Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 40: Em cười, bầu trời của anh sẽ nắng



Trên bãi biển Jinshan tuyệt đẹp nơi Thượng Hải phồn hoa, một bữa tiệc cưới đang được người qua kẻ lại tấp nập chuẩn bị: nào là bàn ghế, sân khấu, tháp rượu, cả bánh kem đại diện cho cặp uyên ương cũng được đẩy nhanh tiến độ hoàn thành.

Cũng đã trôi qua ba ngày kể từ khi sự cố với lão Trạch diễn ra. Ngay chính tại căn phòng VIP ấy, Lý Phong dồn hết sự can đảm mà cầu hôn Lang Phi. Cô vui mừng e thẹn, nước mắt đã trực trào trên khoé mắt, hạnh phúc đưa đôi bàn tay búp măng nhận lấy chiếc nhẫn cưới Dior. Vậy là từ nay, cô đã đường đường chính chính trở thành nàng dâu yêu kiều nhà họ Lý.

Trước lúc lễ cưới diễn ra, Lý Phong đã sớm dẫn Lang Phi đến chiêm ngắm bộ lễ phục mà chính tay anh tự thiết kế. Đó là một chiếc váy cưới trễ vai màu xanh dương nhạt với những đường may thanh thoát, giúp ôm trọn cơ thể và tôn lên thân hình chữ S của người mặc. Khỏi nói cũng biết, Lang Phi hạnh phúc đến mức không thốt nên lời.

Khách mời của bữa tiệc cưới long trọng này cũng chỉ đơn giản khi dừng lại ở con số vài trăm. Chủ yếu là khách hàng thân thiết và hội bạn bè lâu năm, đương nhiên là không thể thiếu người đại diện của cả nhà trai và nhà gái.

Ba mẹ Lý Phong trong trang phục sang trọng, trước lúc bữa tiệc bắt đầu đã luôn luôn tất bật với các công đoạn chuẩn bị. Họ vô cùng xem trọng bữa tiệc cưới này, đã mấy lần không khỏi bật khóc khi nhìn cặp vợ chồng Lý Phong- Lang Phi. Chỉ chút nữa thôi, gia đình của họ sẽ đón chào thêm một thành viên mới. Họ thương đứa con dâu này biết bao, thầm cảm ơn ông trời đã ban cho con trai họ một mảnh ghép hoàn hảo, từ nay đã có người thay họ chăm sóc đứa con trai độc nhất.

Hiềm một nỗi chỉ tội cho Lý Phong. Suốt cả buổi chuẩn bị, ba mẹ anh nửa chữ cũng là Lang Phi, một câu rành rọt cũng là gọi tên Lang Phi. Anh thật không biết ai mới là con ruột của họ, trong lòng như khóc thầm thành từng tiếng.

Tuy nhiên, trái với thái độ ân cần hỏi han bên nhà chồng, ba mẹ nuôi của Lang Phi lại mang gương mặt lãnh cảm thờ ơ mà tiến vào lễ đường. Đừng nói là một câu chúc, đến nhìn mặt cô cũng tìm mọi cách né tránh, điều này khiến cô có chút chạnh lòng, dù đã biết họ không yêu thương mình nhưng chí ít… đứa con gái nuôi ấy vẫn muốn nhận được một câu chúc thật lòng từ đấng đã nuôi lớn mình.

Thực chất họ đến dự cái đám cưới này cũng chỉ vì cái danh có đứa con được gả vào nhà họ Lý. Nếu không phải vì tiếng thơm này thì e là đến thiệp mời cũng sẽ bị xé nát không thương tiếc. Trong mắt hai người lớn ích kỷ ấy chỉ có duy nhất đứa con gái Ngữ Tịch.

Cổ nhân có câu: Hổ phụ sinh hổ tử. Điều đó là chắc chắn đúng bởi lẽ: Ngữ Tịch, so với Mỹ Hân thì chỉ có thể là kẻ tám lạng người nửa cân.

Cô ta diện lên mình bộ váy dạ hội hồng cánh sen sến súa, trang điểm dày cộm, nếu không nói quá là trắng như xác chết, đi đôi guốc cao gót cùng màu với một chiếc túi hiệu đắt tiền. Có vẻ con người này cũng chỉ muốn làm bẻ mặt chị gái mình vào ngày trọng đại này.



Và như vậy, cô ta vác theo bộ dạng đó mà đủng đỉnh lượn lờ trong khu tiệc cưới. Lời bàn tán của khách mời cũng từ đó mà xôn xao không ngớt. Chỉ biết chắc, Nhâm Mạn Kỳ vừa bước khỏi phòng cô dâu, vừa bắt gặp thứ tạo hình giả tạo đó thì đã ghim chặt trong cặp mắt trước giờ vẫn toát lên vẻ sắc lạnh. Linh tính mách bảo người bạn thân của cô sắp vướng phải một mớ rắc rối không cần thiết.

Đúng 7h tối, khi mà màn đêm trên biển đã ôm trọn lấy khung cảnh xung quanh, những bóng đèn được bày trí nghệ thuật trước đó ngay lập tức loé sáng, tạo nên khung cảnh lung linh bên bờ biển Thượng Hải tuyệt đẹp.

Các khách mời không khỏi ồ lên kinh ngạc, họ nhanh chóng về lại bàn tiệc đã được hướng dẫn từ trước và MC bắt đầu bước lên sân khấu:

"TẠCH…" Ánh đèn spotlight chiếu thẳng vào vị trí của MC.

"VÂNG! Chào mừng tất cả các quý ông, quý bà, quý quan khách đang hiện diện trong bữa tiệc trọng đại ngày hôm nay. Lời nói đầu tiên, xin được gửi đến quý vị lời chúc sức khoẻ và lời chào trân trọng nhất!"

