Ngày Nào Hotboy Trường Cũng Bị Ghẹo

Chương 8: Chương 8




Dịch: Dã Lam
Trời thu ngoài cửa sổ như vụt qua cửa sổ xe, chuỗi hình ảnh nhà cửa cũ kỹ dần dần biến mất khỏi tầm nhìn.
Điện thoại ting một tiếng.
Dòng hồi ức bị gián đoạn, cậu ngơ ngác cúi đầu, lấy điện thoại trong túi áo ra xem.
Đúng là nghĩ đến cái gì là cái đó xảy ra, Hứa Linh vừa mới thoát khỏi hồi ức, trên màn hình điện thoại, tin nhắn của Tạ Trạch Duyệt đột nhiên nhảy ra.
Xe đi vào đường hầm, trong bóng tối đen kịt yên tĩnh, tin nhắn của hắn trên màn hình như đang treo lửng lơ.
Hứa Linh nhìn tia sáng trên màn hình.
Trên đó là tin nhắn rút gọn.
Ảnh đại điện màu đen, không biết hắn có ý gì.
X.
[Cậu đang ở đâu?]
Hứa Linh chớp mắt, nghiêng người tựa vào cửa xe, biếng nhác hà một hơi, ngón tay trắng nõn thò ra soạn tin nhắn:
[Lang thang bên ngoài.]
[Trường không có chỗ ở.]
[Bạn cùng bàn của tôi không cần tôi L]
Gửi tin nhắn xong, cậu bỏ điện thoại sang bên cạnh.
Cậu lôi vấn đề ấy ra, bắt đầu tò mò Tạ Trạch Duyệt sẽ trả lời thế nào.
Ám chỉ rõ ràng, cậu không có giường ngủ, không có chỗ ở.
Ngoài cửa như có gió, lá cây bị gió thôi vang lên xào xạc.
Tạ Trạch Duyệt đứng dậy, đẩy cửa ra thành khe hở.
Trên bàn có nửa cốc cafe, một quyển vở bài tập đang mở đặt trên bàn.
Tin nhắn chưa đọc hiện lên, hắn cúi đầu xem, khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn.
Mấy giây sau.
Hắn trả lời.
Tạ Trạch Duyệt:
[Ở chỗ tôi đi.]
[Phòng ngủ cho lớp 12 đều kín rồi, không ngủ cùng tôi thì cậu chỉ có thể tới ký túc xá lớp 10 thôi.]
Hứa Linh đã đọc, hơi nhíu mày lại, trong mắt hiện ý cười.
[Ừ, ngủ cùng cậu.]
[J]
Rất rõ ràng, Tạ Trạch Duyệt đã hiểu được ý trong lời Hứa Linh.
Không lâu sau, Hứa Linh thấy khung trò chuyện hiện thị một thông báo:
[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]
Hắn đổi ba chữ giấu đầu hở đuôi "ngủ cùng tôi" thành "ở cùng phòng ký túc với tôi".
Hứa Linh: "..."
Cậu bật cười ra tiếng, thú vị quá đi thôi.
"Nói chuyện với ai thế?" Anh họ nhìn gương chiếu hậu, ngờ vực: "Bạn...!em hả?"
Hứa Linh bỏ điện thoại xuống, dùng một tay cầm chai nước khoáng bên cạnh ghế, vặn mở, uống một hớp nước lạnh, đặt xuống, nói: "Bạn cùng phòng."
"Bạn cùng phòng?" Anh họ nói: "Có người chia giường ngủ cho em rồi?"
"Vâng."
"Ai?"

"Bạn cùng bàn."
Anh họ khó bề phân biệt xu hướng tính dục của cậu cảm thấy mù mờ: "Ai? Người lần trước dẫn về nhà?"
"Dẫn về nhà?" Hứa Linh hơi khựng người, hời hợt đáp: "Lâm Hoành? Không phải cậu ấy.

