Ngang Tàng Cùng Anh

Chương 7: Theo Hắn Trở Về





Trần Hoa Vinh nhẫn nhịn, nhìn cô làm đủ trò.
Lý Tử Thất chụp xong, liền ngồi xuýt xoa thật lòng bội phục anh.

Sức đề kháng của người đàn ông này vô cùng mạnh, năng lực tự khỏi bệnh không có lời gì để nói.

Vết thương đạn bắn, tự xử lý, tự khâu lại… Ý chí bền bỉ, nội tâm lớn mạnh đến mức vượt quá tưởng tượng của người khác!
Lý Tử Thất nhìn vết khâu của anh, cả người nổi da gà.
Bả vai cô không ngừng run rẩy, không có thuốc tê, từng kim một đi qua người mình, thật sự không phải người thường có thể chịu được…
Chạng vạng tối, Lý Tử Thất đặt đống mì ăn liền trước mặt anh.
Trần Hoa Vinh ăn mì, chê bai: “Tôi dù gì cũng là bệnh nhân, cô chăm sóc bệnh nhân như vậy sao? Bây giờ tôi cần dinh dưỡng, mì ăn liền có thể chết người có được không?”
Lý Tử Thất giương mắt liếc anh: “Sao anh nhiều chuyện như vậy? Có ăn là tốt rồi, còn chọn cái gì? Ấm ức thì tự đi ra ngoài mua đi.”
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Tổ yến, bào ngư, hải sâm, vi cá, tôi không mong chờ mấy cái đó… Ít nhất phải có một nồi cháo gà với nhân sâm rồi chứ?”
Hơ! Giọng điệu này…
Biểu cảm của Lý Tử Thất cực kỳ ác liệt, “Một thân tật xấu thiếu gia, ai nuôi anh thành như vậy thế?”

Hai người trầm mặc một lát, không khí cực kỳ xấu hổ, Lý Tử Thất lấy chén tới phòng khách rót nước.

Đi vào phòng khách, phát hiện rèm cửa nhà cô đã được sửa lại… Vốn là cái khung rèm kia bị gãy một bên, rèm cửa rũ xuống, cô lại vẫn chưa sửa lại.

Lúc này, đột nhiên nhìn thấy tấm rèm màu vàng nhạt bay bay, cô đột nhiên kinh ngạc.
“Giả vờ thiếu gia à?” Lý Tử Thất chỉ cảm thấy kinh sợ! Người nọ sẽ tốt bụng vậy cơ à? Nhìn anh kiểu gì cũng không giống người sẽ sửa được khung rèm cửa! Hơn nữa còn đang bị thương...
Lý Tử Thất cầm chén nước quay về phòng ngủ, nhìn thấy Trần Hoa Vinh đang cầm bông sát trùng chỗ bị thương.

Lý Tử Thất nhìn anh, nâng cằm chỉ ra phòng khách: “Rèm là anh sửa?”
Trần Hoa Vinh ngay cả mắt cũng không nâng lên, hừ một tiếng: “Không phải tôi, chẳng lẽ là ma?”
“Xì, tôi thà tin là ma làm.” Lý Tử Thất ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, thấy thế nào anh cũng không giống người tốt như vậy.
Quả nhiên, Trần Hoa Vinh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô: “Đừng hiểu lầm, không phải sửa giúp cô đâu.

Tôi muốn ra phòng khách, không có rèm hành động không tiện.”
Ha ha! Người này...!Sửa thì sửa đi, làm chuyện tốt còn không chịu nhận, Lý Tử Thất liếc mắt nhìn anh, người này không mở miệng ra thì cũng không đến nỗi nào.
Thái độ của cô mềm mỏng hơn một chút, thoáng lãnh đạm nói: “Anh muốn canh gà, cái này rất khó làm.

Tôi là người theo chủ nghĩa ăn chay, đột nhiên mua gà nấu canh, người khác sẽ nghi ngờ.”
Anh khẽ nâng mắt, nhìn thẳng vào cô.

Hừ một tiếng: “Những người đó cũng không phải cha ruột mẹ ruột của cô, ai thèm quan tâm bình thường cô ăn chay hay ăn thịt!”
“Anh không nói chuyện dễ nghe được chút à?”
Tầm mắt hai người đụng vào nhau.
Ánh mắt lợi hại, áp chế.


Lý Tử Thất cũng không yếu thế, sắc bén trừng mắt nhìn lại.
Hơn nửa ngày, tầm mắt anh nhìn về phía ba lô của cô.

Lùi một bước, nói: “Nửa con gà, giấu trong balo, hẳn là không ai sẽ chú ý.”
Lý Tử Thất không thèm nói lại, coi như cam chịu.
Ngày hôm sau, chạng vạng...!Trần Hoa Vinh cuối cùng cũng có được nửa con gà.

Tuy không có gia vị, gà cũng là loại đông lạnh trong siêu thị, nhưng...!Tốt xấu gì cũng coi như được ăn thịt...
Buổi tối, cô ngồi vẽ trên máy tính.
Trần Hoa Vinh thay thuốc xong, giương mắt nhìn cô.

Hình như cô đang vẽ kiến trúc.

“Cô nghiên cứu về kiến trúc?” Hay thật, một cô gái lại thích nghiên cứu mấy thứ đó.
Lý Tử Thất gật đầu: “Chuyên ngành của tôi là đồ họa vi tính, nhưng tôi cũng thích tạo hình thiết kế.

Còn nửa tháng nữa trường tôi sẽ có hội thảo tuyển dụng, tôi phải đậu! Bao nhiêu người bị đánh vỡ đầu cũng muốn chui vào đó, tôi không thể bỏ lỡ!”
Trần Hoa Vinh đứng lên nhìn kỹ bức vẽ của cô.Vừa nhìn thấy, a! Ánh mắt anh lóe lên.

“Cô nhất định có thể qua.”
“Còn chưa đủ tốt, tôi còn muốn sửa thêm”
Trần Hoa Vinh chấn động! Tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, dáng vẻ cô thanh lệ động lòng người, rõ ràng trẻ tuổi yếu đuối, lại luôn bày ra dáng vẻ kiên định, tự tin, mạnh mẽ, sự mạnh mẽ này phát ra từ nội tâm cô.

Không biết cô từng trải qua rèn luyện như thế nào mới có thể luyện ra tính cách kiên nhẫn như bây giờ.
Lúc này, cô đang nhìn chăm chú vào bức tranh.

Thắt lưng thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú, giống như linh hồn đều ngưng tụ ở ngòi bút.
Trần Hoa Vinh nhìn chằm chằm tay cô, trăm triệu lần không nghĩ tới, một bàn tay tinh tế trắng nõn như vậy lại có thể vẽ ra thứ kinh ngạc lòng người như thế!
Anh không thể khống chế được, vươn một ngón tay khều khều tay trái cô, kéo vào lòng bàn tay, nâng đến trước mắt lật đi lật lại như muốn tìm ra bí mật giấu giữa hai bàn tày này.
Lý Tử Thất đang chăm chú vẽ, đột nhiên cảm giác tay trái bị một bàn tay ấm áp hữu lực cầm lấy.
Ngẩng đầu, liền thấy anh đang cầm tay cô, cẩn thận nhìn kỹ.
“Làm gì thế?” Cô rút tay về, sắc mặt không tốt, ánh mắt sáng ngời trừng anh..