Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 497: Là một người phụ nữ sao?



Nói ra cũng thật trùng hợp, Thời Cảnh hôm qua lại ngẫu hứng đến bộ phận tình báo trực thuộc “Lôi Thần”, đúng lúc gặp phải một đồng nghiệp nữ đang lên Weibo.

Chỉ nhìn quét qua một cái đã bất chợt nhìn thấy bức ảnh đó. Cô gái đó chẳng phải là cô bạn gái nhỏ của lão Lục hay sao?!

Tuy Đàm Hi cúi đầu, nhưng bức ảnh đã được tăng độ nét lên, vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Lại nhìn tiếp sang tiêu đề... bạn gái đồng tính của Hàn Sóc lộ diện!

Mang theo tâm niệm cao cả “bắt gian cho người anh em”, đường đường đội trưởng đội tác chiến đặc chủng Lôi Thần lại đi ngó chiếc Iphone của người đồng nghiệp nữ, không ngờ lại đọc hết bài phát biểu kiểu nhân vật lớn nào đó về sự kiện này, sau đó đưa ra kết luận là – cô nhóc đó không chỉ ngoại tình, mà còn công khai chuyện đó?!

“... Lão Lục, cậu đội mũ xanh mà cũng không hẳn là xanh, anh em tôi đau xót gấp bội!”

Lục Chinh hoàn toàn không để ý đến, cúi đầu gõ điện thoại.

Thời Cảnh dựa bên bàn điều khiển, “Đừng tìm nữa, Tinh Huy đã xử lý hết những thứ đó rồi, cậu không tìm thấy đâu.”

“Đưa đây.” Lục Chinh ngẩng đầu lên.

“Cái gì?”

“Ảnh.”

“Đã bảo là xử lý sạch sẽ rồi cơ mà, tôi lấy đâu ra đưa cậu chứ...”

Sắc mắt Lục Chinh càng lạnh hơn.

Thời Cảnh bĩu môi, “Được rồi được rồi, tôi đưa cho cậu là được chứ gì!” Nói xong móc điện thoại trong túi quần ra, nhấn vào album ảnh, “May mà tôi còn lưu kịp.”

Lục Chinh nhận lấy, đầu mày dần nhíu chặt lại.

“Cậu xem xem, đã nắm tay nắm chân lại còn đút cho nhau ăn, đúng là...”

Mắt Lục Chinh càng lạnh hơn.

Thời Cảnh lập tức ngậm miệng lại.

Một lúc sau, anh ta thực sự không thể nhịn thêm được nữa: “Lão Lục, tôi nói cho cậu biết nhé, giáo dục gia đình rất quan trọng đấy! Về nhà cậu phải phân biệt rõ cho cô nhóc đó biết, sao lại nắm tay người khác, đút kem cho người khác như vậy chứ? Nếu muốn nắm tay thì cũng phải nắm tay cậu, đút kem cũng chỉ được đút cho người bạn trai là cậu mới đúng chứ!”

“Câm miệng!” Lục Chinh không ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

“Cái này thì có gì hay chứ, trả điện thoại lại cho tôi...”

“Cậu có biết tại sao BW lại được gọi là BW không?”

Thời Cảnh hơi ngẩn người, đang nói đến Đàm Hi cơ mà, sao lại liên quan đến BW rồi?

Trầm ngâm một lát, lắc đầu.

BW chính là BW, chẳng lẽ còn cần lý do nữa à?

Lục Chinh trả lại điện thoại cho Thời Cảnh, “BW... Black Widow.”

“Bà quả phụ đen?! Lão Lục, cậu đừng có dọa tôi.” Thời Cảnh có chút không chịu được.

“Ngoài ra, cậu cảm thấy hai chữ BW còn có hàm nghĩa gì khác không?”

“Tài liệu có viết là BW là người Hoa, không chừng đây là... tên phiên âm viết tắt thì sao?”

Nhưng BW... chớ quên? Chạng vạng? Ổ chăn?!

Không có ngữ cảnh thì không thể đoán được.

Chẳng lẽ lại là Black Widow thật sao? Đợi đã...

Toàn thân Thời Cảnh cứng nhắc, “Nếu BW đúng là đại diện cho bà quả phụ đen, thì đối phương... là một người phụ nữ sao?”

Ánh mắt Lục Chinh hơi tối lại.

...

“Sao lại không nghe điện thoại chứ?” Đàm Hi đứng ngoài ban công, giơ điện thoại lên rì rầm.

Lại gọi nữa nhưng vẫn không có người nghe máy.

“Hi Hi, tắt đèn nhé?” Nhiễm Dao từ trên giường ngó đầu ra ngoài.

“Ừ! Các cậu ngủ trước đi!”

An An đi tới, đắp chiếc áo dệt kim hở cổ lên người Đàm Hi, “Gió to lắm, đừng để bị cảm.”