Một người anh chưa gặp bao giờ cơ."
...
Ngày hôm sau, giờ truy bài.
Giờ truy bài của khoa quốc tế y như chăn dê vậy, không ai giám sát, thích đến thì đến, lớp phó đang ngồi trên bục giảng mở bài nghe, có người viết bài, có người học thuộc từ vựng, còn có mấy người phía sau lập nhóm chơi game.
Hứa Linh từ nhà tới, vai trái đeo cặp, tay phải cầm điện thoại, tầm mắt đảo qua khu ở dưới.
Ồn ào, tiếng mắng chửi khi chơi game thua.
Tàn thuốc rơi đầy xuống đất.
Ở vị trí sát cửa sổ, Tạ Trạch Duyệt đã tới, áo khoác phanh ra, bên trong là áo len cao cổ màu đen, che mất cằm.

Một tay hắn cầm điện thoại, không biết đang lướt xem gì mà cứ xem mãi, từ lúc cậu bước vào phòng học hắn chưa từng ngẩng đầu lên.
"Bạn Tạ, Hứa Linh đến kìa."
Tưởng Diên quay xuống nhắc hắn.
Không biết Tạ Trạch Duyệt bận bịu làm gì mà không giương mắt lên, chỉ nói: "Biết rồi."
Lần đầu tiên Hứa Linh đi tới với vẻ mặt lạnh nhạt, kéo ghế ra, ngồi xuống, không để ý tới hắn.
Lúc cậu trở nên lạnh lùng, aura như biến thành thực thể, đóng băng ba thước, cậu thong dong rút một quyển sách giáo khoa trong túi ra, lật mở, lấy bút trong túi bút, lười biếng nhàn nhã.
Bị ai đó đẩy một cái, cậu chậm rãi quay đầu sang nhìn, thấy Tạ Trạch Duyệt.
"Có việc gì?"
Tầm mắt Hứa Linh va vào đôi mắt đen kịt, ánh mắt người đó mang tính thăm dò.
Người kia tắt điện thoại, nhìn Hứa Linh: "Cậu sao thế?"
"..."
"Tôi chọc cậu chỗ nào rồi hả?"
Hắn nhìn Hứa Linh, nhíu mày, bỏ điện thoại vào ngăn bàn.
Rồi lấy quyển sách luyện nghe ra.
Hứa Linh không trả lời, quay đầu lại, một tay chống bên mặt, ngăn chặn tầm mắt của hắn.
"Hay lắm, yêu người khác rồi."
Tưởng Diên nhìn Hứa Linh lạnh nhạt, cảm khái nói: "Bạn Tạ, địa vị của ông khó giữ rồi."
Tạ Trạch Duyệt ngồi cạnh chống cằm, thờ ở nghe loa trên bục giảng làm bài nghe.

Hắn nghe mà thấy hơi chán, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Hứa Linh, viết bừa mấy đáp án vào sách, cau mày, hận không thể tăng tốc độ phát lên gấp ba lần.

Đơn giản quá đi mất.
Hứa Linh trong tầm nhìn qua khóe mắt của hắn đang gửi tin nhắn.
Khóe mắt đuôi mày đều vương ý cười rất nhạt.
Tạ Trạch Duyệt giật cổ áo, bỗng hoảng loạn không rõ nguyên do.
Lâm Hoành ở bên kia gửi cho cậu:
[Cậu vẫn chưa nói tại sao phải chuyển trường.]
[Tại sao không nói tiếng nào.]
[Cậu biết tôi nghĩ thế nào không?]

Hứa Linh nhìn điện thoại, hơi nhếch môi cười, nét mặt trở nên dịu dàng.
Cộp một tiếng, bút bị rơi xuống đất.
Tạ Trạch Duyệt khom lưng nhặt bút lên, một tay mở sách, làm như không có chuyện gì liếc mắt nhìn Hứa Linh.

Không còn ở trạng thái nhắm mắt cũng viết ra đáp án như trước, rất dễ thấy, thất thần rồi, bài nghe chạy được ba câu rồi mà đáp án vẫn trống không, cả part 3 đều trống không.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng Hứa Linh cũng nói chuyện phiếm xong, để điện thoại xuống, ngón tay trắng nõn lấy một cái bút ra.
"Cậu ta là ai?"
Giọng trầm thấp của Tạ Trạch Duyệt vang lên, lạnh nhạt.
"Hả?"
Hứa Linh quay đầu sang, bắt gặp ánh mắt chăm chút áp sát của hắn, hờ hững.

