[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 4: Sự chờ đợi của nữ sinh





“Cậu không sao chứ?” Lý Hâm đi đến bên cạnh Tần Hằng, hơi lo lắng nhìn anh.

“Thật ra cũng không có gì phải tiếc nuối cả! Bây giờ cậu cũng đã nhìn thấy bộ mặt thật của Tạ Nhược Đồng rồi, cậu ta không đáng để cậu phải đau lòng!”

“Yên tâm đi, tôi vẫn chưa đến mức yếu đuối như vậy đâu!” Tần Hằng mỉm cười, nói. Nghĩ lại vẻ mặt khi nãy của Tạ Nhược Đồng, lòng anh cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Đi thôi, để chúc mừng cậu đã thoát khỏi cô gái xấu xa đó, tôi sẽ mời cậu ăn một bữa. Không cần phải khách sáo với chị đây làm gì cả, chúng ta đến Tiên Nhã Cư ăn nhé?” Nghe thấy Tần Hằng nói vậy, Lý Hâm cũng yên tâm hơn chút, cô vui vẻ nói với anh.

Tiên Nhã Cư là một quán ăn vô cùng cao cấp, chỉ những sinh viên có tiền của Đại học Kim Lăng mới thường xuyên đến ăn ở đó.

“Hôm nay thì thôi đi, tôi không muốn nhìn thấy Tạ Nhược Đồng!” Tần Hằng nhớ khi nãy Tạ Nhược Đồng và Chu Hải Thạch có nói sẽ đến quán đó ăn.

“Hôm khác tôi mời cậu đến nhà hàng Sofitel Galaxy ăn nhé!” Nhà hàng Sofitel Galaxy dù sao cũng được coi là một trong những quán ăn cao cấp nhất của thành phố Kim Lăng. Đám sinh viên bọn họ cũng chỉ mới nghe qua chứ chưa từng đến đó ăn cơm.

Khi nghe thấy Tần Hằng nhắc đến nhà hàng này, Lý Hâm lập tức sửng sốt. Bình thường Tần Hằng cũng không khoác lác, khoe khoang gì cả, hôm nay rốt cuộc là như thế nào đây? Lần đầu khoác lác đã “chơi lớn” như vậy rồi ư? Chả trách bị thất tình, bây giờ lại mắc phải tật nói khoác rồi chăng? Qua một khoảng thời gian nữa hẳn là sẽ ổn thôi!

Nghe vậy, Lý Hâm lập tức ngượng ngùng nói: “Được, tôi đợi câu. Nói thật, tôi vẫn chưa vào Nhà hàng Sofitel Galaxy đó ăn cơm lần nào đâu đấy!”

Lý Hâm nào biết rằng, đừng nói đến một Nhà hàng Sofitel Galaxy nhỏ bé, mà ngay cả quán ăn cao cấp nhất thế giới, nếu Tần Hằng có ăn cơm một ngày ba bữa ở đó thì cũng không thể ăn hết một phần một trăm khối tài sản mà anh đang có được.

Ngay sau đó, Lý Hâm bị hai cô bạn thân gọi đi.


Hai người bạn cùng phòng của Tần Hằng đi đến, kéo anh đến căn tin ăn cơm.

Ngay khi sắp đến cửa căn tin, Nhậm Luân đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm điện thoại rồi gào lên: “Mẹ kiếp! Tên nhóc Hoàng Dụ này có bạn gái rồi! Các cậu mau xem tin nhắn trong nhóm chat ký túc xá của chúng ta đi!”

“Có thật không đấy?” Tần Hằng và Ân Triết vội vã lấy điện thoại ra xem. Họ mở nhóm chat ký túc xá ra, nhìn thấy Hoàng Dụ vừa gửi một tin nhắn đến, nội dung tin nhắn là: “Các anh em, tôi chính thức tuyên bố, mình đã thoát kiếp FA rồi! Các cậu mau trở lại ký túc xá đi, trưa nay tôi sẽ mời các cậu một bữa!”

“Tên nhóc này cuối cùng cũng tìm được bạn gái rồi, chung quy lại vẫn là không chịu nổi cảnh cô đơn thôi!”

“Đi thôi, chúng ta mau trở lại ký túc xá. Trưa nay chúng ta phải ăn no nê thỏa thích túi tiền của tên nhóc này mới được!”

Nói xong, ba người họ quay người sải bước trở về ký túc xá.

Rất nhanh ba người Tần Hằng đã trở lại ký túc xá, vừa vào cửa họ lập tức nhìn thấy một nam một nữ đang ngồi trên giường, tay trong tay, cử chỉ rất thân mật.

“Các cậu về rồi đấy à!”