Từng tràng vỗ tay liên tục vang lên không ngớt, ai nấy cũng đều chúc phúc cho cô dâu chú rể có được một đám cưới thật viên mãn. Chỉ riêng một mình Ngữ Tịch là nhăn mũi, dẩu môi ra chiều không hài lòng. Cô ta vừa nhấm nháp ly rượt Whisky, vừa lẩm bẩm:

"Lễ thành thân gì chứ! Nhảm nhí thật! Có mà cưới chạy bầu thì đúng hơn. Mau lẹ lẹ nhanh để tôi còn đi về nữa chứ! Tốn thời gian quá!"

Những lời nói "duyên dáng" ấy rất may mắn đã vô tình chui tọt vào tai của Mạn Kỳ đang chấm son ở bàn bên cạnh. Cả người bất giác khựng lại, máu điên theo đó chạy lên não, cô phải kiềm chế lắm cây son trên tay mới không bị bẻ gãy: xem ra chẳng thể nào ngó lơ con ả bánh bèo mặc đồ hồng cánh sen kia nữa rồi:

"Lang Phi à! Cô cứ yên tâm tận hưởng buổi lễ. Còn đứa em gái dễ mến này… chắc tôi phải thay cô dạy cho nó một bài học thôi!"

Sau phần giới thiệu nhiệt liệt và những tiết mục ca nhạc nhẹ nhàng, ánh đèn sân khấu tiếp đó liền chiếu rõ vào bức màn ở cổng ra vào, sẵn sàng đón chào hai nhân vật chính của bữa tiệc:

"Xin mời cô dâu và chú rể… BƯỚC VÀO LỄ ĐƯỜNG!"



"VỤT…"

Lý Phong, Lang Phi tay trong tay, hơi e thẹn mà cùng bước từng bước lên sân khấu. Chú rể với bộ vest màu chàm lịch lãm, cô dâu cùng bộ váy màu xanh mướt mát quý phái, cả hai vừa xuất hiện đã chiếm trọn mọi ánh nhìn. Cả khán phòng phút chốc ồ lên kinh ngạc, phục trang của hai người quả thật không thể nào hợp hơn trong không gian mang đậm mùi muối biển nên thơ.

Nghi thức cắt bánh cưới, uống rượu vang mừng cho hạnh phúc của đôi uyên ương diễn ra vô cùng lung linh giữa không gian ngập tràn gió biển. Khách mời phía dưới lần lượt nâng ly chúc phúc cho hai nhân nhân vật chính, mong họ sẽ mãi sống với nhau đến đầu bạc răng long.

Ba mẹ của Lý Phong gần như khóc hết nước mắt mà ôm chầm lấy Lang Phi. Phải khó khăn lắm anh mới tách được hai người họ ra, dắt vợ mình vào phòng riêng được chuẩn bị từ trước, thay một bộ váy khác dễ di chuyển hơn rồi cùng cô đi đến từng bàn khách để chào hỏi. Riêng phía ba mẹ nuôi, chỉ thấy họ biến tiệc cưới của con gái mình thành nơi mở rộng mối quan hệ làm ăn với các ông lớn, la liếm từ bàn này đến bàn khác mà tự bô lô ba la về sự nghiệp của gia đình. Thật hết thuốc chữa.

Về phần Ngữ Tịch, từ lúc Lý Phong xuất hiện lồng lộn trên sân khấu, ả ta đã nhen nhóm hi vọng chiếm đoạt anh khỏi Lang Phi. Ả tự cho rằng trái tim của mình đã bị anh cướp mất. Thực chất thì đây chỉ là thứ suy nghĩ đê tiện để bào chữa cho cái tôi thối nát của bản thân ả ta.

Thực chất là Ngữ Tịch yêu cái danh lợi, cái gia tài kết xù của Lý Phong thì đúng hơn. Ả bắt đầu tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân thoả sức bung lụa trên núi tiền được Lý Phong chuyển vào tài khoản mỗi tháng. Không nhịn được thêm mà cười hề hề một mình đầy gian xảo.

Nghĩ là làm, Ngữ Tịch bắt đầu hành động. Đợi lúc Lý Phong cùng Lang Phi vừa đi đến gần bàn tiệc của mình, cô ta giả vờ đứng dậy ra vẻ đi vào nhà vệ sinh… Canh kịp lúc anh vừa đi tới, cả người cô ta khuỵ xuống như con rối bị đứt dây, nhằm hướng bờ ngực rắn chắc của Lý Phong mà té ngã.

"Làm ơn tránh ra! Tôi ngã mất!" Ả cố tình ré lên giả tạo, ắt là muốn mục tiêu rơi vào bẫy mình đã dàn dựng trong đầu.

Nhưng có vẻ cô ta chọc không đúng người rồi! Não Lý Phong bắt gặp hình ảnh ấy thì liền nhảy số, linh tính mách bảo bản thân phải né tránh vật thể màu hồng sến súa trước mặt. Anh nhẹ người lách vai qua một bên, Ngữ Tịch không có điểm tựa cộng thêm việc mất đà mà tự mình tạo ra, ngay lập tức té bổ người về phía trước, nằm sõng soài trên nền cát biển trắng tinh.

“Sấp mặt” sẽ là cụm từ phù hợp cho tình huống này. Bộ váy hồng cánh sen của ả đã xuất hiện vài vết rách, loang lổ từng mảng nâu đậm của đất ẩm, gương mặt dày cộm vài lớp phấn bị phủ đầy cát biển khô. Một tạo hình “kiệt tác” mà có lẽ đến Hà Bá cũng phải cúi đầu chào thua.