Ngọt Ngào Bên Em

Chương 5



“Trình Nhược, lần này cậu được bao nhiêu điểm?”

Trình Nhược quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tớ không được 500 điểm đâu.”

Tưởng Thuật bên cạnh kinh ngạc nói: “Không phải cậu…”

“Này, không ai hỏi cậu.” Cậu nói.

Tưởng Thuật bĩu môi, không phải cậu thi được 530 điểm sao.

Ôn Lai nhìn bảng điểm của mình, thở dài: “Nhưng điểm tổng của cậu cao hơn tớ rất nhiều.”

Tưởng Thuật lại ngạc nhiên hỏi: “Điều này không phải là rất bình thường à?’

Làm Hàm Gia dùng chân đá ghế của cậu: “Sao cậu nói nhiều thế?”

“Tớ câm miệng, không nói nữa được chưa.”

Ôn Lai càng thêm trầm xuống, lấy bài thi Toán trong ngăn bàn ra bắt đầu làm.

Lâm Hàm Gia thấy thế liền an ủi cô: “Lần trước cậu được tổng 502 điểm, cậu cố gắng mấy môn điểm kém kia ôn tập kĩ, vẫn còn có hy vọng.”

Vẻ mặt Ôn Lai vô cùng thống khổ quơ quơ mấy tờ bài thi trong tay.

Toán học vẫn luôn là ác mộng đối với cô.

“Toán học chỉ cần hiểu được phần cơ bản, để được 1/30 điểm không khó.” Lâm Hàm Gia hạ giọng nói: “Hơn nữa, tớ hỏi Tưởng Thuật rồi, Trình Nhược cũng giống cậu, đều thi Văn Đại.”

“Cậu ấy với tớ không giống nhau, điểm của cậu ấy vẫn luôn cao.” Ôn Lai nói thầm.

“Cái này…” Lâm Hàm Gia ngộ ra, xoa xoa đầu cô nói: “Không sao đâu, còn hơn nửa năm nữa, chúng ta cứ từ từ.”

Ôn Lai bất lực nói: “Tết Nguyên Đán sắp tới tớ sẽ ôn tập kĩ phần cơ bản.”

Sau khi tan học, Trình Nhược đem rất nhiều đề thi tới, còn mang thêm một tập giấy trắng nữa đặt lên bàn cô.

“Đây là đề thi các năm qua, tớ giúp cậu xem một chút.”

Thấy người kia vẫn ngồi yên không có chút phản ứng gì, cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấp giọng an ủi nói: “Lần này chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, không cần quá để ý, bài thi lần sau cậu chuẩn bị tốt là được.”

Hốc mắt của Ôn Lai hơi đỏ, hít hít mũi, cổ vũ tinh thần bắt đầu nỗ lực làm bài.

Tớ sẽ cố gắng đuổi kịp cậu.

2013, 01/01, 00:00.

Ôn Lai canh thời gian gửi tin nhắn đi.

“Trình Nhược, chúc mừng năm mới.”

Lại thích cậu thêm một năm nữa.

… … … … …

“Có kết quả rồi đấy.” Lâm Hàm Gia cầm phiếu điểm trong tay, hỏi cô: “Cậu có nghe tớ nói không thế?”

Ôn Lai quay đầu đi: “Tớ không muốn biết.”

“Ai da, Ôn cô nương không muốn chấp nhận sự thật.” Tưởng Thuật duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: “Không có gì! Dù sao anh đây vẫn đứng hạng chót, thấp hơn cậu.”

Trình Nhược nghiêng người, dùng bút gõ gõ lên tay cậu, lạnh lùng nói: “Bỏ tay ra.”

“Đau chết tớ.” Tưởng Thuật bất mãn kêu lên một tiếng, thu lại cái tay đang đặt trên đầu Ôn Lai.

Trình Nhược cầm phiếu điểm trong tay Lâm Hàm Gia, tìm tới tên Ôn Lai.

Ôn Lai, đứng thứ 18 lớp, đứng thứ 116 toàn khối, Ngữ Văn 118 điểm, Tiếng Anh 108 điểm, Lịch Sử 68 điểm, Địa Lý 66 điểm, Chính trị 72 điểm, Toán Học… 49 điểm.

Thành tích Toán Học, đúng thật là thấp kinh khủng.

“Lần thi này so với lần trước tốt lên nhiều.” Cậu nói.

Ôn Lai ngẩng đầu, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Thật à? Tớ tiến bộ nhiều ư?’

“Hơn mười người.” Cậu ở trong mắt mọi người ngạc nhiên, nói thêm: “Ý tớ là, so với toàn khối.”

“À.”

Ôn Lai ngồi tại chỗ ôm gối.

Lâm Hàm Gia tiến lại sát gần tai cô, nhỏ giọng nói: “Cậu có biết người có điểm Toán cao nhất khối bọn mình là ai không?”

Ôn Lai chỉ người ngồi trước cô.

“Như thần vậy! Làm sao cậu biết được?”

“Không phải mọi lần cậu ấy đều đứng nhất sao?”

Lâm Hàm Gia tiếp tục nói: “Cậu còn không biết quý trọng nguồn tài nguyên à? Tiền đồ cùng tình yêu đều ở đại học chờ cậu.”

“Ý cậu là nhờ Trình Nhược phụ đạo cho tớ?” Ôn Lai vội vàng xua tay: “Không muốn không muốn, ngàn vạn lần không cần.”

“Vì sao vậy?”

Không đợi Ôn Lai trả lời, Trình Nhược đã đi tới bên cạnh Lâm Hàm Gia, nói với cô: “Tiết tự học buổi tối, chúng ta đổi vị trí.”

Lâm Hàm Gia ngạc nhiên nhìn Ôn Lai một cái, sau đó gật đầu đồng ý.

Trình Nhược ngồi xuống, đặt bài thi trước mặt cô.

“Làm bài.”

“Gì cơ?”

“Không phải muốn ôn tập để thi sao, tớ giảng bài cho cậu.”

“Tớ…tớ ư…”

Trình Nhược liếc nhìn cô: “Không cậu thì ai?”

Ôn Lai khó xử cắn môi.

Cậu ngồi cạnh tớ như vậy, tớ không thể nào tập trung học được.
— QUẢNG CÁO —