“Cảm ơn cậu.”

“Khế gọt sẵn để trên bàn kìa, cậu nhớ ăn đấy.”

“An An, đừng mà...”

“Hử?”

“Cậu hiền thục quá khiến người ta thấy xấu hổ.”

“Chém vừa thôi.”

Đàm Hi nháy mắt với cô, rồi ném tiếp ra một nụ hôn gió.

“Tớ ngủ trước đây, cậu cũng ngủ sớm nhé.”

“Ừm.”

Đáng tiếc, cô vẫn không đợi được điện thoại của Lục Chinh.

Ngày hôm sau, Đàm Hi dậy sớm. Khi cô mở mắt ra mọi người vẫn còn đang ngủ.

Bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời tung tăng chiếu vào trong phòng.

Lại nhắm mắt lại nhưng không còn buồn ngủ nữa. Cô dứt khoát ngồi dậy, yên lặng mặc quần áo vào, rồi lấy dây chun buộc tóc lại, mang nước đi ra ngoài chạy bộ.

Tuy trời còn sớm nhưng ngoài sân vận động đã có không ít người, đa số đều là người già sống trong khu dân cư xung quanh trường học, có người luyện kiếm, có người đánh thái cực quyền, đa số đang chạy bộ.

Đàm Hi đặt bình nước dưới gốc cây, rồi khởi động, sau đó mới bắt đầu chạy.

Một vòng...

Hai vòng...

Ba vòng...

Chạy đủ mười vòng cô mới chầm chậm dừng lại.

Đu một tay trên cột bóng rổ, mồ hôi chảy theo hai bên gò má xuống dưới, cô điều chỉnh hơi thở, một lúc sau nhịp thở mới bình thường trở lại.

“Cô gái thể lực khá đấy!” Một ông cụ cười nói.

Đàm Hi vẫy tay với ông cụ: “Thể lực của ông còn khá hơn.”

Khi cô đến nơi ông cụ này đã đang chạy bộ, bây giờ cô dừng lại ông cụ vẫn còn đang chạy.

“Vận động cơ bắp thôi mà, để tránh rút gân mỏi cơ.”

“Vâng ạ.”

Kiếp trước sức khỏe Đàm Hi không tốt, ra nước ngoài cứ hai ba ngày lại một trận ốm, nhưng đa số đều chỉ làm cảm xoàng, không đáng kể mấy. Chỉ có điều bị quá nhiều lần, có ai lại không thấy phiền.

Sau khi gặp Cố Miên, cô đã hình thành thói quen chạy bộ buổi sáng, đa số đều ở sân vận động trường. Nếu buổi sáng không phải lên lớp, thời gian dư dả, cô sẽ đến công viên ở gần trường học, ở đó có núi có nước, không khí vô cùng trong lành.

Đàm Hi hất đầu, cố nén lại cảm xúc trong lòng, ngước lên nhìn về phía xa xăm.

Mặt trời dâng lên, ánh sáng rực rỡ.

“Sao mới sáng sớm đã đi mò cá rồi thế?” Đàm Hi vừa mở cửa Hàn Sóc đã nhe rang cười.

“Bữa sáng không có phần cậu đâu.”

Ánh mắt Hàn Sóc di chuyển xuống, quả nhiên cô nhóc này chỉ cầm một phần bánh bao nhỏ và chiếc sandwich trong tay, “Đừng mà... tớ đùa thôi mà!”

Cửa hàng đồ ăn sáng ngon nhất ở cổng trường, chỉ ngửi mùi thôi đã đói bụng muốn chết rồi.

Ăn bữa sáng xong, cô đi đến phòng học.

Trong tiết học, Đàm Hi bị Phạm Trung Dương gọi ra hành lang, đúng lúc cô cũng có chuyện muốn hỏi.

“Giáo sư Khương đã nói chuyện với tôi rồi...”

“Để em làm đội trưởng là có ý gì?”

Hai người đồng thời lên tiếng.

Đàm Hi hơi ngưng lại, “Thì ra là thầy biết rồi.”

Phạm Trung Dương gật đầu.

“Cho nên, thầy thấy sao?”

“Tôi tin tưởng con mắt của giáo sư Khương, cũng coi trọng đồ đệ của mình.”

“...” Đàm Hi không biết nên nói gì.

Khước từ ư? Hình như có chút không thức thời cho lắm.

Chấp nhận ư? Nhưng mà cô không muốn tự đi tìm phiền phức.

“Tuy nói là thi đấu đồng đội trước, thi đấu cá nhân sau, nhưng trình độ thực sự của người vẽ tranh nằm ở thi đấu đồng đội.”

Đàm Hi nhíu mày.

