Nàng Công Chúa Cao Một Mét Tám

Chương 2



"Điện hạ."

"Trâm cái tóc của người bị lệch rồi..."

***

Thẩm Chỉ rề rà đi đến bên cửa sổ xe ngựa, đưa tay gõ, giọng nói nghiêm túc nhưng vẻ mặt lại lười nhác: "Điện hạ có điều gì căn dặn?"

Hay lại muốn y lăn tới lăn lui ngay tại đây?

Bên trong truyền ra giọng nói không chút cảm xúc của Khương Hành: "Khát rồi."

Thị vệ bên cạnh lập tức dâng lên một ấm trà nhỏ tinh xảo cùng chén trà đưa cho Thẩm Chỉ. Thẩm Chỉ chỉ có thể nhận lấy, thở dài, vén vạt áo lên xe. Vốn định cách một bức mành mà đưa vào, nhưng Khương Hành chẳng mảy may để ý đến hiềm nghi: "Vào đây."

Có thể tránh được cái nắng gay gắt trong chốc lát đều lời cả, Thẩm Chỉ hai mắt sáng rực, không từ chối mà trực tiếp khom người bước vào trong. Bên trong xe ngựa đặt một khối băng, Thẩm Chỉ ngoan ngoãn hai tay dâng trà, hưởng thụ được cái mát lạnh trong xe, tính lười lại nổi lên, suýt nữa đã nằm xuống.

Cha y đau khổ lắm mới lấy hai chữ "Tĩnh Hạc" làm tên cho y, xét lại Tĩnh và Chỉ không phải vô cớ mà phù hợp với tính cách của y.

*Tĩnh: tĩnh trong tĩnh lặng

Chỉ: chỉ của yên lặng, bất động/ ngưng, nghỉ

Khương Hành tựa vào chiếc sạp nhỏ, tư thế rót trà đầy tao nhã, sau đó nhấp một ngụm: "Ta rất đáng sợ? Đầu cúi thấp làm gì? Ngẩng lên."

Thẩm Chỉ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt ôn nhuận thanh tú mang theo ý cười dịu dàng, Khương Hành ngẩn người, ánh mắt thoáng thay đổi.

Thẩm Chỉ hơi trầm tư: "Điện hạ."

Khương Hành khẽ thở hắt.

"Trâm cái tóc của người bị lệch rồi..." - Nhìn thấy thật khó chịu.

Một kỳ vọng mơ hồ lập tức tan vỡ, khóe môi Khương Hành đương nhếch lên liền khựng lại, lại nghe Thẩm Chỉ cúi đầu nói một tiếng "đắc tội". Tay y vươn tới, hương dược liệu nhàn nhạt theo động tác của y lan ra trong không khí. Thẩm Chỉ to gan lớn mật, nét mặt vẫn điềm tĩnh chỉnh lại trâm cài giữa tóc của công chúa. Bởi vì Khương Hành đang nằm, nên chỉnh không được tốt lắm, Thẩm Chỉ còn nghiêm túc nhìn một lát, thấy đúng vị trí thì cảm giác không được thoải mái trong lòng mới biến mất, ý cười trên khóe môi cũng hiện rõ hơn vài phần, rồi mới cúi đầu khom lưng lui xuống.

Khương Hành sững người một lúc, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Thẩm Tĩnh Hạc... ngươi có bệnh đúng không?"

Thẩm Chỉ cười không nói. Trừ những lúc có cử chỉ khác người, phần lớn thời gian y đều nho nhã lễ độ, có nề nếp, giọng nói lại ấm áp nhỏ nhẹ, hệt như một tên thư sinh ngốc nhưng lại chững chạc đàng hoàng.

Khương Hành im lặng một lúc lâu, lườm y: "Ngồi đây đi, đại công tử của nhà Binh bộ Thượng thư ngất xỉu ở chỗ ta, bổn công chúa cũng không biết phải giải thích thế nào với Thượng thư đại nhân cho phải."

Thẩm Chỉ chậm chạp lạy tạ: "Cảm ơn điện hạ đã thông cảm."

Bầu không khí trong xe ngựa trầm lặng, giữa hai người cũng có chút xấu hổ, có điều đối với Thẩm Chỉ cũng không có ảnh hưởng gì cả. Y tựa lưng vào vách, hai mắt híp lại, hít thở đều, mệt mỏi buồn ngủ.

Khương Hành vẫn liên tục nhìn y, mãi một lúc lâu mới lắc đầu, hờ hững lên tiếng: "Ngươi còn nhớ ca ca của ta không?"

Thẩm Chỉ mở mắt, đôi con ngươi dịu dàng trong veo tựa như viên ngọc trai được ngâm trong nước: "Chiêu Vương điện hạ? Xin điện hạ đừng đau lòng."

