Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 412: Chinh phục anh



Đối diện với ánh mắt đẫm lệ đó của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn không khỏi nhíu mày. Người phụ nữ này vừa gọi anh là "anh Lưu" lại vừa gọi anh là chồng, bây giờ còn khóc sướt mướt nữa, đây là mánh khóe mới để câu kéo đàn ông của phụ nữ nơi này hay sao?

Đáng tiếc là anh thật sự không ngấm nổi cách thức này.

Nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, bỗng dưng anh lại có một cảm giác nóng lòng khó thể nói nên thành lời.

Nóng nảy đến độ giết người cũng không thể giải tỏa được.

"Sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Lưu Thiên Hàn không muốn đào sâu vào những cảm xúc trong lòng mà ngay cả chính anh cũng không thể hiểu rõ đó. Anh lạnh lùng bỏ lại một câu như thế rồi xoay người rời đi không hề lưu luyến.

Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh...

Vẻ mặt Nhan Nhã Tịnh sượng cứng lại, cô mòn mỏi ngóng trông, trông mong đến mức sắp tuyệt vọng rồi, vất vả lắm mới chờ được anh trở về, sao cô có thể không xuất hiện trước mặt anh được nữa?

Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất rồi rồi ôm chặt lấy anh từ phía sau: "Anh Lưu, đừng đi!"

"Anh Lưu, đừng rời bỏ em lần nữa được không? Anh có biết không, trước đó khi nghĩ rằng anh đã chết, em cũng không muốn sống nữa." Đó là sự thật, lúc ấy nếu không phải vì còn có An Bảo và An Mỹ thì có lẽ cô đã đi theo anh rồi.

Bây giờ cô vẫn chưa rõ vì sao anh đã chết mà lại hồi sinh, nhưng miễn sao anh sống sót trở về thì đã là chuyện tốt nhất trên đời này rồi.

"Anh Lưu, xem như em cầu xin anh đấy, đừng phớt lờ em được không?"

Thật ra Nhan Nhã Tịnh là một người phụ nữ kiêu hãnh, từ trước đến nay cô chưa bao giờ cầu xin người khác điều gì, nhưng cô rất sợ Lưu Thiên Hàn sẽ rời bỏ cô, nếu cầu xin có thể khiến anh ở lại thì dù có cầu xin như thế nào cô cũng vui lòng.

"Tôi nói một lần cuối cùng, cút! Nếu còn không cút, Vân Hải này không còn chỗ cho cô sống yên ổn nữa đâu!"

Dứt lời, Lưu Thiên Hàn tháo mở từng ngón tay của Nhan Nhã Tịnh rồi sải đôi chân dài tiến về phía trước, bước vào phòng bao bên cạnh.

Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn cửa phòng bao, sau khi tỉnh táo lại cô liền định đẩy cửa vào, nhưng cửa đã bị khóa chặt từ bên trong, cô không mở được.

Không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là anh Lưu, nhưng vì sao anh lại không nhận ra cô?

Chẳng lẽ anh Lưu bị mất trí nhớ?

Nếu anh Lưu mất trí nhớ nhưng vẫn còn sống sót trở về, vậy thì thi thể lạnh lẽo nằm trong quan tài kia là ai?

Lúc đó chính mắt cô chứng kiến thi thể của Lưu Thiên Hàn bị hỏa táng.

Bỗng dưng Nhan Nhã Tịnh nhớ đến một tin tức mà cô nghe nói vào mấy ngày hôm trước.

Cô nghe nói cho dù Lưu Thiên Hàn có rời đi thì Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng cũng vẫn quản lý tốt Lưu Thị, sau đó Lưu Gia Thành tỉnh lại từ trạng thái người thực vật đã tiếp quản lại Lưu Thị và tổ chức kinh doanh phát triển nhanh chóng.

Trong đầu Nhan Nhã Tịnh chợt nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Chẳng lẽ, thi thể trong vụ tai nạn xe vào ba tháng trước không phải là anh Lưu mà là Lưu Gia Thành? Xuất phát từ một nguyên nhân hay âm mưu nào đó, có người dày công thiết kế màn đánh tráo trong vụ tai nạn, Lưu Gia Thành chết đi dưới danh nghĩa anh Lưu, còn anh Lưu thì mất trí nhớ và sống sót với thân phận của Lưu Gia Thành?

Suy nghĩ này quá lớn gan, quá khó tin, nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy đây chính là chân tướng.

Không dám chậm trễ thêm chút nào, Nhan Nhã Tịnh liền lấy điện thoại gọi ngay cho Cao Bắc Vinh.

Khi cô còn chưa tìm thấy số điện thoại của Cao Bắc Vinh thì Cao Bắc Vinh đã gọi đến máy cô.

Giọng điệu của Cao Bắc Vinh rõ ràng mang theo sự kích động: "Chị dâu Cửu, có lẽ Lưu Cửu vẫn còn sống đấy!"

"Buổi chiều tôi về nước rồi đến Lưu Thị thì gặp được Lưu Gia Thành! Tôi cảm thấy Lưu Gia Thành không phải là Lưu Gia Thành, Lưu Cửu chết trong tai nạn xe cũng không phải là Lưu Cửu..."

"Thôi bỏ đi, chính tôi còn hoang mang đây này. Chị dâu Cửu, tôi chỉ nói thế này thôi, tôi cảm thấy Lưu Gia Thành của hiện tại chính là Lưu Cửu! Nhưng mà Lưu Cửu đã quên hết tất cả chúng ta rồi!"

