Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 37: Món trị thương





Ánh mặt trời sáng rõ, gió mát lướt qua mặt hai người. Trên mặt đường phủ đá xám, cỏ non mọc len trong những kẽ đá. Giữa núi lờ mờ hiện ra một ngọn đèn và bức tường trắng dài, đầu tường xếp ngói xanh, bóng mây từ trên sườn núi thong thả lướt qua trông sạch sẽ yên tĩnh, ánh nắng chiếu qua biến ảo không nói nên lời.



“Sắp đến rồi, con kiên nhẫn một chút.” Nguyễn Tự Khung ôm người trước ngực trấn an.



“…Ta mà mang con trở lại trong tình trạng này, sư phụ con nhìn thấy chắc chắc sẽ nổi cơn tam bành trách ta không chăm sóc tốt đám đệ tử Tây Lăng mấy đứa…”



Người dịu dàng nói nhỏ, nửa đùa nửa thật. Gương mặt trong suốt như ngọc dưới trăng từ từ đi vào lòng người, chân mày hơi nhếch hơi giống đang mỉm cười, trong như sương sớm.



“…Sư phụ của mấy đứa rất ghét ta, lát nữa mà gặp hắn, con muốn đòi lại công bằng ta cũng sẽ không đối với người của Li Tam Đường thấy chết mà không cứu được…”



Thanh Kiều chẳng nghe rõ chữ nào nữa, cô mơ mơ màng màng nhìn người, chợt nhớ tớt vài chuyện cũ.



Áo đơn trắng ngà, ẩn ẩn không vừa lòng, giống nhau cơ trí hơn người, giống nhau hào hoa phong nhã.



Có người cũng ôm vai cô vui cười như vậy, nói những chuyện không đâu vào đâu. Hắn vì cô thuần phục thần câu Tây Vực trăm năm mới xuất hiện một lân, vì câu nói đùa của cô mà tìm một người giữa biển người trong thiên hạ. Sau cùng, hắn vì một tội có lẽ có (1) mà muốn giết cô.



Ta vốn mộng tưởng sống một cuộc sống vô hại, tiếc rằng hiện thực luôn nhiều lần đùa cợt ta.



Lồng ngực như có lửa đốt nhưng trái tim lại lạnh tựa như suối thu, một vốc cũng lạnh thấu tim. Cô nhẹ nhàng khép mắt lại.



Nguyễn Tự Khung thu mắt lại, không dấu vết đánh giá người trong ngực. Thân mình run nhẹ trong bộ quần áo mùa hạ mỏng manh giống như một đóa hoa sen cao vút đung đưa. Cổ tay trái cô đeo đeo một vòng bạc tinh xảo, một làn gió thổi qua, tiếng đinh đang nhẹ vang lên.



Ngay sau đó, người mím môi, tầm nhìn theo khóe mắt trượt ra ngoài, lông mi buông xuống. Có đám mây lại kéo đến che khuất ánh nắng, che đi ánh sáng lặng lẽ lưu chuyển trong con ngươi của người.




Mùi thơm quanh quẩn, màn trời dần chuyển vàng. Người đi thêm một chốc đã đến trước cửa phái Tây Lăng. Phái Tây Lăng xây tựa vào núi trông rất có khí thế, tường trắng ngói đen, sư tử đá uy nghiêm, phía ngoài cổng lớn màu đỏ vài kiếm sĩ áo xanh đang đứng thẳng. Bọn họ nhìn thấy Nguyễn Tự Khung, đầu tiên là ngẩn ra sau đó lập tức kính cẩn hành lễ rồi lập tức mở đại môn.



Dọc theo đường đi, rất nhiều đệ tử Tây Lăng đứng sang hai bên đường xếp hàng hành lễ, chắc Nguyễn Tự Khung đã quen nên không để ý mà đi tiếp.



Vào Li Tam đường, Thanh Kiều lập tức bị dọa giật mình: chẳng biết người nào nói ra, trong sảnh các sư huynh sư tỷ đều đến đông đủ, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, duy Vương Thiên Sơn sợ thiên hạ không đủ loạn lại chẳng thấy đâu.



