Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 51: Rèn Luyện, Đội Dự Bị




Vài ngày sau, huấn luyện viên thông báo, Figas chính thức điều chuyển lên đội B của Belenenses, nhường lại vị trí tiền vệ trung tâm được thay thế bởi Meireles, còn vị trí tiền vệ phòng ngự bị để trống và dành vị trí cạnh tranh lại cho những cầu thủ dự bị. Cả đám đều nhao nhao luyện tập tích cực để có thể có được niềm tin của huấn luyện viên.

Bên cạnh đó, cuộc sống của Tùng trôi qua đơn điệu nhưng cũng đầy màu sắc.

Sau khi tham khảo Huấn luyện viên thể lực Joao Miranda, vì bản thân cậu và Pele đều chưa phát dục đầy đủ, nên ông yêu cầu không thực hiện các bài tập thể hình sớm, mà thay vào đó, ông lập cho hai đứa những bài tập riêng biệt, bao gồm chống đẩy, squat, nằm ngửa ngồi dậy, dựng ngược người vào tường, mỗi lần làm 3 hiệp, mỗi hiệp vừa lúc bắt đầu 20 lần, mỗi lần hoàn thành có thể nghỉ ngơi một lúc.

Mặc dù nhìn sơ qua, những bài tập có vẻ không quá nhiều, nhưng trên thực tế không hề đơn giản như vậy

Đầu tiên, mỗi động tác đều phải chậm rãi, không được gấp rút.

Ví dụ như chống đẩy, với thể lực hiện tại của Tùng, thực hiện một hiệp 20 lần là điều vô cùng đơn giản, nhưng Miranda yêu cầu mỗi lần cậu chống đẩy, phải từ từ hạ xuống, sau khi cách mặt đất tầm 5cm, thì dừng lại 2 giây, tiếp đến chầm chậm chống lên, mỗi một động tác đều phải chậm rãi. Làm cho mỗi lần hoàn thành một hiệp luyện tập, cậu đều có cảm giác cực kì mệt nhọc.

Không chỉ riêng chống đẩy, squat, gập người hay dựng ngược đều phải làm như thế.

Miranda nói, mặc dù các động tác này vô cùng đơn giản, nhưng lại có thể rèn luyện từng khối cơ bắp của toàn thân, rất thích hợp cho những cầu thủ trẻ như cậu muốn tạo cơ sở tốt để sau này luyện tập trong phòng thể hình.

Sau khi hoàn thành cơ sở luyện tập hằng ngày, có thể cân nhắc tăng cường lên 30 lần, 50 lần tùy theo khả năng chịu đựng của bản thân. Hoặc có thể tự tăng độ khó khi thực hiện động tác. Chẳng hạn như chống đẩy, có thể bắt đầu với hai tay rộng bằng vai, tiếp đến từ từ rút ngắn khoảng cách hai tay, cho đến khi chỉ sử dụng 1 tay. Các động tác khác cũng như thế, tiến hành dần dần tăng độ khó và cường độ, có thể giúp Tùng rèn luyện ở bất cứ nơi nào.

Bên cạnh đó, khi luyện tập chung với toàn đội, Tùng cũng tự giác mang thêm bao cát nhỏ hoặc thanh chì ở bắp chân và trên người, nhằm tăng phụ trọng của cơ thể, giúp tự rèn luyện thêm hằng ngày. Cuối ngày, cậu cùng với Pele sẽ mượn máy bắn bóng của sân tập và luyện tập thêm khả năng dừng bóng. Đầu tiên là điều chỉnh bóng đi sệt, sau đó từ từ nâng cao góc độ bóng đi, hoặc từ từ tăng tốc độ di chuyển của quả bóng.

Đến tối trước khi đi ngủ, Tùng tiếp tục luyện tập theo giáo án thể lực một lần nữa, sau đó mới tắm rửa và nghỉ ngơi.

Quá trình luyện tập buồn tẻ nhưng hiệu quả này kéo dài tầm 1 tháng. Trong quá trình huấn luyện chung của toàn đội, Tùng và Amaral đều thay phiên thi đấu trong vị trí tiền vệ phòng ngự của đội hình chính, khiến tình hình cạnh tranh giữa hai người càng lúc càng kịch liệt. Tuy nhiên, đa phần, Amaral vẫn xuất hiện nhiều nhất ở vị trí cánh phải, hơn là vị trí tiền vệ phòng ngự. Riêng Tùng được huấn luyện viên rất thưởng thức cách mà cậu thể hiện, không quản nặng nhọc là một “công nhân quét đường” ở hậu phương, tạo điều kiện cho Meireles có thể vùi đầu sâu hơn cho việc tổ chức tấn công. Đồng thời, những đường chuyền xa của Tùng dành cho hai cánh hoặc trực tiếp đến Muendo cũng là một đặc sắc giúp cậu giữ vững được chỗ đứng của mình.

