Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 50: Mừng em quay trở lại! Phi Phi!



Trong gian phòng nhỏ gọn giữa không khí u tịch của căn nhà bỏ hoang, một nam thanh một nữ tú từ lúc nào đã cùng nhau đồng bộ nhịp tim, hơi thở, suy nghĩ, cảm xúc mà đánh lấy đánh để những con người yêu nghiệt đang nằm la liệt.

Khác với dáng vẻ căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù của Lý Phong, Lang Phi bên này lại trái ngược hoàn toàn.

Vừa tung những cú bạt tai điếng người vào mặt Mỹ Hân, cô vừa nguyền rủa bằng chất giọng nấc nghẹn đầy ai oán:

"Là tại cô… là tại cô… tại chính các người... TẤT CẢ ĐỀU TẠI HAI NGƯỜI MÀ CON TÔI MỚI MẤT!" - Lang Phi lớn tiếng nhấn nhá câu cuối cùng khiến Lý Phong đang tẩn Bạc Gia Kiệt cũng phải khựng người.

Anh khẽ ngoảnh mặt nhìn vợ mình, bộ dạng tả tơi lộ ra nửa người, cơ thể bầm tím và đang run lên bần bật… nhưng tấm thân mảnh dẻ ấy vẫn không chịu dừng lại hành động trừng phạt mạnh bạo kia. Lang Phi cứ thế hành sự, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác, cất giọng thê lương:

"Các người là lũ ác nhân…" - Thêm một cú tát được bồi vào mặt Mỹ Hân.

Nỗi nhớ về đứa con chưa kịp chào đời đã phải nói lời từ biệt rời xa thế giới mãi mãi ùa đến tâm can Lang Phi. Cô chẳng biết làm cách nào để xoa dịu nó cả, chỉ có thể vung những cú tát quyết liệt với hi vọng có thể an ủi hình hài kia được phần nào.

Lý Phong nhìn vợ, nỗi niềm xót thương dâng trào siết lấy lồng ngực. Rốt cuộc trước lúc trọng sinh về đây, vợ anh đã phải trải qua những gì?

Suy nghĩ đó càng khiến anh tức giận hơn, không có ý định cản vợ lại mà muốn để cô tự thoát khỏi bóng ma quá khứ. Thay vào đó, anh lại dồn hết sức vào nắm đấm, tiếp tục thụi vào gã đàn ông khốn nạn Bạc Gia Kiệt…

"VỤT… TÁT…"

Sau cú tát dứt điểm, cơ thể Lang Phi đã cạn kiệt sức lực, bắt đầu ngã người về phía sau.

Lý Phong cùng lúc này đã đánh cho tên khốn kia đến không còn nhìn thấy mặt trời, nghe tiếng vợ mình yếu ớt thì liền quay người lại. Vừa kịp lúc lao đến đỡ cô trong vòng tay ấm áp.

Thấy nét mặt đã giãn ra an lòng của Lang Phi, anh khẽ mỉm cười, buộc miệng:

"Mừng em quay trở lại! Phi Phi!"



Lang Phi dù đuối sức nhưng vẫn nhoẻn miệng cười tự nhiên.

"Nếu không bị sốt là em sẽ bạt tai cho cô ta thêm chục phát nữa."

"Chừa sức để đánh gã kia nữa! Hay là thôi khỏi!" - Trong tình cảnh hiện tại, mệt mỏi là điều tất yếu nhưng cẩu lương thì Lý Phong luôn phát đầy đủ.

"Anh đã làm thay em rồi mà!"- Lang Phi mở cặp châu nhãn dù đã sưng húp nhưng vẫn long lanh nhìn anh: "Cảm ơn anh vì đã đến bên em trong những lúc em yếu lòng và tuyệt vọng nhất!"

Bây giờ đến lượt Lý Phong cảm thấy xúc động, khoé mắt trực trào nguyệt lệ, sống mũi cay cay báo hiệu sắp không kìm được nước mắt:

"Tất nhiên là phải đến cứu rồi! Em… em là vợ anh, là người anh thương nhất. Cho nên là… sau này không được giấu anh bất kì điều gì nữa! Em mau hứa đi!"

"Em hứa!" - Lang Phi nhắm cười thật tươi, ánh dương như bừng sáng trên gương mặt kiều diễm của cô: "Mình về nhà thôi! Nhà của chúng ta!"

"Ờ… nhà của chúng ta!" - Lý Phong không kìm nén nổi, đánh bạo ôm chặt vợ một cái dù biết người cô vẫn còn nhiều vết thương.