Hoàng Dụ gạt tay của cô gái kia ra rồi đứng dậy, tươi cười nhìn ba người Tần Hằng.

Hoàng Dụ học khoa thể dục thể thao, anh ta vừa cao lại vừa gầy, cơ bắp trên cánh tay cũng nổi lên rất rõ.

“Để tôi giới thiệu với các cậu, đây là bạn gái tôi – Châu Ý, học khoa âm nhạc.” Hoàng Dụ giới thiệu Châu Ý cho họ xong thì quay sang bắt đầu giới thiệu ba người Tần Hằng cho Châu Ý nghe.

“Đây là các bạn cùng phòng của anh: Tần Hằng, Nhậm Luân và Ân Triết.”

Nghe vậy, Châu Ý đứng lên gật đầu cười với họ.

Nhậm Luân nhìn Châu Ý, trong lòng âm thầm gào thét. Cô em này thật xinh đẹp! Da trắng, lông mày thẳng, dáng người lại cân đối, không hổ là học âm nhạc.

“Đợi lát nữa chúng ta sẽ đến quán Tiểu Hương Vận ăn cơm. Bạn cùng phòng của Châu Ý cũng đến, các cậu có cần chuẩn bị gì không?”

Sau đó, Hoàng Dụ quay sang nói với Tần Hằng: “Lão Tần, cậu dẫn theo cả Nhược Đồng đến nhé!”

Người trong cả ký túc xá đều biết tình huống của Tần Hằng, bình thường anh gần như sẽ không dẫn Tạ Nhược Đồng đến những quán ăn giống như vậy, vì thế Hoàng Dụ đang muốn nhân cơ hội này giúp người anh em của mình một tay.

“Tôi và cô ấy đã chia tay rồi!” Tần Hằng thản nhiên nói.

“Gì cơ? Hai người chia tay rồi á? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Hoàng Dụ nghe vậy thì kinh ngạc nói.

“Chuyện này còn cần phải nói ư?” Nhậm Luân liếc mắt nhìn Hoàng Dụ. Hoàng Dụ lập tức hiểu ra, chắc chắn chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là Tần Hằng quá nghèo.

“Các anh nhanh lên một chút đi!” Châu Ý nhìn điện thoại, ngẩng đầu lên nói: “Bạn cùng phòng vừa nhắn tin cho em, nói rằng họ đã xuất phát rồi. Mấy người bạn thân này của em đều rất mạnh mẽ, đừng để các cậu ấy phải đợi quá lâu!”

“Vậy ư? Tần Hằng, Nhậm Luân, Ân Triết, các cậu mau thay quần áo rồi rửa mặt sạch sẽ đi rồi chúng ta xuất phát.” Hoàng Dụ lập tức giục ba người Tần Hằng, sau đó quay sang kéo tay Châu Ý.

“Bọn tôi đợi các cậu ở bên ngoài.”


Hoàng Dụ đứng cùng Châu Ý ở ngoài cửa ký túc xá, khi quay sang thấy Châu Ý đang ôm cánh tay, vẻ mặt có phần không vui, Hoàng Dụ lập tức hỏi: “Em làm sao thế?”

Nghe vậy, Châu Ý nhíu mày, nói: “Mấy người bạn ký túc xá của anh cũng quá bình thường đi? Cái người tên Nhậm Luân đó nói thẳng ra cũng không ưa nhìn lắm! Ân Triết thì còn tạm chấp nhận được, chỉ có Tần Hằng là còn coi là đẹp trai! Nhưng mà nhìn quần áo của anh ta, chắc chắn là không có tiền rồi. Như vậy làm sao có thể đến gặp những người bạn cùng phòng ký túc của em được chứ?’

Nghe thấy lời này của Châu Ý, Hoàng Dụ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cười nói: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà! Cũng không phải là buổi xem mắt hay làm quen gì cả! Có cần phải để ý đến vẻ ngoài như vậy không?”

“Anh cho rằng họ thật sự chỉ đến ăn cơm thôi ư? Mặc dù họ không nói rõ nhưng với sự hiểu biết của em về họ, sở dĩ họ giục em, muốn em nhờ anh mời bạn cùng phòng của anh đi ăn cơm cùng là vì họ muốn tìm một người bạn trai thật tốt. Em từng đưa ảnh của anh cho họ xem, họ chắc chắn đều cho rằng bạn cùng phòng của anh cũng đẹp trai giống như anh!” Châu Ý nhíu mày, giải thích với Hoàng Dụ.

“Đều tại anh, do anh không nói với em bạn của anh đều là sinh viên khoa Sinh.” Hoàng Dụ cười khổ nói.

