Ngốc Tử, Chàng Khoẻ Không?

Chương 49





Sau khi huấn luyện tập trung xong xuôi tất cả về tiểu đội của bản thân. Tiêu Thư cũng không đi tập luyện mà trốn đi vào rừng tìm thuốc.

Từ chỗ huấn luyện cách rừng không mấy dặm, thúc ngựa một lúc là tới nơi. Cẩn thận cột ngựa vào một cái cây rồi cô bước vào rừng tìm nguyên liệu làm hương đuổi muỗi cùng thuốc bôi.

May mắn hơn cả là ở đây có cả bạch đàn lẫn một số cây khác có khả năng xua muỗi nhưng cũng có vài khó khăn nhỏ như việc cây quá cao khó với tới..

Lấy hơi một lúc Tiêu Thư bắt đầu leo lên cây, ở độ cao tầm hai mươi mét so với mặt đất nếu nhìn xuống có thể sẽ chóng mặt buồn nôn nhưng cô đã chuẩn bị sẵn dụng cụ. Trước đó cô cột chặt bản thân với một chiếc dây chắc chắn, khi leo tới tầm mười lăm mét cô cột chiếc vào một cành cây khá chắc để phòng trừ nếu chẳng may có rơi xuống thì cũng không sao.

Leo sang một cành cây có thể coi là kiên cố, Tiêu Thư lấy ra chiếc dao được chuẩn bị để cắt cành nhỏ. Khi đã thu hoạch được kha khá lá bỏ vào bao nhỏ thi cô cẩn thận cột chặt miệng bao rồi lấy một chiếc thừng thả xuống dưới.

Xong xuôi tất cả, Tiêu Thư thả tay rồi leo xuống. Lúc này trời tự nhiên đổ cơn mưa, nước mưa càng lúc càng nặng hạt khiến cho việc leo xuống gặp nhiều khó khăn.

Nước mưa dính vào mắt khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, vì ngấm mưa lâu nên da cô trở nên tê dại mất cảm giác. Tiêu Thư leo xuống chầm chậm cẩn thận.

Khi ở độ cao cách đất ước chừng mười mét thì cô nàng lại bước hụt, trọng tâm bị dao động khiến cho cô bị rơi xuống không kịp phản ứng. Cũng may trước đó cô đoán được nên đã buộc một đoạn dây vào mà nhờ đó thoát chết.

Khi lơ lửng trên cây Tiêu Thư suýt thì đập đầu vào mấy chiếc cây khác nhưng khi tới cây khác cô rất nhanh tặng cho chúng một cước rồi cứ vậy một lúc. Cuối cùng cũng kết thúc quá trình dao động ở cành cây mà Tiêu Thư cũng chẳng việc gì. Trái ngược với cô là cành cây có sự gãy nứt, Tiêu Thư có cảm giác chẳng lành nên bám vào thân cây cửi nhanh chiếc dây kia ra.

Quả thật chiếc cành rất nhanh rơi xuống nó không chịu được sự tác động mạnh như thế và ngã xuống. Tiêu Thư tìm kiếm chiếc bao được thả xuống rồi chạy vội vào một chỗ trú mưa an toàn gần đó.

Trang phục ướt trườn trượt nhớp nháp khiến cô khó chịu vô cùng. Trong cơn mưa có tiếng gọi người quanh rừng, khi mưa tạnh thì trời cũng đã tối đen. Trong rừng về đêm có nhiều nguy hiểm nhất là khi vừa trôi qua cơn mưa.

Tiếng người gọi 'đại tiểu thư' cứ vang lên trong rừng, khi tiếng gọi tới tai Tiêu Thư thì người đó đã cầm đuốc lửa đứng trước mặt cô.

Khi điểm danh mọi người thấy thiếu mặt cô đồng thời trong cơn mưa không thấy trở lại, một số người được cử đi tìm nàng. Có binh sĩ thấy ngựa được cột trong rừng thì đoán mò, khi tới gần lại chắc chắn điều đó.

Họ cử người về báo cáo rồi đi tìm, cơn mưa đổ xuống không ngớt cùng tiếng người gọi nhưng trong cơn mưa tiếng mưa át tiếng người.

Lúc họ tìm thấy cô thì vô cùng vui mừng, trong quân Liễu Lan vô cùng có tiếng, không chỉ bởi nàng ta có tài năng mà còn vì cách nàng đối xử với binh lính như người thân.

Trở về lều cô bị trách mắng không ngừng, binh sĩ dưới trướng cũng xin ngăn nhưng cuối cùng quân lệnh như núi, Tiêu Thư bị phạt theo quân lệnh.

Tiêu Thư thở dài một hơi, lại chịu phạt. Có lẽ việc chịu phạt trở thành một việc nhàm chán nhẹ nhàng đối với một kẻ như cô. Nếu là Tiêu Thư của quá khứ thì sẽ lại sợ hãi và ám ảnh.

Những hình phạt của con người khá nhẹ nhàng chỉ là đánh vài gậy quất vài roi, nó chỉ như gãi ngứa hoặc cả như là sứt tý da chảy tý máu không có gì là to tác.

Gương mặt dửng dưng khiến cho người chấp hành sợ hãi, hắn từng thi hành hình phạt cho rất nhiều người trong đó có kẻ sợ hãi có người gào thét cũng có tên thì nhịn đau không nói nhưng đại tiểu thư cũng là người đầu tiên vô cảm đến vậy cả như phía trước có là cực hình đến đâu cũng chẳng đáng để nàng chớp mặt.

Quả thật rằng dù cho phía trước có là núi đao biển lửa hay cực hình đáng sợ như nào với phàm nhân thì cũng chẳng là gì so với việc chịu hình ở Cực Lạc Cung.

Sau khi chịu hình xong Tiêu Thư đắp thuốc thay y phục rồi về lại lều tướng quân báo cáo sự việc. Lão tướng cho nàng lui về dưỡng thương một ngày. May sao bao lá cùng cây thuốc được lượm về không bị vứt đi, nàng lấy ra đạo cụ mới cầm nhầm từ kho thuốc về bắt đầu sơ chế.

Sau khi tách ra thành tinh dầu thì cho vào lọ nhỏ. Nàng mang tới lều quân y đưa cho y sĩ xem qua, khi họ xác nhận xong thì bắt đầu chế tạo phát cho binh sĩ. Nhờ vậy mà số người bị bệnh truyền nhiễm do muỗi đốt giảm dần.