Pele cũng thường xuyên được có mặt trong đội hình chính, với tốc độ và sự càn lướt của bản thân, cậu ta giống như một chiếc xe tăng ở cánh phải. Tuy nhiên, kỹ thuật của cậu ta vẫn còn nhiều thiếu sót, nên thường xuyên bị huấn luyện viên mắng chửi, lúc nào cũng phải nhờ Tùng hỗ trợ huấn luyện kỹ thuật thêm cuối ngày.

Ngày 24/8/2006, các cầu thủ U19 được triệu tập và lắng nghe những căn dặn cuối cùng của ông Pacheco trước trận đấu đầu tiên của giải vô địch thanh niên Bồ Đào Nha diễn ra hai ngày sau đó, đồng thời công bố danh sách ra sân và dự bị của trận đầu tiên.

“Đầu tiên, tôi rất vui mừng vì các cậu đã cố gắng nỗ lực hoàn thành tốt lịch huấn luyện tôi đã đưa ra. Do đó, lần này, sẽ không ai phải quay về đội U15 để tập luyện cả.”

Cả đám vỗ tay vui mừng khôn xiết. Có trời mới biết tụi nó trong khoảng thời gian này thấp thỏm như thế nào mới có thể ổn định được.

“Tuy nhiên, cơ hội vào đội hình chính chỉ dành cho 11 người, mọi người đều trong giai đoạn quan sát, do đó, mỗi trận đấu, đội hình chính đều sẽ có sự thay đổi, các cậu phải cố gắng rèn luyện và thể hiện cho tôi thấy mình xứng đáng như thế nào để có mặt trong đội hình ra sân. Tất cả rõ chưa?”

“Rõ, thưa boss”

“Tốt rồi, bây giờ, tôi sẽ công bố đội hình ra sân:

Đầu tiên, thủ môn Pinto

Hậu vệ: Alves, Ferreira, Ribeiro, Carradinha

Tiền vệ: Amaral, Meireles, Malhado, Salgado

Tiền đạo: Muendo, Godinho

Tiếp đến là danh sách dự bị: Antunes, Diatta,…”

Tùng và Pele hồi hộp chờ đợi. Mặc dù rất tự tin vào trình độ của mình, nhưng có trời mới biết huấn luyện viên suy nghĩ như thế nào. Nhiều lúc, thực lực không thể quyết định được hết toàn bộ. Nhưng có thực lực, bạn sẽ có tư cách được mặc cả về quyền lợi của mình.

Còn hai cái tên cuối cùng, Pacheco liếc nhìn toàn trường, sau đó nói :”Pele, Tung Nguyen”

Tùng và Pele vỗ tay hưởng ứng. Có lẽ, sống cùng những cậu thiếu niên này, Tùng đã lấy lại một phần tính cách trẻ con của mình, tràn đầy ánh sáng và sự nhiệt huyết.

Pacheco không ngăn cản hai đứa, bởi không chỉ riêng hai câu, những người khác khi được gọi tên lên cũng rất kích động, nhất là Godinho, bởi không chỉ vào đội hình chính, cậu còn được ra sân ngay lần đầu tiên, cảm giác được trọng dụng thật khó tả. Godinho ôm lấy vai của hai đứa kia, biểu hiện hết sức vui mừng vì hai tên đồng đội của mình cũng được vào đội hình xuất phát, tuy chỉ ở vị trí dự bị, nhưng hơn ai nó hiểu được thực lực của Tùng, sớm muộn gì hai đứa nó cũng sẽ cùng nhau ra sân mà thôi.

Để cho không khí lắng xuống, Pacheco nói tiếp :”Trận đầu, chúng ta sẽ gặp được Pesc. Caparica, chỉ là một đội bóng nghiệp dư ở quận Setubal. Do đó, mục tiêu chính của chúng ta vẫn là diễn luyện đội hình, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đưa ra một đội hình thống nhất, do đó, mỗi trận đấu đều sẽ có sự biến động, ai thích nghi tốt hơn, ai có khả năng toàn diện hơn, đáp ứng chiến thuật của tôi tốt hơn, người đó sẽ có mặt ở đội hình chính.”

Ông vừa nói vừa đối diện với ánh mắt đầy ý chí của cả đám cầu thủ, rồi tuyên bố :”Tốt rồi, buổi họp hôm nay đến đây kết thúc, ngày mai chúng ta sẽ tập luyện nhẹ, sau đó chuẩn bị nghênh đón mùa giải mới”. Sau đó, ông cùng đoàn huấn luyện tiến hành họp kiểm tra.