Tưởng rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc… nhưng hai người họ có vẻ đã vui mừng hơi sớm.

"Thằng chó… thằng chó khốn nạn! Sao mày dám đánh tao!"

Một giọng nói khản đặc vang lên phía góc nhà cắt ngang cảm xúc của đôi uyên ương, Lang Phi và Lý Phong liền đưa mắt nhìn theo: gã bậm trợn bị chủ tịch Lý hạ đo ván đầu tiên đã tỉnh lại rồi.

Gã đang ôm mặt mà khóc rống lên từng tràng, vừa chửi rủa vừa cố gắng cầm máu:

"Tại cú đánh của mày mà mũi tao đã mất hết cảm giác rồi! Mày sẽ phải trả giá!"



Dứt lời, gã loạng choạng đi đến tấm bạt lớn đặt cạnh cửa ra vào rồi kéo vụt xuống, để lộ ra năm sáu thùng gỗ không rõ nguồn gốc xuất xứ. Lý Phong ngạc nhiên nhìn chằm chằm vật thể trước mắt, tại sao anh không hề hay biết đến sự hiện diện của thứ đó.

"Bây giờ mày biết cũng đã quá muộn rồi! Trong những chiếc thùng này chứa một hàm lược xăng tương đối lớn. Mày thử nghĩ coi nếu tao châm lửa lên đốt sẽ như thế nào!" - Giọng gã đàn ông nghẹt lại vì chiếc mũi chảy máu nhưng lời lẽ vẫn thâm hiểm không thua gì tên Bạc Gia Kiệt.

Lý Phong như không tiêu hoá được lý lẽ của gã, Lang Phi tựa người bên dưới cũng đang bàng hoàng không thôi.

Tên béo phá lên cười hềnh hệch:

"Cho tụi nó chết chung luôn! Mày đã mang tiền đến đây rồi! Tao chỉ cần tiền thôi. Lũ kia và hai đứa mày có chết thì ngọn lửa cũng sẽ liếm sạch cả thôi. Dù có là cảnh sát cũng chẳng thể dò la ra được tin tức nào đâu. HÁ… HÁ… HÁ…"

Tiếng cười vừa dứt, hắn ta lôi từ trong người ra một con dao cầm tay nhọn hoắt, dứt khoát đâm phập vào thùng gỗ bên cạnh, khoát tròn một lỗ to tướng. Cực chẳng đã, hắn tiếp tục đâm thêm vào nhát loạn xạ vào những thùng gỗ khác.

Lý Phong rất muốn đứng lên cản tên cầm thú kia lại, nhưng cơ thể lúc này đã không thể di chuyển được nữa. Anh khi này đã dồn hết sức đập tan tành Bạc Gia Kiệt, dù vượt quá giới hạn chịu đựng nhưng không thể dừng lại.

Bây giờ mọi thứ tưởng chừng đã ổn thoả nên cơ thể của cả Lang Phi và Lý Phong dần bước vào trạng thái phục hồi. Và như vậy cho dù có ra lệnh, chắc chắn họ không thể cử động thoải mái được nữa…

"Mình không đứng dậy được!" - Lý Phong cắn răn đập mạnh vào bắp đùi để ra lệnh, nhưng tất cả đều trở nên bất khả kháng.

Lang Phi thấy chồng như vậy, cũng ý thức được bản thân cần phải làm gì đó. Nhưng gắng gượng mãi, hai chân cô vẫn không cứng đờ, mỏi nhừ:

"Cơ thể em cũng không di chuyển được nữa!" Tiếng kêu bất lực của hai vợ chồng cùng hoà làm một càng khiến bầu không khí thêm hoảng loạn.

Xăng trong thùng trong phút chốc đã lênh láng khắp sàn gỗ, gã mập tranh thủ lúc Lang Phi và Lý Phong đang gắng sức, thành công ôm chặt bốn bị tiền trên tay. Vừa cầm được tiền là cơn đau của gã như biến mất:

"Bây giờ thì lũ chúng mày hết giá trị lợi dụng rồi" - Gã ném tất thảy bốn va li tiền ra ngoài, nhanh chóng cầm chiếc bật lửa đã được châm ngòi: "Vậy thì… tạm biệt nhé!"

Câu nói vừa đứt đoạn, chiếc bật lửa bị buông thõng xuống, ánh sáng vàng cam nhỏ bé bập bùng trên cán nhựa hình trụ dẹp, theo con mắt trợn ra hãi hùng của cặp uyên ương, chóng vánh trực tiếp chạm vào bề mặt xăng láng bóng…