Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 10: Thịt bảo mã





Sao không hưởng lạc đúng lúc?



Nếu có một tuyệt thế mĩ nam ôm chặt bạn vào lòng, lại liên tục thổi khí vào vị trí mẫn cảm của bạn (từ tai đến cổ), bạn có toàn thân mềm yếu tê dại không muốn tỉnh dậy nữa hay không?



Đợi cho Thanh Kiều hoàn hồn, thì sớm đã như một đám bùn nhão dán vào lòng Đoàn Ngọc.



Đoàn Ngọc nhìn cô chớp mắt, cười đến ám muội dị thường.



“Vương, Vương gia, tư thế này rất không ổn!” Cô hoảng hốt, hai má nóng bừng muốn đẩy hắn ra, tiếc là khí lực Đoàn Ngọc quá lớn, cánh tay như bức tường đồng chặt chẽ giam cầm cô, mặc kệ là lôi kéo đẩy thế nào cũng không chút sứt mẻ.



Bà nó chứ, nhìn không ra ngươi còn có bản lĩnh này! Nhưng Cố Thanh Kiều ta còn nhỏ nhưng chí khí cao, sinh mệnh một ngày chưa ngừng, thì tay chân một ngày cũng không ngừng hoạt động—–



Ta đẩy~



Ta kéo~



Ta lôi~



Ta chọc chọc chọc~



“Ngoan, đừng động!” Đoàn Ngọc rốt cục nhịn không được cúi đầu, lấy ánh mắt sắc nhọn thông báo, “ Con thần câu (ngựa khỏe) Tây Vực này sợ nhất quấy nhiễu, nếu nàng lộn xộn làm cho nó bị kích động, cho dù có mười ta cũng ghìm không được!”



Cái gì? Thì ra ngươi vô dụng thế sao, ngay cả con ngựa cũng kéo không nổi? Trách không được phải thu dưỡng một đám quạ đen đực đầy nhà….



Thanh Kiều hé đôi môi đỏ thắm, lấy ánh mắt vô cùng ai oán liếc hắn một cái, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng thu tay lại.



—-bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn đó!



Đoàn Ngọc coi thần sắc giận mà không dám nói gì của nàng, không khỏi ‘Phì’ một cái cười rộ lên.



“Sợ sao? Chớ sợ chớ sợ.” Hắn lại bắt đầu thổi khí vào tai cô, ngữ khí sủng nịch, “Thần câu này là ngựa Tây Vực cực phẩm hãn huyết, năm mươi năm mới có một con….Hôm qua ta vừa mới thuần phục nó xong đã vội vàng tới gặp nàng….Thế nào, thích không?”



Thanh Kiều tùy ý đánh giá kim câu dưới thân—-ừm, lông rất dài, so với ngựa bình thường thì hình như cũng không có mùi hôi, hẳn là không phải loại kém.




Không còn cách nào khác, cô hoàn toàn không biết chọn ngựa.



“….Thần câu Tây Vực cả đời chỉ chọn một chủ nhân, chỉ có nhân tài được nó đồng ý mới có thể cưỡi lên…Như ta đưa nàng đi hóng gió, là điều mà người khác cầu cũng cầu không được….Thế nào, nàng vui không?” Đoàn Ngọc còn đang lải nhải, miệng cũng sắp dính luôn lên cả tai cô.



—-Ha! Thèm vào cái gì mà thần câu bảo mã của ngươi, có chạy nhanh bằng máy bay không? Có ngồi vững như xe lửa không? Đáng giận nhất chính là, con quái mã này lại chỉ chở mỗi một người một lần, bà nó, trách không được bây giờ chở thêm ta thành quá tải, mông bị chà thật là đau quá đi!



Thanh Kiều vừa oán hận bảo mã, vừa trái phải điều chỉnh tư thế ngồi, cần phải đổi hướng ngồi tốt nhất. Xoay a xoay, đổi a đổi, nhích tới nhích lui vẫn là cảm thấy vị trí của Vương gia tốt nhất, vì thế bất tri bất giác đã di chuyển qua sát người….



Sau đó ánh mắt Đoạn Vương gia càng đen càng sáng…



“Con ngựa này tên là gì?”