Khi đó, bởi vì ký túc xá khoa thể dục không đủ cho nên Hoàng Dụ mới bị phân tới ký túc xá của ba người Tần Hằng.

Nghe vậy, Châu Ý lập tức đề nghị: “Hay là anh nói với bạn cùng phòng của anh rằng bữa cơm hôm nay hủy bỏ, anh bảo họ đừng đi nữa. Nếu đi thật thì đoán chừng sẽ rất ngượng ngùng!”

“Đừng đi nữa ư? Như vậy không hay lắm đâu, thôi không sao, cứ đi đi!” Hoàng Dụ không đồng ý. Dù sao cũng đã bảo họ thay quần áo, rửa mặt mũi sạch sẽ rồi, cuối cùng lại bảo không đi nữa, như vậy không phải là đang cố ý làm phiền, gây rắc rối cho họ ư?

“Là tự anh nói đấy. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì anh đi mà chịu trách nhiệm!” Châu Ý bĩu môi, nói.

Lúc này, điện thoại của bạn cùng phòng cô ta gọi đến, Châu Ý cầm lên trượt khóa mở điện thoại rồi đặt đến bên tai, nói: “Tư Vũ… Các cậu đến rồi à… sao thế? Ừm… đợi đến lúc đó các cậu tự mình nhìn đi. Tớ cũng không thể nói được… Được, bây giờ tớ sẽ giục họ mau đi, các cậu đợi một lát nhé!”

Trong lúc Châu Ý đang nói chuyện thì Tần Hằng, Nhậm Luân và Ân Triết cũng đã ra khỏi phòng ký túc xá.

“Hoàng Dụ, cậu xem tôi mặc như vậy ổn chưa?”

Cậu ấm Nhậm Luân ngốc nghếch lúc này đang sắn ống tay áo của chiếc áo chín trăm nghìn lên, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Hoàng Dụ.

“Đẹp trai!” Hoàng Dụ nở nụ cười xán lạn vỗ vai Nhậm Luân.

Trong lòng anh ta âm thầm cảm thấy may mắn. May mà khi nãy họ không nghe thấy Châu Ý nói muốn hủy bữa ăn này, nếu không họ chắc chắn sẽ xông lên đánh người mất!

Sau đó, Hoàng Dụ nhìn sang Tần Hằng ở phía sau, nói: “Lão Tần, vì sao cậu lại mặc bộ quần áo này thế? Đi gặp con gái đó, cậu không biết thay sang bộ khác nhìn cho tươm tất hơn à?’

“Tần Hằng có bộ này là đẹp nhất rồi, cậu còn muốn bảo cậu ấy đi thay bộ nào nữa?” Ân Triết thản nhiên nói. Hoàng Dụ là sinh viên khoa thể dục, vì thế thời gian lên lớp của Hoàng Dụ khác với thời gian lên lớp của khoa Sinh bọn họ. Hoàng Dụ chắc chắn không hiểu nhiều về tình huống của Tần Hằng như Ân Triết và Nhậm Luân.

Châu Ý âm thầm lắc đầu, đối với bữa ăn hôm nay, sợ là những người bạn cùng phòng của cô ta sẽ cảm thấy rất thất vọng.

“Đừng nói chuyện nữa, mau đi thôi!” Châu Ý giục họ, sau đó Hoàng Dụ và đám người Tần Hằng cùng đi về phía cổng ký túc xá.

Cùng lúc đó, ở trong quán ăn Tiểu Hương Vận bên ngoài trường học.

Ba cô gái xinh đẹp, trẻ trung đang ngồi trước một chiếc bàn. Ngoại hình của cả ba đều vô cùng diễm lê, vừa nhìn đã biết đều là con nhà có điều kiện.

Trong đó có một cô gái để tóc dài xõa vãi. Cô ta mặc một chiếc áo tơ lụa, để lộ bả vai trắng như tuyết. Gương mặt nhỏ nhắn tô điểm cho đôi mắt to tròn trong veo như nước. Đôi môi mỏng ẩn hiện ánh nước, làn da trắng hồng và lỗ tai tinh tế kết hợp với chiếc mũi xinh xắn, cao thẳng, trông cô ta giống hệt như một người con gái xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh vậy.

Có thể nói, cô ta là cô gái xinh đẹp nhất trong ba người, chắc hẳn điều kiện gia đình cũng tốt nhất. Chủ đề bàn tán của ba người họ cũng đa phần xoay quanh cô ta.


“Tư Vũ, trên trán cậu mọc cục u kìa, có phải là do hai ngày nay trời nóng quá hay không?” Một nữ sinh ngồi bên cạnh Tống Tư Vũ đột nhiên nhìn thấy trên trán mình sưng lên một cục thì tò mò hỏi.

