Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 33: Liệu rằng anh có hận em không?



Một cảnh sát trưởng người Mỹ cúi chào Lý Phong, sau đó nghiêm nghị nói bằng tiếng anh:

"Chúng tôi nhận được tin báo, cô Sở Lang Phi đây là người đang sử dụng và tàng trữ chất ma túy trái phép, yêu cầu lục soát toàn bộ phòng của cô."

Lý Phong chắn trước mặt Lang Phi, cau mày:

"Là ai đã báo tin này cho các ông?"

Viên cảnh sát đưa màn hình điện thoại lên với một dãy số lạ.

"Người báo tin chính là chủ nhân của số điện thoại này, người đó bảo rằng sợ đắc tội cho nên không hề khai báo tên tuổi... Giờ chúng tôi xin phép đắc tội với ông Lý rồi, mong ông bỏ qua cho ạ."

Trong lúc cảnh sát tràn vào lục soát, Lang Phi bỗng dưng hiểu ra gì đó, là Mỹ Hồng! Cô ta vì sao gọi Trần Khải đến để làm vấy bẩn cô, sau đó lại giở trò gọi Lý Phong đến giải cứu, đều này chẳng có bất kì lợi ích gì cho cô ta cả, trừ phi...

Cô ngước nhìn nụ cười quái dị của Mỹ Hồng, bất giác siết chặt tay, hiểu rồi... Trần Khải, mục đích hắn vào phòng cô là để bỏ chất cấm vào, hành động không phải phép cũng chỉ để che mắt, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ta!

Một viên cảnh sát la lên:

"Thưa ngài, chúng tôi vừa phát hiện một gói bột trắng phía dưới giường, đoán là dạng ma túy bột ạ!"

Viên cảnh sát trưởng nghe vậy, liếc nhìn Lý Phong.

"Đắc tội rồi, mau giải Sở Lang Phi về đồn cảnh sát để điều tra làm rõ vụ việc, xem xét các đường dây mua bán dính líu để tóm gọn một ổ."

Lý Phong dang tay ra, anh trầm giọng.

"Cô ấy không phải loại người như vậy."

Cảnh sát trưởng biểu cảm như cũ, thẳng thừng:

"Mong anh hợp tác! Nếu không chúng tôi e rằng đến anh cũng sẽ phải bị vạ lây."



Lang Phi thấy vậy vội thủ thỉ với anh.

"Anh đừng cố chấp ngăn cản bọn họ, nếu anh tin em thì hãy ở bên ngoài tìm cách minh oan cho em."

Lý Phong chua xót, anh nói:

"Cô ấy không phải loại người như vậy, câu này anh là đang nói với em chứ không phải bọn họ, vì vậy anh luôn tin tưởng cô gái nhỏ của mình, chỉ là anh không muốn em chịu khổ ở đồn cảnh sát, dù chỉ vài ngày."

Lang Phi nghe anh nói vậy, thâm tâm cũng trở nên thanh thản, nhón chân hôn lên má anh, tay làm dáng hình trái tim, khẽ nói:

"Em cũng tin, tình yêu mà anh dành cho em luôn cao cả và vững chãi giống như nó vậy, lẽ phải luôn chiến thắng, đây là chân lí và là quy luật không bao giờ có thể lay chuyển."

Nói rồi cô bước đi ra khỏi phòng, để lại Lý Phong, Trần Khải đã nhân lúc hỗn loạn trốn đi tự lúc nào, Lý Phong tức giận ngước nhìn Mỹ Hồng, tay anh siết chặt lấy cổ tay cô ta đến hằn vết đỏ, cơ hồ con ngươi như muốn nuốt chửng cô gái trước mặt.

Mỹ Hồng cười thách thức:

"Anh thấy sao? Còn yêu một kẻ nằm trong đường dây mua bán chất cấm như cô ta không?"

"Vậy sao?"- Lý Phong lấy trong túi ra một xấp giấy.