Mông thoải mái, miệng Thanh Kiều cũng linh hoạt lên.



“Tiểu Kiều cảm thấy nó tên là gì?” Đoàn Ngọc mỉm cười, Thái Cực cao Đoàn nhân sĩ xuất chiêu. (thái cực cao mình cũng k hiểu lắm :’>)



Thanh Kiều lạnh lùng hé miệng, vẻ mặt không cười: “Không phải Tật Phong (gió mạnh) thì là Đạp Tuyết, không phải Kinh Lôi (sấm sét) thì là Thiểm Điện (tia chớp), dù sao cũng không thoát được liên quan đến thiên nhiên.”



“Cũng không phải, nhưng cũng có chút dính dáng…” Đoàn Ngọc có chút kinh ngạc liếc nhìn cô một cái.



A? Căn cứ vào định luật xuyên qua, thần câu gọi là “Phong” hình như nhiều hơn chút, vì thế Thanh Kiều nhướng mi làm bộ không cần đoán cũng biết: “Bạo Phong (gió bão)? Cuồng Phong? Hay là Long Quyển Phong (gió xoáy)? Tóm lại ta biết nó sẽ không gọi là Trừu Phong (động kinh).”



Vương gia và thần câu không hẹn mà cùng trầm mặc một chút.



“….Nó tên Tả Thanh.” Đoàn Ngọc cuối cùng cũng mở miệng: “Bởi vì là mùa xuân đưa đến.”



“Ô?! Sao giống tên người vậy?” Thanh Kiều rớt cằm, thiếu chút là không từ trên ngựa lăn xuống.”



“Lấy tên người có gì không được?” Đoàn Ngọc lạnh nhạt cười, vẻ mặt kiêu căng, “Mạng của nó so với người còn cao quý hơn nhiều—-mười hai tòa thành trì mới đổi lấy được một con, nàng nói có đáng giá hay không đây?”



OMG! Xa xỉ nha, đốt tiền a, tên phá gia chi tử chết tiệt này!



Thanh Kiều nhất thời đấm ngực giậm chân: “Hoàng đế ca ca nhà ngươi cũng không quản sao? Lại đồng ý cho ngươi lấy mười hai tòa thành trì đi đổi một con ngựa với Tây Vực?”



“Cũng không phải lãnh thổ quốc gia của ta.” Đoàn Ngọc liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt kỳ quái, “Con ngựa này do Tây Vực tiến cống, sứ giả nói bọn họ dùng mười hai thành trì mới đổi được con ngựa này với Biên Mục tộc, cho nên cực kỳ trân quý.”



Nói tới đây, khuôn mặt của Đoàn Ngọc hơi hơi biến sắc.



Sứ giả kia chắc chắn là lừa hoàng đế ca ca của ngươi rồi!



Thanh Kiều vốn định nói như vậy, lại không hiểu sao hỏi ra một câu khác: “….Ta thì sao?”



Đoàn Ngọc phục hồi lại tinh thần, ném ra ánh mắt nghi vấn.



“…..Không biết mạng của ta và mạng của thần câu? Rốt cuộc là cái nào đáng giá hơn?”



Thanh Kiều ngơ ngác nhìn dòng sông ngọc phương xa, trong mắt ẩn chứa một chút mê mang như có như không.



“….Thì ra Tiểu Kiều ghen tị?” Đoàn Ngọc chậm rãi cúi đầu, tựa cằm lên vai cô, ánh mắt lấp lánh: “Con ngựa này tuy nói đáng giá hơn so với người bình thường chút, nhưng sao có thể hơn được nụ cười của nàng? Nếu nàng thật sự không thích nó, ta liền sai người làm thịt lột da nó, làm cho nàng một đôi giày, được không?”



Lột da…Thanh Kiều tức khắc toàn thân nổi da gà: “Đừng, ngàn vạn lần đừng! Ta thấy con bảo mã này Vương gia ngài nhận là được rồi, ngàn vạn lần đừng vì ta nhất thời xúc động! Vậy, nói không chừng ngày nào đó ngươi tới gặp ta, cưỡi bảo mã đi bộ hai vòng, rồi biểu diễn cái gì mà thịnh trang vũ bộ, ta còn có thể cười càng nhiều hơn đó!”