"Ta hỏi ngươi có nhớ hay không."

Thẩm Chỉ cười cười: "Thuộc hạ và Chiêu Vương điện hạ là bạn đồng môn mấy năm, đương nhiên còn nhớ."

Khương Hành nhìn vẻ mặt của y, ánh mắt lạnh đi vài phần: "Ngươi vốn dĩ không nhớ."

Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại. Thẩm Chỉ nghiêng tai nghe được giọng nói của bạn đồng sự, đứng dậy cười: "Điện hạ, đến nơi rồi."

Khương Hành dựng cho Chiêu Vương một ngôi mộ ở ngọn núi nhỏ bên ngoài kinh thành. Hoàng thượng cũng tùy nàng, không nói gì cả.

Khương Hành xuống xe ngựa cũng không để ý đến Thẩm Chỉ thêm lần nào nữa. Thẩm Chỉ vui vẻ nhàn rỗi, đi chậm lại, sánh bước bên cạnh người bạn đồng sự thân quen của mình. Người phía sau liếc nhìn y, sự kính nể tràn đầy trong mắt.

"Sao thế?" Thẩm Chỉ bị cậu ta nhìn nổi cả gai ốc.

Bạn đồng sự nhỏ tiếng: "Vậy mà cậu vẫn còn sống."

Thẩm Chỉ: "..."

Bạn đồng sự tiếp tục nói nhỏ: "Đi lâu như vậy, bọn ta tưởng cậu đã bị điện hạ..."

Phía trước truyền đến tiếng ho nhẹ của Khương Hành, người thị vệ lập tức ngậm miệng, cười khan một tiếng.

Đoàn người im lặng đi trên con đường núi, bốn phía đều chỉ có tiếng xào xạc của những cơn gió nhẹ lướt qua trên từng tán lá. Thẩm Chỉ có thể buồn ngủ ngay cả khi đang đi, nheo mắt nhìn xung quanh, bước chân đột nhiên chững lại.

"Điện hạ..."

Chưa dứt lời, thị vệ bên cạnh y bất chợt rút thanh kiếm bên hông che chắn cho Khương Hành ở phía sau. Keng - một mũi tên rơi trên mặt đất. Khương Hành xoay người, nét mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh đi. Cơn gió thổi nhẹ làm vạt áo trắng như tuyết của nàng lay động, tựa như một bông hoa tuyết không nên xuất hiện vào mùa này.

Một toán hắc y nhân nhanh chóng bao vây bốn phía. Thẩm Chỉ không ngờ rằng một lời của mình lại thành sấm, ngẩn người, sau đó không quá thuần thục rút thanh kiếm bên hông ra, chậm chạp chắn trước mặt Khương Hành: "Công chúa cẩn thận."

Khương Hành thản nhiên nói: "Người nên cẩn thận là ngươi."

Dứt lời, đám hắc y nhân như đã được huấn luyện trước dàn thành một trận hình cánh hạc, bọc lấy năm người Thẩm Chỉ ở bên trong; chợt trở tay rút kiếm, tấn công mạnh mẽ. Thẩm Chỉ vốn buồn ngủ gần chết bất ngờ sống lại, gắng gượng đón đỡ một tên, đôi mày dài thanh tú chau lại, nghiêm túc nói: "Vị huynh đệ này, không biết ngươi bao nhiêu tuổi?"

Không đoán được thị vệ cận thân của công chúa khi giao thủ còn lảm nhảm chuyện trò, thích khách sững người, im lặng tiếp tục tấn công.

Thẩm Chỉ bình tĩnh dẫn dụ hắn rời khỏi Khương Hành, trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, cố gắng khuyên nhủ: "Quân tử động khẩu bất động thủ, lấy đức thu phục người mới là thượng sách, người động thủ là tầm thường..."

Kiếm của thích khách đâm tới, Thẩm Chỉ bất đắc dĩ im lặng, thầm nghĩ, nếu như bị thương thì nhất định cha y cũng sẽ tìm cách đưa y trở về. Vốn dĩ động tác đỡ kiếm thoáng chững lại, thì ngay sau đó, Thẩm Chỉ giương mắt mà nhìn khi thấy một bàn tay mảnh khảnh trắng ngần vươn ra từ bên hông mình, cũng không thấy bất cứ động tác nào mà đoạt lấy thanh kiếm trong tay y, lập tức vung kiếm lên, xuất ra một đóa hoa màu bạc xinh đẹp. Tên thích khách vẫn đang còn ngạc nhiên đã bị một kiếm lao đến cắt đứt yết hầu. Động tác gọn gàng dứt khoát, không một chút thừa thãi.