“…Sư phụ đâu?” Tam sư tỷ đi về phía trước cất tiếng hỏi lo lắng, “Việc tiểu sư muội bị thương người đã biết chưa?”



“Biết.” Lỗ Hoa Hoa không nóng không lạnh từ từ trả lời.



“Đã biết sao lại chưa ra?” Tam sư tỷ giậm chân, “Các ngươi rốt cuộc có thông báo hay không vậy? Tiểu sư muội bị trúng Liệt Diễm Trảm đấy!”



“Có thông báo mà…” Lỗ sư huynh liếc mắt nhìn Nguyễn Tự Khung, vẻ mặt khó xử, “Nhưng mà sư phụ nghe nói Nguyễn sư thúc tới, đang ở trong phòng chọn y phục…”



Lời này rơi vào tai Nguyễn Tự Khung, ông chỉ cười cười, im lặng không để ý



“Ha ha ha…” Chợt nghe ba tiếng cười to, một nam tử trung niên thong thả từ trong đi ra. Trường bào xanh biếc đón gió bồng bềnh, tóc đen dày buộc sau đầu, cổ áo thêu mẫu đơn tinh xảo, rực rỡ khiến mọi người chói mắt. Vừa nhìn là biết phải mất công lựa chọn tỉ mỉ.



Mọi người rất ăn ý bày ra trạng thái say sưa thưởng thức, chỉ có Nguyễn Tự Khung vẫn cười, người nhìn Tiểu Kiều chớp mắt, nhìn sang phía bên phải, trên mặt toàn thần sắc đấy ý cười.



“…Các ngươi còn biết trở về?” May mà Vương Thiên Sơn chỉ coi người là không khí, tiếp tục ngồi xuống hướng phía đệ tử mình hỏi tội.



“Đồ nhi biết sai!” Tam sư tỷ vội quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ, “Là đồ nhi kém cỏi, không thể bảo vệ tiểu sư muội chu toàn, xin sư phụ trách phạt!”



“Hừ!” Vương Thiên Sơn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều xem xét.



“…Ngươi lại bị thương!” Ông nhíu mày ánh mắt sắc bén như dao, “Muốn ta nói với hắn thế nào?”.



“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.” Tiểu Kiều cười khan, cô tất nhiên là biết “hắn” trong miệng ông là ai, “…Nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn thôi.”



“E rằng không được.” Nguyễn Tự Khung bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lanh lảnh như ngọc, “Vương đường chủ, đồ nhi của huynh trúng Liệt Diễm Trảm, cần dùng Bát Nhã Công chữa trị nửa tháng.”



“Cái gì?!” Vương Thiên Sơn vỗ mạnh xuống bàn, tức đến sùi bọt mép, “Cam Tiểu Kiều, người là đồ vô dụng sao? Lần đầu hạ sơn lại trúng Liệt Diễm Trảm trở về, ngươi thật sự làm ta mất hết mặt mũi!”



“Sư phụ, không nên tức giận, tức giận hại can (2).” Tiểu Kiều lấy tay che mặt, tỏ ra muôn phần oan ức, “Thực ra, nếu chỉ bàn về học võ, con là một thiên tài, chỉ tiếc trời cao ghen ghét anh tài…” Mắt thấy Vương Thiên Sơn sắp phát hỏa, Tiểu Kiều kêu lên: “Sư phụ, muốn làm ông thì phải có cháu (3), người cho con thời gian…”



Nguyễn Tự Khung rốt cục mỉm cười, khóe miệng cong lên hướng Vương Thiên Sơn nói: “Ta thấy Vương đường chủ tốt nhất nên để sau hãy trách phạt, việc chữa trị cho đồ nhi của huynh không nên chậm trễ, phải nhanh chóng tiến hành.”



Trong phòng bỗng dưng im lặng một cách kì quái.



“Ngươi…, ngươi cũng không phải không biết, phóng mắt nhìn khắp Tây Lăng , ngoại trừ sư phụ và Nguyễn Tư Khung ngươi còn ai biết Bát Nhã Công?”