(thịnh trang vũ bộ đại khái chắc là kiểu như múa trên ngựa, nói chung là liên quan đến ngựa và múa =_= )



Đoàn Ngọc trầm mặc một lát, bỗng nhiên chôn cả khuôn mặt vào hõm vai cô, bật cười ha ha.



Con mèo nhỏ này thực hợp khẩu vị của hắn.



Thanh Kiều bất đắc dĩ thở dài—-thật là, dùng ngón chân nghĩ cũng biết Vương gia vừa rồi là đang nói giỡn.



Một ngựa hai người đi trong rừng cây nửa ngày, đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai tê tâm liệt phế của cô gái, khiến một đám chim bay lên.



“A—–Vương gia! Đông Hỉ nhà ta đâu?”



Người trong lòng nhìn mọi nơi chung quanh.



Trên mặt Đoàn Ngọc hiện ra ba sợi hắc tuyến—–đã đi được hơn nửa canh giờ, cô mới nhớ tới nha hoàn của mình?




“Ta sai Hình Tứ bồi nàng ấy uống trà rồi.”



……….



“A!”



Lại là một trận hét chói tai kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu.



“Làm sao vậy?” Đoàn Ngọc cúi đầu.



“Cái đó…..cái đó….” Thanh Kiều xoắn góc áo ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một đôi mắt to ngập nước.



“Rốt cuộc làm sao vậy? Hửm?”



Trong lòng Đoàn Ngọc bịch bịch khẽ động, thanh âm bất giác thấp xuống, ngay cả từ hửm cũng ý nhị kéo dài.



“Nếu Hình tráng sĩ không ở bên cạnh….nhỡ ngươi lại không ghìm được cương ngựa….chúng ta….trở về có lành lặn hay không? Vạn nhất bị loạn đao của thích khách chém chết….”



…………….



Huhu, ánh mắt thật đáng sợ, mau tự động tiêu âm……(tiếng bé dần rồi mất hẳn)



“Tả Thanh” dường như cảm nhận được sự tức giận của nam tử trên người, tung bốn vó chạy như bay, bờm ngựa dựng đứng hết cả lên.



Bỗng nhiên, nó nghe thấy một thanh âm cực kỳ kỳ dị đang nhỏ giọng hát ngâm, tựa như vô cùng say mê:



Chạy trốn theo gió là phương hướng tự do.



Truy đuổi sức mạnh sấm và tia chớp.



Đem biển cả mênh mông cất vào trong ngực ta.



Cho dù là cánh buồm nhỏ cũng có thể đi xa.



A~~~



Bay lượn theo gió nằm mộng có cánh.



Dám yêu dám làm dũng cảm xông vào một lần.



………….



Phù~ ma âm xuyên não~~



Không đợi đến khi nó hộc máu, rốt cục có người đi trước một bước bưng kín cái miệng của yêu bà kia.



Thế giới tức khắc khôi phục im lặng.



Thật lâu sau.



“Vương gia….” Vẫn là thanh âm yêu kiều nũng nịu kia, cẩn cẩn dực dực (thật cẩn thận).



“Cái gì?!” Đã rất không bình tĩnh.



“Cái đó…đây hình như không phải đường quay về thượng thư phủ? Ngài xác định không có lạc đường chứ? Hay là….ngài có ý đồ gì khác với Tiểu Kiều? Này—này! Ta rốt cuộc là đang đi đâu?”



“Đi—–ăn—–thịt!”



Đoạn Vương gia lần này rốt cục không còn nhẫn nại, vung roi, giận dữ.



Khô đằng lão thụ hôn nha.



Hữu gian khách điếm tại thiên nhai.



Có gian khách điếm chủ nhân họ Tiền, ba mươi có thừa, mọi người gọi là Tiễn chưởng quầy. Sinh ra đã có khuôn mặt của một đại thúc bình thường, lại có tiêu chuẩn quá cao, độc thân đến nay.



Hôm nay Tiễn chưởng quầy đang gảy bàn tính ở quầy, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ dị lạ thường, vì thế hắn ngẩng đầu nhìn phía bên đường, tính toán có nên đóng cửa sớm một chút không.




Bỗng nhiên, hắn phát hiện phía trước có một đám mây vàng, xen lẫn màn sương dày gào thét mà đến.



Lộc cộc!



Lộc cộc!



Mây vàng càng ngày càng gần, Tiễn chưởng quầy rốt cục thấy đó là một con bảo mã đang phi như bay, trên ngựa có một đôi nam nữ tuổi trẻ ôm chặt nhau, nam anh khí bức người, nữ mềm mại ngọt ngào, quả thực là giai ngẫu (vợ chồng đẹp đôi) trăm năm khó gặp…..Chỉ là không biết sắc mặt đôi giai ngẫu này vì sao khó coi như thế?



Không đợi Tiễn chưởng quầy suy nghĩ cẩn thận, chỉ nghe “Xuy—-“ một tiếng, bảo mã đứng trước cửa khách điếm.



Mỹ nam tử phi thân xuống ngựa, hai tay vắt sau ra lệnh cho cô gái: “Xuống dưới!”



Sắc mặt xanh mét, ngữ khí cứng ngắc.



“Rất cao….Ta sợ….”



Cô gái lắc đầu, co rụt ra sau, đôi mày khẽ nhíu, môi anh đào hơi bĩu, tựa như vô cùng khó xử.



Mỹ nam tử lạnh lùng hừ một cái, bất vi sở động.( không động đậy)



A, xem ra không phải giai ngẫu, chẳng lẽ là huynh muội ra ngoài du ngoạn?



Tiễn chưởng quầy xem xét nữ tử đáng yêu đang ở thế khó xử, trong lòng vui sướng dị thường.



“Ai, ai tới giúp ta?” Cô gái nhìn quanh tứ phương, tội nghiệp, “Cho ta mượn một bàn tay là tốt rồi…”



Tiễn chưởng quầy mau chóng tiến lên vài bước, nén lại nhiệt huyết mênh mông trong lồng ngực, run rẩy vươn hai tay cho giai nhân….



“Lui ra!” Mỹ nam tử trừng hắn liếc một cái lớn tiếng quát bảo dừng lại, uy phong lẫm lẫm tràn ngập khí phách vương giả.



Tiễn chưởng quầy đành phải xám xịt ẩn thân.



“Ai cũng không được giúp! Tự mình nghĩ cách, ngã chết cũng phải xuống dưới cho ta!”



Mỹ nam tử ném những lời này lại, nghênh ngang mà đi, nét mặt không chút lưu tình.



Vị Tiểu ca này, ngươi quá độc ác! Người đẹp trai cũng không nên thế chứ, ngươi xem cô gái trên lưng ngựa kia co rúm lại đang kinh hoàng biết bao a, khiến người ta thương yêu biết bao….A, tiểu tâm can đáng thương….thúc thúc tới cứu ngươi ngay đây….



Trong mắt Tiễn chưởng quầy tràn ngập bong bóng hình trái tim.



“…..Vương gia….”



Cô gái lúc này tựa hồ rất luống cuống, trong thanh âm đứt quãng vang lên mang theo tiếng khóc nức nở: “Không ngờ….Vương gia hôm nay lại chỉ vì một khúc ca mà vứt bỏ Tiểu Kiều không thèm để ý….Huhu….Xem ra sách xuyên qua đều gạt người…..Vốn tưởng rằng Vương gia sẽ thích ta….”



Ba chữ “Hát một bài” còn chưa kịp nói ra miệng, mĩ nam đã lấy vận tốc ánh sáng quay trở lại ngựa, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai vững vàng ôm cô gái xuống khỏi lưng ngựa.



“Chớ khóc chớ khóc, ta đương nhiên cực kỳ thích.”



Vừa nói còn vừa hôn đôi mắt cô gái, khuôn mặt hồng hồng, vui sướng.



Vì thế đầy trời đều là bong bóng màu phấn hồng, nhẹ bay bay.



Bốp bốp!



Bong bóng hình trái tim bị bong bóng phấn hồng đè nổ tung, trái tim thủy tinh thuần khiết như ngọc lưu ly của Tiễn chưởng quầy, cũng vỡ vụn ngay tại trận….


— QUẢNG CÁO —