Đồng tử hắn đen kịt đáng sợ.
"Bạn trước kia của cậu?" Hắn liếc mắt nhìn Hứa Linh rồi nhìn màn hình tối om, nhíu mày.
"Ừ, cậu ấy...!Rất thông minh, thành tích học tập rất tốt, nói chuyện khá hợp." Hứa Linh chậm rãi nói, hơi thất thần.
"Vậy sao?" Tạ Trạch Duyệt cất lời với giọng lạnh lùng, thờ ơ.
Bàn tay cầm bút siết chặt lại, phát ra tiếng cạnh không hiểu ra sao, mắt hắn trở nên đen thẳm sâu hoắm, nhìn Hứa Linh chằm chằm, hơi nhướng mày lên, bình thản nhếch khóe môi lên.
"À, cậu thích người có thành tích học tập tốt?"
"..."
Giọng điệu của hắn nồng vị chua.
Hứa Linh nhìn hắn, khoảnh khắc ấy, cậu hơi run lên, như có gì đó bị tan chảy.
Hứa Linh nhanh chóng kéo tay hắn, cổ tay chàng trai thon gầy nhưng nóng, mạch đập nảy lên vừa mạnh vừa nhanh.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị gì cả, Hứa Linh ôm chầm lấy hắn qua áo bông dày.
Áo khoác Tạ Trạch Duyệt mở rộng, cách áo len đen và làn da, hắn ngoẹo cổ nhìn Hứa Linh, trên mặt là vẻ xúc động loạn nhịp không kịp che giấu.
"Cậu hiểu nhầm rồi." Hứa Linh nhìn bên mặt hắn, ghé vào tay hắn nói nhỏ: "Tôi thích cậu thế này."
Đồng tử hắn co lại, ngồi im nhìn Hứa Linh, đối diện thẳng với tầm mắt hắn là mái tóc ướt vì sương giá, đôi mắt đen lấp lánh.
Không biết nhìn nhau bao lâu.
"Nhưng mà..." Hứa Linh buông hắn ra, dựa vào ghế, ngón tay trắng mịn xoay bút.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hắn ghé sát lại, dùng âm lượng chỉ để hai người nghe thấy, ghé vào bên tai hắn nói: "Nếu cậu không cố gắng thì tôi sẽ yêu người khác thật đấy."
Hứa Linh thực hiện một chuỗi động tác ấy một cách thuần thục khiến người ta sửng sốt.
"Cậu..."
Tim Tạ Trạch Duyệt đập mạnh lên mấy lần, lóe lên suy nghĩ khó mà tin nổi, nội tâm đấu tranh một lúc, ho khan cái rồi nói: "Có ý gì?"
Hắn nhớ hình như Hứa Linh có bạn gái rồi mà.
Giả sao?
Sắc trời hơi xám lạnh, đang lúc sáng sớm nên sương mù mông lung mịt mù.
Dựa vào cửa sổ, hắn yên lặng nhìn Hứa Linh, chờ cậu lên tiếng, đầu ngón tay miết sách lộ ra chút bất an.
Tưởng Diên đằng trước và mấy người hóng chuyện cũng quay đầu lại, trợn mắt há hốc miệng, sao hai hotboy lớp họ vừa ôm nhau vừa thì thầm thế kia?
Chẳng lẽ là gay thật?
Ôi vãi, đỉnh chóp luôn.

Dưới tầm mắt mọi người, Hứa Linh nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười: "Cậu cảm thấy có ý gì?"
Tạ Trạch Duyệt nghiêng đầu, im lặng một lúc mới nói: "Không biết."
Hứa Linh lại khẽ cười, đáp: "Tôi muốn quan tâm cậu thôi mà.

Cậu không cố gắng học tập, tôi lo lắm luôn đấy."
Tưởng Diên: "..."
Tạ Trạch Duyệt: "..."
Mọe.
Mánh khóe của thẳng nam.
...
Tối đó, Hứa Linh về nhà lấy hành lý của mình.
Lúc đi, mẹ dặn cậu:
"Tới trường ở phải chú ý giữ quan hệ tốt với bạn cùng phòng nhé."
Bà đưa quần áo và áo khoác của Hứa Linh, vỗ vai cậu nói: "Đổi môi trường khác cũng tốt.

