vân Âm liên thủ dùng trận pháp khắc chế nó, nó nhất định sẽ nghĩ mọi cách trả thù các ngươi."

Nghệ Nhàn nghĩ đến ở Thiên Lan Sơn nhiều người bao vây ma nữ như vậy, kết thúc nếu đối phương chỉ trọn nàng trả thù, thì xác xuất trộn màu đúng chuẩn, "đại sư tỷ đoán không sai, nàng đến Giáng Thanh trấn là muốn gϊếŧ ta."

Không chỉ có thù tất báo, mà thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, chỉ có một chút đến nay vẫn không thể nghĩ rõ được, "khi nàng tiếp cận chúng ta, Quang Diễn cũng không cảm nhận được ám linh trên người nàng. Hơn nữa khi đó chúng ta nghĩ rằng có thể gϊếŧ được nàng, nhưng nàng không hề bị gì cả."

Nếu không, cũng sẽ không bị đánh lén khi không phòng bị.

Tử Hàn cẩn thận hỏi, nghe xong lại có chút suy nghĩ, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Nghệ Nhàn nhân cơ hội vào trong xem Nhị Lam, kết quả tiểu gia hỏa đang nằm yên một chỗ lại không thấy, "Lam Đồng!"

Người ngoài phòng đều bị âm thanh run rẩy của Nghệ Nhàn làm cho sợ hãi, riêng Lam Đồng bị điểm tên, thì bay nhào vào phòng trúc, "Chuyện gì vậy?"

"Nhị Lam không thấy."

"... ân?"

Lam Đồng giật giật mũi, phát hiện mùi vị nồng nhất của tiểu gia hỏa trong phòng, vừa ra cửa đã không thấy. Nàng tìm xung quanh, kết quả phát hiện Nhị Lam dưới gầm giường cười như tặc, nàng im lặng thở phào nhẹ nhõm, vừa chuẩn bị bế Nhị Lam lên, nào ngờ Nhị Lam nhanh chóng xoay gười, tránh được tay nàng, còn nhanh bò vào trong, để lại một cặp pp cho nàng nhìn chơi.

"Đừng lo quá, trốn ở dưới này."

"Hắc?"

Một tiểu hài mới sinh được vài ngày đã biết bò, còn leo rất nhanh. Nếu không chính mắt thấy được, Nghệ Nhàn có đánh chết cũng không tin, nàng khom lưng đúng là thấy một cục đang co rút ở dưới gầm giường, "Nhị Lam, mau ra đây."

Lam Đồng chủ động lui ra ngoài, vỗ hai cửa ra một hồi.

Nghệ Nhàn dụ dỗ nói, "Nhị Lam ngoan, vào ngực mẹ a."

Nhị Lam lật người, bò a bò thật nhanh ra ngoài, bò quanh gầm giường vài vòng, mỗi lẫn Nghệ Nhàn sắp bắt được tiểu gia hỏa này, tiểu gia hỏa cũng cơ trí nhanh chóng né đi, tựa như đang chơi trốn tìm với nàng, vài lần sau đó Nghệ Nhàn vẫy tay, "mang cái giường này ra cho ta."

Lam Đồng nhanh chóng túm cái giường xốc lên, Nhị Lam không thể bò được, liền bị Nghệ Nhàn túm được, cái pp cũng bị ăn thêm vài cái bụp nặng nề.

Tử Hàn đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, thấy hai người đem mình làm cho dính đầy bụi, "ai nhô, lại có thêm một ấu tể."

Nghệ Nhàn vì đám hài tử mà lao lực quá độ, cũng không quan tâm đại sư tỷ giễu cợt nữa, đem Nhị Lam lau sạch sẽ, suy nghĩ một chút lại đưa đến, "đại sư tỷ xem Nhị Lam giúp ta."

Tử Hàn liếc nhìn, không tiếp nhận, "ngươi là quang linh sư, mà không nhìn ra được, thì ta càng không thể a."

Lòng Nghệ Nhàn trầm xuống, nếu đại sư tỷ cũng nói hết cách....

Nhị Lam lại cười ha ha, dường như không thấy được Nghệ Nhàn phiền não và lo lắng, nàng nắm tóc Nghệ Nhàn, thân thể nhỏ cong a cong, Nghệ Nhàn cảm giác được Nhị Lam đang dùng lực bằng lưng, dường như muốn ngồi dậy, nàng lo lắng tiểu hài tử xương chưa cứng, sợ chiều thành hư, liền vỗ Nhị Lam, cuối cùng bao mấy lớp chăn dày cho nàng, ném lên giường.

Kết quả, tiểu gia hỏa lại tháo ra, lập tức bò a bò, cuộn a cuộn, lớp chăn dày cũng bị nàng nhanh nhẹn cởi ra.

Nghệ Nhàn hết cách, hái một ít lá cây, làm thành hai đàn rối nhỏ dùng quang linh tạo rối hộ vệ đem Nhị Lam vây lại, Nhị Lam muốn đi hướng đông, đám rối liền qua chặn lại, như vậy, khiến Nhị Lam có chút mơ màng. Còn đám rối hộ vệ lôi linh chia ra khắp nơi, từng nhóm nhỏ, nhìn qua cũng thấy một nhà đầy màu xanh sống động.

Nghệ Nhàn thấy lực chú ý của Nhị Lam bị đám rối làm loạn bò theo chúng nó, liền đóng cửa lại, chủ động tìm Tử Hàn, "đại sư tỷ, ta muốn đến rừng Ai Nhĩ Pháp trước."

Tử Hàn thiêu mi, nháy mắt cũng hiểu được dự định của Nghệ Nhàn, "ngươi định đem đứa nhỏ này đến Tinh Linh tộc nhờ giúp đỡ?"

Nghệ Nhàn, "phải."

Ngoại trừ Tri bà bà biết được tương lai, nàng cũng không biết ai có thể thấy được dị dạng của Nhị Lam.