Được nửa ngày, rốt cục, Vương Thiên Sơn cũng mở miệng, mặt ông đỏ tới mang tai, quai hàm cắn chặt.




“Ta biết chứ.” Nguyễn Tự Khung cười nhạt, thần sắc hứng thú: “Nhưng mà mang đồ nhi của huynh đi luôn là không hợp quy củ, về tình về lý cũng nên đến nói với huynh một tiếng.” Ngụ ý, ta chỉ thuận theo tình theo lý chẳng quan hệ gì tới huynh cả.



“Ngươi… Ngươi muốn làm gì thì làm, trị khỏi cho nó là được.” Vương Thiên Sơn cụt hứng phất tay, ý chí kèn cựa với Nguyễn Tự Khung cũng bay hơn nửa.



Nguyễn Tự Khung mỉm cười gật đầu, ánh mặt trời rực rỡ từ phía sau người chiếu tới mang theo mùi cỏ xanh mềm mại, quả đáng mặt con cưng của trời. Phong thái như trích tiên hạ phàm như vậy thì bảo những bộ quần áo của sư phụ sao có thể theo kịp được? Mọi người đều cảm thán trong lòng.



“Vậy ta mang người đi trị thương.” Nguyễn Tự Khung đi ra cửa, nhìn Tiểu Kiều vùi đầu cười nhạt.



Trong lồng ngực ấm áp của người, một lọn tóc quệt nhẹ qua mặt cô. Tiểu Kiều bỗng nhiên phát hiện, thì ra mình vẫn luôn ở trong ngực ông, nửa bước vẫn chưa rời.



Hay là từ lúc bắt đầu, ông luôn nắm chắc hết những điều này. Cô lẳng lặng quan sát ông. Mắt ông ẩn khuất điều gì đó, con ngươi trong sáng, tựa như một chú chim xẹt qua mang theo một trận gió sớm.



“Sư thúc.” Cô nhẹ giọng gọi người.



“Sao?” Người nghiêng mặt, bên sáng bên tối.



“Con chỉ muốn nói, sư thúc phải chữa trị tốt cho con.” Vẻ mặt cô chăm chú, vỗ vài cái lên lưng người, “Nửa đời sau của con nhờ hết vào người!”



——————————————————— phân cách tuyến đường trở về————————————————————————



Trị thương là công việc hết sức tốn thời gian. Trong lúc trị thương nhàm chán, cuối cùng Cố Thanh Kiều ngủ gật, trong mơ màng cô có một giấc mơ.



Cô ngỡ ngàng thấy mình đang đứng trong một hát tối đen có tên “Xuyên Không”.



“Phải có ánh sáng!” Thanh âm của tác giả bỗng vang lên.



Vì vậy sân khấu sáng choang, thế giới xuyên không kể từ đây có ánh sáng.



“Phải có nam!” Thanh âm của độc giả giáp theo sát phía sau.



Sân khấu lắc lư, trời đong đưa, đất rung chuyển, bên cạnh cô xuất hiện thêm Đoàn Ngọc, Lục Tử Tranh, Nguyễn Tự Khung.



“Phải có ngược!” Độc giả ất đưa ra cao kiến.



Vì vậy, Đoàn Ngọc lập tức rút ra bội kiếm bên hông đâm thẳng về phía cô.



Phụp một tiếng. Cô không có cảm giác đau đớn, chỉ ngơ ngác nhìn trên người mình chẳng biết tại sao lại suất hiện thêm một lỗ thủng, máu đỏ từ lỗ đó róc rách chảy ra.



“Thế này chưa đủ! Ngược nữ trư thôi chưa đủ, phải ngược cả nam trư nữa!” Độc giả bính rất bất mãn.



Vì vậy Đoàn Ngọc cầm lấy bảo kiếm, vô cùng bất đắc dĩ tự chọc lên bụng mình một lỗ.



“Mẹ kế! Mẹ kế! Tác giả là mẹ kế” “Đoàn phái là nhất” Độc giả Đinh, Mậu,Kỷ, Canh đau lòng, bắt đầu ồn ào.