Mẹ mong con kết bạn với bạn cùng phòng mới, đừng ở một mình suốt cả ngày biết chưa hả?"
"Con không thế mà." Hứa Linh cau mày.
"Sao lại không?" Mẹ cũng cau mày: "Lúc nào cũng có mỗi một mình, cô đơn biết chừng nào."
"..."
"Còn nữa, chớ nên quá hiếu thắng." Mẹ nói, "Hiếu thắng sẽ không được yêu thích đâu."
"..."
Hứa Linh đi ra cửa, không để ý lắm, cười khẽ: "Mẹ yên tâm đi ạ, ít nhất thì bạn cùng phòng mới rất thích con."
Mặc dù nói với bên ngoài là trường quốc tế nhưng thực chất, ngoại trừ ký túc xá tốt hơn một chút thì những cái khác nhìn bề ngoài chẳng khác gì trường cấp ba bình thường là mấy.

Trông rất mới, tường lớp học và ký túc xá là gạch men đỏ, bên ngoài trồng cây trầu bà, rủ xuống, bay bay theo gió, hai người đi vào ký túc, cầm theo chìa khóa.
Phòng ở ký túc xá là phòng hai người, có thang máy, tầng hai có phòng nghỉ, những khu khác đều là phòng ký túc xá của học sinh.
Tối đó, anh họ kéo hành lý của Hứa Linh tới ký túc xá, tìm giáo viên, sắp xếp chuyện lớp học xong thì đứng ở cửa lải nhải:
"Có chuyện gì thì cứ tìm anh là được."
"Trường này toàn mấy cậu ấm cô chiêu ngu ngốc không đàng hoàng, cách xa đám học sinh lúc nào cũng vi phạm kỷ lật đó ra."
"Anh sợ em học thói hư."
Hứa Linh không nói gì, một lúc sau mới nói: "Anh, anh đi đi."
Anh họ cậu: "..."
Anh ấy bất đắc dĩ nhìn Hứa Linh, vỗ vai cậu, nói: "Tạm biệt."
Hứa Linh đẩy cửa phòng số 401 ra.
Học phí ở THPT đắt đỏ nên ký túc xá khá là "xa xỉ", đều là phòng hai người.
Hai cái giường nhỏ kê sát hai bên tường, có cả tủ đầu giường và bàn học.
Hứa Linh không biết tại sao Tạ Trạch Duyệt muốn cậu làm bạn cùng phòng với hắn.
Hay là hắn không nỡ nhìn Hứa Linh ở cùng các em lớp mười?
Hứa Linh bước vào, im lặng nhìn môi trường mà bạn Tiểu Tạ ở một vòng.
Hắn là một người thích sạch sẽ, chẳng trách không muốn ở cùng người khác.

Đồ đạc đều được dọn dẹp ngăn nắp, bàn chải đánh răng, cốc, khăn mặt và dép lê đều được sắp xếp ngay ngắn, ga trải giường kẻ sọc vuông màu vàng nhạt, ở bệ cửa sổ có mấy chậu xương rồng nho nhỏ, phơi dưới ánh mặt trời, trông cực kỳ yêu quý cuộc sống.
Cậu sắp xếp đồ đạc cá nhân của mình, loanh quanh một lúc trong phòng rồi nhận ra vẫn còn thiếu gì đó.
Lúc cậu đi ra khỏi cửa ký túc, gió phả tới, cửa đóng lại cái cạch, cuối cùng cậu cũng nhớ ra.
...!Thẻ phòng.
Vừa nãy lên, dì quản lý ký túc mở cửa cho cậu.
Cậu mang thẻ học sinh của mình xuống tầng, tìm người làm thẻ phòng.
Trước cửa phòng quản lý ở tầng một, ti vi của dì quản lý đang chiếu một bộ phim mà dì chẳng ở đó.

