Nấu Cơm Nuôi Quỷ

Chương 8



Lúc này, đầu tôi nhói đau từng đợt.

Tay cầm chồng giấy co lại, không khống chế được mà run rẩy.

Tại sao trên giấy lại viết như vậy?

Là ai đã viết?

Cố Bắc dường như nhìn ra biểu cảm của tôi không đúng lắm.

“Lục Tư Tư, làm sao vậy?”

Tôi do dự, không biết nên nói điều tôi vừa nhìn thấy ra hay không.

Nhưng không biết vì sao, tôi không nói.

Cố Bắc như thể đã đoán được gì, nghiêm túc nói: “Ác quỷ sẽ thường xuyên làm ra rất nhiều chuyện mê hoặc tâm trí cô, lúc này cô nhất định phải kiên định tin tưởng chính mình.”

“Không được để ác quỷ làm lẫn lộn tâm trí! Cô càng mê mẩn, đốm lửa trên người của cô sẽ càng yếu ớt!”

Lời nói của Cố Bắc làm tôi lập tức kiên định trở lại.

Có lẽ đây là thứ anh trai dùng để mê hoặc tôi.

Tôi lắc lắc đầu, thiếu chút nữa đã bị nó mê hoặc.

“Bây giờ tôi dạy cô cách vẽ bùa, Lục Tư Tư cô nhớ tập trung.”

“Chỗ dương khí mạnh nhất trên người là ở đầu lưỡi.”

“Cắn đứt đầu lưỡi của cô, dùng máu ở đầu lưỡi vẽ bùa.”

Tôi nhanh chóng gật đầu.

Nhưng tôi mới vừa lấy hết can đảm, dùng sức mà cắn đầu lưỡi.

Lúc vẫn chưa thể cắn đứt được, đã nghe thấy phù một tiếng.

Có người đứng bên cạnh tôi, thổi khí bên bả vai tôi.

Nhưng tôi lại chẳng nhìn thấy gì.

Lông tơ tôi dựng đứng, biểu cảm khóc không ra nước mắt.

“Cố, Cố Bắc! Vừa mới có cái gì…”

“Tôi biết.”

Sắc mặt Cố Bắc càng thêm lãnh trầm cùng nghiêm trọng.

“Bởi vì lửa bên vai phải cô cũng đã dập tắt.”

“Hiện tại cô chỉ còn lại đốm lửa ở ấn đường.”

“Lục Tư Tư, bình tĩnh lại, vẫn còn có cơ hội sống sót.”

Tôi nhanh chóng tỉnh lại, dùng sức mà cắn đứt đầu lưỡi.

Theo lời Cố Bắc mà vẽ một lá bùa.

Tuy rằng không thể làm giống như đúc, nhưng rốt cuộc tôi vẫn là người học mỹ thuật, những hình vẽ trên giấy cũng giống tầm tám phần.

Cố Bắc rất vừa lòng.

“Dán lá bùa này lên trên bình tro cốt của anh trai cô.”

Lúc tôi muốn dán lên đó, một lực đạo vô hình lại bóp chặt tay của tôi.

Tay của tôi giằng co với nó ở giữa không trung, không thể nhúc nhích.

Chỉ thấy trên da tôi, vậy mà lại hiện ra năm cái dấu tay màu xanh lơ.

Tôi lúc này đã không còn rảnh mà sợ hãi nữa, cắn chặt răng chống lại thế lực vô hình kia, liều mạng dán tờ giấy lên bình tro cốt.

Cũng không biết có phải là máu ở đầu lưỡi đã phát huy tác dụng hay không, lực vô hình đang bóp chặt tay tôi kia cũng không mạnh lắm.

Tay của tôi cũng có thể di chuyển một chút.

Tôi mừng như điên, đang muốn nhân lúc ấy dồn hết sức thì khóe mắt lại thoáng nhìn thấy cái gì đó.

Bên dưới bức màn bên cửa sổ, không biết cái gì đó phồng lên thành hình dạng một con người.

Cứ như thể có ai đó đang ẩn nấp đằng sau vậy.

Tim tôi đập thình thịch, cổ họng khô khốc.

Độ cong của tấm rèm ngày càng rộng hơn, như thể người đó đang tiến lại gần tôi.

Tôi nghe thấy được một giọng nói phát ra từ sau bức màn.

Khàn đặc khó nghe.

Như thể dã thú nào đó đang bắt chước con người nói chuyện.

“Không được… Tin tưởng Cố Bắc…”

“Tư Tư… Không được tin tưởng anh ta…”

Giọng nói này đứt quãng.

Giây tiếp theo, lách cách một tiếng.

Tôi sợ tới mức rùng mình một cái.

Di ảnh trên bàn thờ của anh trai đột nhiên nứt ra rồi.

Pha lê nát đầy đất.

Cùng lúc đó, bức màn nháy mắt trở về bình thường.

Thứ đó đã biến mất.

Một dòng máu tươi màu đen dày đặc chảy ra từ di ảnh của anh trai.

Trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc.

Nhưng lúc này, lực đạo trói buộc tôi đột nhiên biến mất.

Tay của tôi có thể tự do hoạt động.

Tôi nhanh chóng dán lá bùa lên bình tro cốt.

Ngay sau đó, bình tro cốt lại xuất hiện những tiếng ùng ục.

Như là nước sôi đang trào ra.