“Này, còn một khoảng thời gian nữa, chúng ta ở lại luyện tập thêm đi”, Tùng vỗ vai Godinho và Pele, rủ rê hai đứa ở lại tập luyện. Godinho thì không có vấn đề, Pele thì nhăn nhó nhưng cũng gật đầu đồng ý. Nó vẫn không cam tâm việc mình không vào được đội hình ra sân như Godinho.

Đội trưởng Alves mặc dù rất muốn ở lại tập luyện chung, nhưng cũng giống như các cầu thủ còn lại của đội, anh vẫn phải vì mưu sinh mà phấn đấu. Đội thanh niên nói trắng ra chỉ tương đương với cầu thủ nghiệp dư, hầu hết các cầu thủ đều không có tiền lương, mà chỉ được tài trợ kinh phí sinh hoạt ở câu lạc bộ cùng với tạo điều kiện huấn luyện, còn về chuyện tiền lương ư? Chờ cậu bộc lộ tài năng, tương tự như Figas vừa được kí hợp đồng cầu thủ chuyên nghiệp, mặc dù lương không cao, nhưng vẫn đảm bảo được cuộc sống. Còn lại, đa phần các cầu thủ khác đều phải tìm thêm công việc bên ngoài để trang trải thêm cuộc sống.

Khi Tùng biết chuyện này, cậu vô cùng may mắn vì mình đã để dành được một số vốn nhất định trong ngân hàng trước khi ra nước ngoài. Bên cạnh đó, hầu như chi phí sinh hoạt trong câu lạc bộ đều được chi trả hết, cậu cũng không phải dùng tiền vào việc gì, nên vẫn tạm thời không quá lo lắng về vấn đề tiền nong.

Kết thúc cuộc họp kiểm tra, Pacheco cùng với Rui Jorge đi ra khỏi khu vực văn phòng, bất ngờ bắt gặp một đạo thân ảnh cao to, đang đứng trước văn phòng, nhìn ra phía sân tập. Trong ánh đèn tối ở khu vực này, vẫn còn nhìn thấy 3 thân ảnh đang tích cực chuyền bóng cho nhau. Có đôi khi, một trong số ba người tiến hành kèm cặp người còn lại, còn người kia thì cùng nhau phối hợp để thoát khỏi giao tranh. Đặc biệt, một thân ảnh cao lớn với gương mặt góc cạnh đậm chất phương Đông nổi bật hơn tất cả, từ kỹ thuật xử lý bóng đến việc va chạm thân thể, hay những đường chuyền vô cùng xuất sắc luôn đi đúng hướng.

Pacheco lại gần, bất ngờ thốt lên :”Jorginho Carlos, ngọn gió nào đưa ông đến đội U19 vậy?”. Pacheco chạy chậm lại gần, bắt tay với vị tổng thanh tra kỹ thuật của Belenenses này.

Carlos tươi cười trả lời :”Không có gì, vừa gặp mặt Jesus xong, định tìm ông tâm sự tí mà. Thế nào, đội U19 vẫn ổn chứ?”

“Haha, vẫn tốt, đợt này có nhiều cầu thủ thiên phú khá cao, nên tôi cũng đỡ đau đầu hơn.” Pacheco ngoài cười nhưng trong không cười. Lão già này, gặp Jesus trước là ý gì, muốn nâng đỡ cậu ta lên ghế huấn luyện viên chính sao? Pacheco trong lòng oán thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.

“Cậu bé kia là tình huống gì, lúc nào trong chúng ta có một người Trung Quốc mà tôi không biết vậy? Điều này đáng giá ăn mừng, tôi cũng muốn hợp tác với họ nhưng chưa có cơ hội đây” Carlos một mặt hiếu kì nói.

“Cậu ta người Việt Nam, không phải Trung Quốc. Tôi nhớ là tôi đã có gửi báo cáo cho ông rồi mà. Cậu ta được Domingos Jose giới thiệu đến thử huấn”

“Cái tên huấn luyện viên đội B Porto à, làm sao tên Oliveira đó lại để sót một tài năng như thế? Có vấn đề gì sao?” Carlos càng hiếu kì, rõ ràng là người được huấn luyện viên đội B Porto giới thiệu, nhưng lại đến Belenenses thử huấn. Rõ ràng có điều kì quặc.

“Ai mà biết, có lẽ tên kia chê bai cậu ta xuất thân châu Á chẳng hạn”, Pacheco một mặt tuỳ ý nói.

Carlos vừa nhìn thấy Tùng dẫn bóng vượt qua cả Pele và Godinho, thậm chí Pele còn chơi xấu ôm cả người Tùng vẫn bị cậu lôi đi một đoạn dài, lắc đầu cười không nói gì.

Chưa xong còn tiếp!!!



Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc