Nghiện Vợ: Tổng Tài Cao Lãnh, Xin Tiết Chế

Chương 56: Trong lời nói cũng không được cho dù



"Anh không sao chứ?" Thời điểm Tần Hạ phản ứng lại, chính mình đã cầm tay anh, lúc này mới phát hiện trong lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi.

Phó Thiên hơi hơi ngẩng đầu, cái trán ướt đẫm mồ hôi mang theo vẻ đẹp hỗn loạn, hơi thở thơm mát tự nhiên trên người dường như lúc này cũng trở nên yếu đuối, lộ ra nụ cười ấm áp có hơi chút lạnh nhạt, nụ cười mang theo tính chất trấn an, "Anh thật sự không có việc gì, chỉ là có chút không thoải mái"

Tần Hạ nhìn chăm chú vào khuôn mặt điển trai của anh, thoáng lên một tia phiền muộn, cho dù anh cố gắng hết sức kiềm nén chính mình, cũng có thể cảm giác được, khuôn mặt này đã từng lộ ra dáng vẻ vặn vẹo.

Đột nhiên nhớ tới trợ lý của anh đã nói qua những lời này, cô vẫn cho rằng bên trong có sự khoa trương quá, có lẽ là cô đã sai lầm lớn.

"Nếu không thì anh vào trong phòng của tôi ngủ đi" Tần Hạ ngồi xuống bên cạnh, Phó Thiên hiển nhiên muốn che giấu, vậy cô sẽ không hỏi.

Thanh âm của cô có chút khe khẽ, nhưng có thể nghe rõ trong màn đêm tĩnh mịch.

Con mắt Phó Thiên buông xuống, "Em đối với anh có tình cảm sao?"

Tần Hạ nghe vậy cười ra tiếng, trêu chọc nói: "Đường đường là chủ tịch tập đoàn Phó thị, giá trị con người vượt quá trăm triệu, đế vương kim cương bậc nhất, phụ nữ xếp hàng dài muốn gả cho vị đúng đầu bảng hoàng kim, hâm mộ ghen tị với anh còn không kịp rồi, người nào có tình cảm với anh hả?"

"Vậy còn em?" Phó Thiên hỏi lại, thanh âm giống như có một sự mong chờ nào đó.

Tần Hạ sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại, biểu cảm không được tự nhiên, "Cái này, tôi.."

"Anh biết rồi" Phó Thiên nhìn biểu cảm ấp úng của cô, không làm cho cô khó xử, nhưng giọng nói của anh nhàn nhạt nhưng khó nén được có chút mất mác.

Thật sự quái lại, Tần Hạ nhìn anh có chút áy náy: "Tôi cũng chưa nói, anh biết cái gì, cuối cùng muốn hay không, trong lời nói cũng không được cho dù"

Phó Thiên thoáng nhìn thấy hai má ửng hồng của cô, trong mắt hiện lên ý cười, "Đương nhiên muốn, đây chính là cơ hội ngàn năm có một".

Tần Hạ đỏ mặt trừng mắt anh một cái, "Chính là tôi cho anh mượn một nửa cái giường, nếu anh dám động tay động chân, tôi liền đem anh đuổi ra ngoài".

Dứt lời, cô liền lấy chăn và gối ôm vào phòng.

Phó Thiên đi theo vào trong phòng của cô, một chút ngượng ngùng cũng không có.

Tần Hạ đem gối của mình chuyển qua một bên, để gối của Phó Thiên lên, chăn cũng để gọn gàng lên, cúi đầu xuống: "Anh đi ngủ trước đi, tôi đi tắt đèn"

Trở lại Phó Thiên đã nằm trên giường, giống như lần trước, thân hình cao lớn của anh chiếm hết hai phần ba cái giường

Vừa nằm xuống, thân thể cô không tránh khỏi đụng phải anh, eo đột nhiên bị siết chặt, một cái đầu vùi vào trong cổ, hơi nóng thở ra cùng với nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt khiến lỗ chân lông trên người cô mở giãn nở như bị kích thích, cô quay đầu lại: "Anh.."

"Hừm, đừng nói gì, để anh ôm một chút là tốt rồi" Phó Thiên ngửi mùi hương thơm tự nhiên trên người cô, đầu lập tức liền không đau nữa.

Tần Hạ nghe thấy giọng nói tràn đầy mệt mỏi cùng nặng nề, nhất thời không dám nhúc nhích, sau lưng nghe được tiếng thở đều đều, liền ngủ say như vậy.

Ngoài cửa sổ tiếng sét nổ ầm ầm, cơn mưa ngày càng nặng hạt.

Cô không cảm thấy khó ngủ trong những đêm mưa giông sấm sét như trong quá khứ, cùng với hơi thở của Phó Thiên, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Hạ tỉnh lại.

Ánh sáng ngoài cửa sổ rất là chói mắt, cô nghe được trong phòng bếp có tiếng vang, mang dép đi ra ngoài, nhìn thấy Phó Thiên đang mặc trên người chiếc tạp dề phim hoạt hình của cô, bưng bánh mì nướng đã hoàn thành đi ra.

Hương thơm của bánh mì nướng bay vào mũi, khiến cho bữa sáng trở nên ấm áp và tốt đẹp.

"Dậy rồi, đi vệ sinh cá nhân đi, đi ra là có thể ăn bữa sáng rồi" Phó Thiên chào buổi sáng, khuôn mặt của Phó Thiên lộ ra một đường nét đẹp trong suốt, trông rất hoàn mỹ.

Sáng sớm đã bị nhan sắc độc nhất vô nhị đánh sâu vào đại não, Tần Hạ liền ngoan ngoãn đi vệ sinh cá nhân.