"Cao Bắc Vinh, tôi cũng vừa mới gặp được anh Lưu, anh ấy quả thật đã quên mất tôi rồi." Nhớ đến ánh mắt vừa xa lạ lại lạnh lùng vừa nãy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh hơi khó chịu.

Nhưng càng nhiều hơn cả là vui mừng.

Cho dù anh Lưu không còn nhớ cô thì dù sao vẫn tốt hơn là chết.

"Tên khốn Lưu Cửu này, đúng là quá quắt mà! Sao cậu ta có thể quên hết tất cả mọi người vậy chứ! Chờ sau khi cậu ta khôi phục trí nhớ rồi, tôi nhất định sẽ đánh cho cậu ta một trận!" Cao Bắc Vinh nói với Nhan Nhã Tịnh với giọng điệu đầy oai vệ.

Nghe xong những lời này của Cao Bắc Vinh, Nhan Nhã Tịnh hơi ngây người.

Cao Bắc Vinh còn muốn đánh anh Lưu ư, anh Lưu không đánh anh ta gãy chân là may lắm rồi!

Nghĩ đến cảnh Lưu Thiên Hàn hở ra một cái là thích bẻ chân người khác, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà phì cười, trong lòng tràn ngập nỗi ưu thương ngọt ngào.

Cao Bắc Vinh ở đầu dây bên kia cũng nghe được tiếng phì cười của Nhan Nhã Tịnh, anh ta cảm thấy bị cười nhạo, bèn bật thốt lên: "Chị dâu Cửu, cô cười cái gì? Cô cho rằng tôi đánh không lại Lưu Cửu á? Tôi nói cho cô biết, dạo gần đây tôi lợi hại lắm nhé, đánh hai Lưu Cửu cũng không thành vấn đề!"

"Rồi rồi, biết anh rất lợi hại rồi, lợi hại đến mức có thể bị anh Lưu đánh gẫy chân!" Nghĩ đến Lưu Thiên Hàn vẫn còn sống, tâm trạng Nhan Nhã Tịnh cũng tốt hơn nhiều, còn có thể nói đùa với Cao Bắc Vinh.

Lời này khiến trái tim non nớt của Cao Bắc Vinh bị tổn thương, nhưng anh ta vẫn nói sự thật với Nhan Nhã Tịnh: "Đúng rồi chị dâu Cửu, tôi nhận ra Lưu Cửu cũng là vì lúc tôi chọc cậu ta ở văn phòng, cậu ta nói muốn đánh gãy chân của tôi!"

"Cậu ta nói xong câu đó khiến tôi đơ người luôn, nhưng chính vì như thế mới khiến tôi khẳng định người đó không phải Lưu Gia Thành, mà là Lưu Cửu."

"Chị dâu Cửu, Lưu Cửu của chúng ta đã trở về rồi."

Nói tới đây, Cao Bắc Vinh không khỏi nghẹn ngào. Rất nhiều người đều cho rằng cậu cả nhà họ Cao là người vô tâm, không có tình cảm thật sự, nhưng chỉ có chính bản thân anh ta mới biết rõ mình quý trọng tình anh em đến thế nào.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Lưu Thiên Hàn khi ấy, anh ta thật sự hy vọng mình có thể chết thay cho anh.

"Đúng vậy, anh Lưu đã trở về rồi." Giọng của Nhan Nhã Tịnh cũng nghẹn ngào.

"Nhưng mà bây giờ anh Lưu chẳng những không nhận ra tôi mà còn chán ghét tôi, bảo rằng không muốn thấy tôi xuất hiện trước mặt anh ấy nữa."

"Chị dâu Cửu, cô đừng buồn! Lưu Cửu như vậy là vì mất trí nhớ, cho nên mới quên đi cô thôi. Chờ khi cậu ta nhớ lại rồi, chắc chắn mỗi ngày đều sẽ bám dính lấy chị, chị có muốn đuổi cũng đuổi không đi đâu."

"Nhưng mà muốn anh Lưu khôi phục trí nhớ cũng đâu dễ dàng gì! Với lại, đừng nói đến việc khiến anh ấy khôi phục trí nhớ, dù khiến anh ấy tin tưởng mình là anh Lưu và tin tôi là vợ anh ấy thôi đã khó như lên trời rồi!"

"Chị dâu Cửu thật ra muốn Lưu Cửu khôi phục trí nhớ cũng không phải khó gì đâu! Tôi nghe nói tái hiện lại chuyện cũ là phương pháp tốt nhất để kích thích khôi phục trí nhớ. Chị dâu Cửu, hay là cô tái diễn lại lần nữa những kỷ niệm ngọt ngào nhất mà cô và Lưu Cửu đã từng trải qua trước đây đi, thử kích thích khôi phục trí nhớ của cậu ta!"

Cao Bắc Vinh càng nói càng kích động: "Chị dâu Cửu, lao về phía cậu ta đi, chinh phục cậu ta, làm chủ cậu ta! Tôi tin chị dâu Cửu nhất định sẽ thành công!"

Lao... Chinh phục... Làm chủ...

Khóe môi Nhan Nhã Tịnh run rẩy, cô đang định nói khẩu vị của Cao Bắc Vinh thật nặng thì ngẩng mặt lên đã thấy cánh cửa phòng bỗng nhiên được mở ra, Cung Tư Mỹ tựa như chú chim nhỏ kéo tay Lưu Thiên Hàn đi ra khỏi phòng.

Nam thanh nữ tú, xứng đôi vừa lứa, đập vào mắt Nhan Nhã Tịnh đến hóa đau.