“À.” Tống Tư Vũ khẽ xoa cục sưng nhỏ trên trán, ngay sau đó gương mặt xinh đẹp, ngọt ngào của cô hơi tức giận: “Đừng nhắc đến nữa, không phải buổi sáng tớ đến ngân hàng Hoa Kỳ bàn chuyện kinh doanh với ba tớ hay sao? Nào ngờ lại đụng phải một tên xui xẻo!”

“A, cậu đụng phải người nào thế? Vậy sau đó anh ta có xin lỗi cậu không?”

“Đúng đó, không phải khách hàng của ngân hàng Hoa Kỳ vẫn luôn có tố chất rất cao ư?”

Tống Tư Vũ nhìn chính mình phản chiếu trong điện thoại, sau khi thấy cục sưng cũng không quá bắt mắt, cô ta mới bỏ điện thoại xuống, gương mặt lại lộ ra ý cười, nói: “Anh ta đã xin lỗi tớ rồi! Các cậu cũng biết ngân hàng Hoa Kỳ chuyên phục vụ những người như thế nào rồi mà! Các cậu đoán xem anh ta mặc quần áo gì? Là quần áo thùng, là hàng chợ đó! Khi đó nhìn thấy anh ta tớ cũng ngây người luôn.”

“Quần áo chợ ư? Ý cậu là anh ta rất quê mùa sao?”

“Đúng vậy đó! Muốn mở được thẻ ở ngân hàng Hoa Kỳ thì trong tài khoản phải có ba tỷ mới có thể mở được. Theo như thông lệ trên phim truyền hình thì người càng quê mùa, luộm thuộm thì càng có tiền. Anh ta chắc chắn là một đại gia đó. Tư Vũ cậu mau kể cho hai bọn tớ nghe đi!”

Tống Tư Vũ nghe vậy thì cạn lời, sau đó khẽ chép miệng nói: “Lấy đâu ra chứ? Sau đó quản lý đại sảng đến hỏi mới biết, hóa ra ngay đến cả thẻ anh ta cũng không có. Tớ thấy anh ta chính là chưa từng gặp trải sự đời, đần độn, ngu ngốc xông vào ngân hàng Hoa Kỳ thì có!”

“Tớ đoán anh ta chắc chắn có rằng thẻ ngân hàng Công Thương và thẻ ngân hàng Xây Dựng (CBBank) cũng có thể sử dụng được trong ngân hàng Hoa Kỳ chăng?”

“Khi đó anh ta chắc chắn là ngượng chết mất!”

“Sau đó tớ cũng không nhìn anh ta nữa mà đi cùng ba vào thẳng bên trong. Có bài học lần này, để xem anh ta sau này còn dám làm như vậy nữa hay không. Chỗ nào cũng dám cắm đầu đi vào!”

“Anh ta cũng lớn đầu cả rồi vậy mà ngay đến cả điều đơn giản như thế này cũng không biết. Hazi, tớ thấy cả đời này anh ta xác định sẵn là ế rồi, ai mắt mù mới vớ phải anh ta!”

“Đừng nhắc đến anh ta nữa. Dù sao chúng ta cũng không gặp lại. Ấy, sao giờ này rồi mà đám người Châu Ý vẫn chưa đến thế? Thật là!” Tống Tư Vũ cầm điện thoại lên, khẽ nhíu mày. Cô ta nhìn vào biểu tượng trò chuyện với Châu Ý hiện lên trên màn hình điện thoại.

“Bạn trai của Châu Ý đẹp trai thật đó! Vừa thon lại vừa gầy. Tớ rất thích mẫu đàn ông như thế. Nếu bạn cùng phòng với anh ta cũng thuộc mẫu đàn ông này thì các cậu đừng tranh giành với tớ nhé!”

“Trông bộ dạng ngốc nghếch, si mê của cậu kìa!”

Một nữ sinh khác cười nhẹ một tiếng, nói: “Không phải Châu Ý đã nói rồi ư? Bạn trai của cậu ấy học khoa thể dục nên đương nhiên rất “chất lượng” rồi. Đợi lát nữa chúng ta nhìn thử bạn cùng phòng của anh ta. Nếu chúng ta vừa ý người nào thì đừng nói chuyện trực tiếp mà hãy âm thầm chia cặp ra là xong.”

Ba cô nữ sinh vui vẻ cười cười nói nói, rồi quay sang nhìn nhau, sửa sang lại tóc tai quần áo cho nhau.

Đúng lúc này, Châu Ý dẫn theo đám người Tần Hằng đã đi vào trong quán Tiểu Hương Vận.