Nấu Cơm Nuôi Quỷ

Chương 12



Cố Bắc trừng mắt lên, vô cùng oán hận nhìn tôi.

Tôi sợ hãi tưởng rằng hắn ta sẽ chui ra từ màn hình.

Vội vàng ném điện thoại xuống đất, đạp vỡ nó.

Bố mẹ thấy thế, cũng lập tức tới giúp tôi.

Đúng lúc điện thoại đã bị chúng tôi đạp nát, tôi cho rằng mọi thứ đã an toàn rồi.

Tôi nhìn thấy trên cổ của bố, không biết từ khi nào lại xuất hiện một đôi bàn tay trắng xanh.

Đôi bàn tay kia mạnh mẽ mà bóp lấy cổ bố tôi.

Bố tôi bị bóp cổ đến mức mặt đỏ bừng, không thở nổi.

Tôi cùng mẹ muốn đến hỗ trợ, nhưng giây tiếp theo, bàn tay kia lại biến mất.

Bố ngã trên mặt đất thở hồng hộc, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Vợ, Tư Tư, chúng ta nhanh đi ra ngoài!”

“Bố có quen một người bạn, chú ấy có thể giúp chúng ta.”

Bố nắm lấy tay tôi, muốn kéo tôi đi ra ngoài.

Chúng tôi vừa tới đến bên cạnh cửa, nhưng trong thâm tâm tôi lại luôn có một loại cảm giác vô cùng kì lạ.

Không phải tất cả những gì Cố Bắc nói đều là lừa dối tôi.

Hắn muốn chiếm lấy cơ thể của tôi, thì cần thổi tắt ngọn lửa trên ấn đường của tôi.

Nhưng anh trai tôi vẫn luôn đang liều mạng bảo hộ tôi.

Hồn phách của anh cũng ở trong phòng này.

Anh trai viết chữ lên giấy nhắc nhở tôi, hồn phách của anh và Cố Bắc vẫn luôn chế ngự lẫn nhau.

Cho nên Cố Bắc mới mất công muốn tôi đập vỡ bình tro cốt của anh.

Lúc này, tôi quả thật nên cùng bố mẹ ra ngoài.

Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy không đúng chỗ nào.

Như thể có chi tiết gì rất quan trọng bị tôi bỏ qua

Rốt cuộc là cái gì?

Ngay lúc tôi sắp bị bố kéo ra ngoài, tôi đột nhiên giật mình một cái.

Tôi giằng tay bố ra.

Bố nôn nóng mà nhìn tôi: “Làm sao vậy?”

Nhưng tôi lại phát hiện, con ngươi của ông từ khi nào lại lớn như vậy?

Thậm chí đen đến dọa người.

“Mẹ, trên tay anh trai có phải có một cái bớt không?”

Tôi khó khăn nói.

Mẹ tôi gật gật đầu, nhưng lại không biết tại sao tôi lại hỏi điều đó vào lúc này.

“Đôi bàn tay vừa bóp cổ bố lúc nãy, có một cái bớt màu đen hình hoa mai.”

Có lần, mẹ tôi cho tôi xem bức ảnh của anh trai tôi.

Tôi chỉ vội vàng liếc nhìn nó, nhưng vẫn nhớ vết bớt nổi bật trên bàn tay trái trắng trẻo.

Mẹ tôi ngây ngẩn cả người: “Nhưng Tiểu Cương sao lại…”

Tôi dùng toàn bộ sức lực, đẩy bố tôi ra ngoài, sau đó nặng nề mà đóng cửa lại!

Rồi mạnh mẽ dán lưng lên cửa.

Nỗi sợ đã tràn ngập hai mắt tôi.

“Mẹ ơi, mẹ có nhớ tuần trước bố phải nhập viện không?”

“Bố vẫn luôn ở bệnh viện, không trở về!”

Mẹ tôi nghe vậy, há miệng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.

Chúng tôi đều quên mất chuyện này, cũng không phải chúng tôi quên mất, mà là Cố Bắc ảnh hưởng đến ký ức của chúng tôi.

Bố đột nhiên mắc bệnh tiểu đường vào tuần trước, bác sĩ buộc ông phải nhập viện.

Suốt tuần nay, người ở cùng chúng tôi căn bản không phải là bố!

Lòng tôi nghĩ lại mà sợ không thôi.

Nếu khi nãy tôi bị hắn kéo ra ngoài, chỉ sợ hắn sẽ lập tức thổi tắt đốm lửa cuối cùng của tôi.

Mẹ tôi trực tiếp nằm liệt dưới đất: “Cả tuần nay chẳng lẽ mẹ luôn ngủ cùng quỷ…”