...
Một nhóm học sinh nam có vẻ vừa từ sân bóng về, cả người dính đầy mồ hôi, đi đầu là một cậu bạn mặc đồng phục chỉnh chu.
Hắn mặc đồng phục trắng tinh, cổ áo cài khuy đúng quy định, vóc dáng rất cao, sống mũi cũng cao, đôi mắt hơi sâu, trông như vừa đi chơi bóng về.
Hứa Linh đang nằm nhoài trên cửa sổ, T-shirt trắng lộ ra thân hình mảnh khảnh, gầy gò đẹp đẽ.
Tạ Trạch Duyệt đi tới, vỗ vai cậu một cái.
Xúc cảm ấm áp, rất quen thuộc, khóe mắt Hứa Linh nhìn thấy đôi giày thể thao màu đen đỏ.
Tầm mắt cậu di chuyển lên trên.
Tạ Trạch Duyệt mặc đồng phục rộng rãi, tóc đen ướt đẫm, mồ hôi còn chưa khô.

Hắn hơi ngập ngừng, lẳng lặng nhìn cậu, vẻ mặt có phần muốn nói lại thôi.
"Cậu ở đây làm gì thế?"
"Không có thẻ phòng."
"Đợi đã."
Tạ Trạch Duyệt thò tay vào cặp tìm được một tấm thẻ rồi đưa nó cho Hứa Linh.
Dưới tầng ký túc xá, cơn gió mùa thu se lạnh thổi qua.
"Cậu dùng tạm của tôi trước."
Ánh sáng chiếu ra hình dáng ngón tay hắn, lúc chạm vào thấy hơi lạnh.
"Cảm ơn."
Khóe môi Hứa Linh cong lên, nở một nụ cười rất nhẹ.
Tạ Trạch Duyệt ngẩn người.
Hứa Linh không nói gì nữa, đeo cặp lên đi theo hắn một cách vô cùng tự nhiên.
Tạ Trạch Duyệt không hiểu ra sao tự dưng lại có thêm cái đuôi nhỏ, khóe môi hắn hơi cong lên, thờ ơ kéo vạt áo lên lau mồ hôi, nhìn sườn mặt trắng nõn của Hứa Linh, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu muốn lên tầng?"
"Đúng vậy." Giọng cậu bạn rất êm tai, trong trẻo mà lạnh lùng: "Hơi buồn ngủ."
Hai người đứng gần thang máy, Tạ Trạch Duyệt ấn nút lên.
Màu đỏ sáng lên.
Hứa Linh vừa xuống, lúc này đeo cặp đứng chờ thang máy với hắn.
"Bình thường tối cậu đi ngủ lúc mấy giờ?" Tạ Trạch Duyệt đứng cạnh cậu, nhìn bạn nam thấp hơn mình một chút, xoáy tóc cậu đen nhánh mềm mại.
"Mười giờ đến mười một giờ." Hứa Linh nói.
Giọng cậu thực sự rất dễ nghe, ở mức giữa giọng thiếu niên và thanh niên.
Cùng lúc đó, trong nhóm hóng chuyện, tin nhắn nặc danh nhảy ra không ngừng:
[Có vẻ trường mình sắp có một đôi thật hơn chữ thật rồi.]
[Hình như tôi biết là ai rồi nha!]
[Hứa X và Tạ XX?]
[Ký hiệu ấy của cậu có vẻ cô đơn quá.]
[Tin ngầm đây, hai người họ ở cùng phòng ký túc xá.]
[Vãi chường, không thể nào, không phải từ trước tới giờ Tạ Trạch Duyệt vẫn luôn ghét ở cùng với người khác sao?]
...
Tạ Trạch Duyệt trước giờ luôn ghét ở cùng với người khác đang đứng sóng vai với bạn cùng phòng mới của mình.
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào, thêm một đám học sinh nam vừa chơi bóng xong vào theo, cánh tay truyền tới cảm giác mát lạnh, bị ai đó kéo một cái, cậu dựa về bên đó, đụng phải lồng ngực của một bạn nam.
Tạ Trạch Duyệt cúi đầu, ngay sau đó mắt hắn chạm phải đôi mắt trong trẻo, lông mi dài, nhẹ, mỏng.
Trên người cậu có mùi thơm thoang thoảng, như mùi hoa dành dành trắng bị ướt mưa, xông vào mũi người nào đó.
Ánh sáng ảm đạm.
Đầu ngón tay Tạ Trạch Duyệt chạm phải gì đó lành lạnh.
Đó là ngón út cong lên của Hứa Linh.

Trong nháy mắt đó, cả người Tạ Trạch Duyệt bỗng trở nên căng cứng không rõ nguyên do, y như bị điện giật vậy..