"Nhưng thật đáng tiếc, Lang Phi vẫn còn đang trong quá trình điều tra, còn cô thì tôi có cả bằng chứng để cáo buộc cô về tội buôn bán chất cấm ở đây."

Trước nay, kẻ dám đụng đến Lý Phong, anh tuyệt nhiên phải khiến họ trả giá, huống hồ lại dám đụng đến người anh yêu.

Mỹ Hồng nhìn bảng số liệu số lượng hàng hóa, tiền mặt mà thất kinh, thậm chí còn có ảnh cô và đám người kia đang giao dịch ở một góc tối.

"Anh... Anh dám...!"

"Vì sao tôi lại không dám?"



...

Lang Phi ngồi trong góc tối, trước đó đã kê lời khai với đám cảnh sát, nhưng bọn họ có vẻ như vẫn không tin lời khai của cô.

Sở Lang Phi cô, tất thảy đều trải qua những đắng cay ngọt ngào của cuộc đời, lúc ngồi trong tù, cô chợt có vô vàn những suy nghĩ, về tình cảm mà Lý Phong dành cho cô, liệu cô phải đáp trả anh như thế nào?

Cô thực sự đã yêu anh, một tình yêu chân thành và trong sáng nhất, cô sẽ cố gắng níu giữ người đàn ông này ở bên cạnh mình, sẽ không để anh rời xa cô nữa.

Có tiếng bước chân, là một viên cảnh sát.

Lang Phi nghe có âm thanh đang mở cửa phòng giam, cô hướng mắt lên nhìn, viên cảnh sát cúi đầu cung kính nói.

"Xin lỗi vì đã đắc tội với cô Sở rồi ạ, hiện giờ chúng tôi đã tìm manh mối chứng minh cô trong sạch, bây giờ cô có thể ra về. Cảm ơn cô đã hợp tác."

Sở Lang Phi vô cùng bất ngờ, chỉ trong chốc lát mà anh đã tìm ra được bằng chứng để minh oan cho cô rồi. Thật không ngờ Lý Phong lại chân thành đến thế, anh càng đối xử tốt với cô như vậy lại càng khiến bản thân cô cảm thấy tội lỗi rất nhiều.

Lang Phi vừa bước đi với tâm tư nặng trĩu, vừa suy nghĩ rất nhiều về những chuyện đã trải qua cùng với Lý Phong, trong lòng đặt một dấu chấm hỏi lớn.

"Nếu như lỡ có một ngày nào đó, anh biết được sự thật... thì liệu rằng anh có hận em không?"

Bất chợt ngay lúc này, Lý Phong vừa nhìn thấy Sở Lang Phi thì đã vội chạy đến ôm chầm lấy cô vào lòng mà trấn an, chua xót.

"Phi Phi của anh, đã để em phải chịu khổ nhiều rồi!"

Lang Phi mỉm cười nhẹ nhàng, ôn nhu:

"Đồ ngốc, mới có nhiêu đó mà khổ gì chứ, em tin anh nhất định sẽ tìm cách cứu em ra khỏi đây mà, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế! Lý Phong, cảm ơn anh rất nhiều!"

"Từ nay về sau, không được nói những lời cảm ơn như thế nữa, bởi vì em là vợ của anh, lo lắng; quan tâm; chăm sóc em là xuất phát từ tình yêu và trái tim của anh dành cho em, nó là trách nhiệm của một người chồng yêu thương vợ của mình, nên anh phải làm."

Sở Lang Phi khẽ rơi nước mắt vì quá hạnh phúc trước những lời nói tình cảm chân thành này từ anh. Thôi cứ mặc kệ tương lai phía trước vậy, dù cho có xảy ra những chuyện gì đi chăng nữa, thì quan trọng ở hiện tại cô phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc và sống hết mình vì tình yêu này cho đáng đời trăm năm.