“Ta đến đây!” Yêu nghiệt Lục Tử Tranh bỗng nhảy ra, đè lại vết thương trên người cô nói, “Ta muốn thay đổi tình tiết thường hay xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình: phàm là người xuất hiện sau đều là nam phụ!”




“A a a, đừng 1 vs 1 nữa, NP đi!” Lại một dàn độc giả la lên



“…Điều này không được.” Nhà xuất bản đột nhiên xuất hiện, mặt khó xử, “Gần đây nhà nước nghiêm trị, chúng ta phải trong sáng như ánh trăng, mong tác giả cẩn thận lựa chọn tình tiết phù hợp quy định…”



Trong nhất thời, rạp hát gà bay chó sủa, ầm ầm sắp lật trời.



“Mẹ kiếp!” Cố Thanh Kiều không thể nhịn được nữa, một cước đá bay tác giả: ” Cút con mẹ bà đi! Lão nương phải trở về, NP = no person có được không?”



Vừa dứt lời, lỗ mũi cô đột nhiên chảy máu.



“Chuyện gì vậy?” Cô kinh hoàng lúng túng đứng lên, “Người ta bị thương, tại sao lỗ mũi lại chảy máu? Lẽ nào đây là báo ứng?”



“Bởi vì theo ý đạo diễn, lỗ mũi chảy máu dễ đặc tả cảm xúc trên mặt, càng thêm chấn động lòng người.” Đoàn Ngọc chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh.



Tiếc rằng 20 phút sau, máu mũi vẫn chảy đầm đìa không ngừng như trước.



“Khôngggggg” Cô bắt đầu gào khóc, “Tại sao máu chưa ngừng chảy? Lẽ nào tôi bị bệnh máu trắng?”



Đoàn Ngọc liếc cô một cái, thở dài: “Đi, ta dẫn cô đến một chỗ.”



Hắn cõng cô ra bãi biển hoang vu, hải âu trắng bay lượn, gió lạnh gào thét. Trong ánh chiều tà, thân hình hai người dính sát một chỗ, bóng đổ dài trên bãi cát. Chân trời phía xa vang lên bản Romance kinh điển. (4)



Tình cảnh quen thuộc này làm cô không nhịn được ứa nước mắt, “…Oppa, có phải ta sắp chết?”



“Không phải.” Thanh âm Đoàn Ngọc nghe có chút thương cảm, “Ngươi chỉ quá mệt thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”



“Oppa, nếu có kiếp sau, ta muốn làm một cái cây.” Nước mắt chảy đến khóe miệng, thật mặn. “Bởi vì làm một cái cây sẽ cắm rễ một chỗ, vĩnh viễn không đi nơi nào hết.” Như vậy ta sẽ không bao giờ… không bao giờ xuyên không nữa.



Đoàn Ngọc im lặng không nói, chỉ là cước bộ hơi lảo đảo.



Thanh Kiều ngửa khuôn mặt đầy nước mắt lên nhìn trời. Chỉ thấy một chiếc máy bay chiến đấu đang nhả khói chậm rãi bay qua trời chiều, phía sau đuôi kéo theo một cái biểu ngữ lỡn: “Đồng thoại Xuyên không……囧 sinh tử luyến”. (tình yêu nghiệt ngã)



A, đời người thê lương nhường nào! Vậy mà tôi lại trở thành diễn viên trong phim truyền hình lúc 8 giờ (5).



Cô đang muốn cảm thán, sau lưng lại chợt truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát. Giật mình tỉnh mộng, mở mắt ra, đối diện là đôi mắt mang ánh cười của Nguyễn Tự Khung.



Có lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.Can: một trong năm ngũ tạng trong cơ thể người ( tâm, can, tì, phế, thận)Muốn làm ông phải có cháu: ý câu này là việc gì cũng phải tuần tự, cần thời gian.Không có gì đâu, cảnh này mình thấy giống trong phim “Trái tim mùa thu”. Chị này lậm phim Hàn quá =))Lúc 8h là thời gian chiếu phim truyền hình tình cảm, tương tự như lúc 9h trên VTV3 vậy.


— QUẢNG CÁO —