Phạm Trung Dương giải thích: “Giá trị của một người có hạn, nếu có thể chuyển hóa thành sức mạnh của tập thể thì giá trị của người này sẽ tăng lên gấp bội. Nó giống như xây một tòa nhà cao tầng, nếu chỉ dựa vào kiến trúc sư thì có tác dụng gì chứ? Người kiến trúc sư có thể chuyển gạch, đánh vữa không?”

“Em thì không sao, chỉ sợ mấy người đó không chịu nghe em.”

“Nếu đã giao cho em thì tức là lời nói của em quyết định, tôi và giáo sư Khương sẽ không can dự vào.”

“Vâng, đó là thầy cô hứa đấy nhé.”

“Nhóc con, nói mãi hóa ra em chỉ chờ đợi một câu nói này thôi đúng không?”

Đàm Hi cười, đáy mắt hiện lên sự tinh quái.

Ăn cơm trưa xong, Đàm Hi ngủ nửa tiếng. Khi cô xuống giường An An và Nhiễm Dao còn chưa dậy. Cô cầm bảng vẽ và bút chì rời phòng.

Đến ký túc xá tìm chút tài liệu, mấy tiếng còn lại dùng để viết viết vẽ vẽ.

Sáu giờ mười lăm phút, đến căng tin trường giải quyết bữa tối, lại lượn quanh sân vận động chạy mấy vòng, thấy cũng gần đến giờ, cô mới ung dung đi về phía phòng hành lang.

“Hôm nay em gái xin nghỉ à?” Dương Duy đến trước mặt Thời Nguyệt, “Sắp đến bảy giờ rồi, liệu em ấy có đến muộn không nhỉ?”

“Em không biết em ấy có xin nghỉ không.” Thời Nguyệt lắc đầu.

“Chẳng phải quan hệ giữa hai em rất tốt sao?”

Thời Nguyệt đang định nói thì đã bất chợt bị Trịnh Thiến ở bên cạnh cắt ngang, “Dương Duy à, không ngờ anh lại quan tâm đến cô bé đó như vậy đấy.”

“He he... đàn em khóa dưới mà, phải quan tâm hơn chút chứ.”

“Trước mặt anh chúng tôi có thể gọi là đàn em khóa dưới, nhưng hình như anh chỉ thích quan tâm đến Đàm Hi thì phải?”

Dương Duy có chút xấu hổ, không biết phải tiếp lời thế nào.

Trịnh Thiến lãnh đạm nhìn anh ta, “Chỉ sợ người ta không cần anh quan tâm, mà ngược lại anh còn phải phiền đến cô ấy ấy chứ.”

“Tôi ư? Không thể nào...”

“Là một thành viên trong đội chẳng lẽ anh sẽ không có lúc làm phiền đội trưởng à?”

“Ờ. Nói vậy cũng đúng.”

Trịnh Thiến nghẹn lời, khóe môi khẽ động, còn định nói tiếp.

“Thiến Thiến, vừa rồi cậu tìm bút chì đúng không? Ở đây có cái mới nè, tặng cậu đấy.” Thời Nguyệt xoay đầu, nhìn cô.

Trình Thiến hơi ngượng ngập, “... Cảm ơn cậu.”

Dương Duy nhún vai, chuyển sang bên kia xì xào bàn tán cùng Cao Văn.

Bảy giờ đúng, Đàm Hi mới tới, chỉ không giống như lần trước đến ngồi hàng hai mà đi thẳng lên bục giảng.

Đặt giá vẽ sang một bên, rõ ràng định cắm rễ ở đó luôn rồi.

“Đàm Hi, cô làm gì vậy hả?!” Cao Văn là người đầu tiên nổi giận, chính Đàm Hi đã khiến cô ta phải khó xử trước mặt giáo sư Khương.

“Dạy học chứ sao.” Qua loa sơ sài.

Lúc này, cả bốn người đều không bình tĩnh được nữa.

“Cô nói cái gì? Giáo sư Khương đâu?”

“Xuống ngay đi! Đừng có đứng trên đó nữa...”

Thời Nguyệt lo lắng nhìn cô, “Hi Hi, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

“Thì như mọi người thấy đấy, hôm nay hai tiếng đồng hồ này thuộc về tôi.”

“Cái gì?!”

“Hình như chị Cao Văn có điều gì muốn nói đúng không?”

“Đàm Hi, rốt cuộc là cô đang giở trò quỷ gì thế hả?”

“Ờ, giáo sư Khương nói năm tiết học sau đều thuộc về tôi, mục đích là để rèn luyện mọi người, tăng cường sự ăn ý với nhau.”

“Hả? Cô sao?” Cao Văn cười lạnh.

Đàm Hi đứng trên bục giảng không hề hoang mang: “Nếu như chị không hài lòng thì có thể đi khỏi đây ngay.”

“Cô!”

“Không muốn đi thì yên lặng cho tôi!” Vừa dứt lời, ánh mắt Đàm Hi đã trở nên sắc bén.

Cảm giác lạnh lùng kéo tới, Cao Văn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.