"Điện hạ?", Thẩm Chỉ quay đầu ngớ người ra thì thấy công chúa điện hạ - người cao hơn y nửa cái đầu - vẻ mặt bình tĩnh thu kiếm lại. Khương Hành cúi đầu, dường như muốn hỏi y vài câu lại đột nhiên duỗi tay kéo y vào lòng. Kiếm trong tay một lần nữa quét đến bên hông, ngăn tên thích khách đang muốn đánh lén bên cạnh. Một thị vệ khác vừa thoát khỏi vòng chiến lập tức một kiếm đâm xuyên qua tim hắn từ phía sau.

Khương Hành một tay ôm Thẩm Chỉ, tay còn lại giải quyết hai tên thích khách khách một cách gọn gàng. Lúc này mới lần nữa quay đầu nhìn về phía y, dáng vẻ điềm tĩnh, giọng nói tựa hồ có chút nam tính, trầm ấm: "Không sao chứ?"

Thẩm Chỉ ở phía sau vẫn còn đang có cảm giác nghi hoặc lập tức hoàn hồn, vội vàng thoát khỏi, mở to miệng nhưng chẳng nói được thành lời: "..."

Người thật là... tư thế oai hùng và hiên ngang.

Ba người thị vệ khác dường như không có vẻ gì lấy làm ngạc nhiên mà còn phối hợp giải quyết những tên khác trong vòng chiến một cách nhanh chóng. Thẩm Chỉ thấy tên thích khách cuối cùng còn sống nhìn hơi quen mắt, đương muốn hỏi chuyện thì phát hiện lưỡi của hắn đã bị rút ra, cưỡng ép mở miệng thì chỉ thấy bên trong tối om, nhìn vô cùng rợn người.

Da đầu của Thẩm Chỉ tê dại, nhìn về phía Khương Hành: "Điện hạ, những tên này là..."

Khương Hành gật đầu, sau đó ném thanh kiếm đã nhuốm đầy máu trong tay xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh đến mức gần như là cay nghiệt: "Giết."

Thị vệ giải quyết gọn lẹ tên còn sống duy nhất, sau đó kêu những thị vệ khác lục soát đồ vật trên người của những tên khác. Thẩm Chỉ đương muốn qua đó thì bị Khương Hành ngăn lại.

Chợt thấy cảnh tượng đẫm máu ấy, sắc mặt Thẩm Chỉ có chút trắng bệch. Từ bé đến giờ, nơi y ở là kinh đô phồn hoa rực rỡ, những thứ y thấy đều là cảnh đẹp khi sắc trời vào xuân sang thu*, những thứ y nghe đều là các ca khúc cao nhã**, bây giờ thật sự không thể thích ứng được.

*春花秋月: giải thích đơn giản là hoa của mùa xuân, trăng của mùa thu, đều đại diện cho những gì đẹp nhất của từng mùa nên tựu trung được hiểu là những cảnh đẹp của hai mùa.

**阳春白雪: dùng để chỉ loại hình nghệ thuật cao nhã, ngược lại với Hạ Lí và Ba Nhân đại biểu cho các ca khúc thông tục, bắt nguồn từ một nhà văn học tên là Tống Ngọc (nước Sở, thời Chiến Quốc).

Khương Hành cũng không quản y, chỉ ngăn y lại và cũng không nói nhiều, đợi những thị vệ kia lục soát có kết quả trở về mới nói: "Phi Khanh, ngươi lập tức hồi kinh bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng."

Người có làn da trắng ngần và xinh đẹp nhất trong ba người thị vệ xoay người nhặt thanh kiếm rồi rời đi.

Khương Hành phủi bụi trên tay áo, nói: "Đi thôi."

Thẩm Chỉ yên lặng đi phía sau Khương Hành, đối diện với ánh mắt của người đồng sự, y thấy rõ nét kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt cậu ta... thật không ngờ người đồng sự không có tiếng tăm nhìn tưởng phế mà lại phế thật sự!

Nghĩ lại mấy ngày ở phủ công chúa, trừ cái đêm canh gác lần đó thì hầu hết thời gian đều không gặp ba người bọn họ, ngay cả tên họ cũng đều không rõ. Nhưng thật ra Thẩm Chỉ lại hiểu rõ, nhân lúc Khương Hành không chú ý, y lẳng lặng đi gần lại nói: "Gia phụ Thẩm Duy Phong."

Nghe nói trong nhà của Binh Bộ Thượng Thư, Uy Viễn Bá Thẩm Duy Phong, có một đứa con trai lớn tinh thông lục nghệ, chỉ là tính tình có hơi quái gở, rõ ràng đọc đủ thứ thi thư nhưng nhiều năm qua vẫn không tham gia khoa cử. Có người hỏi Thượng thư nguyên nhân vì sao, sắc mặt Thượng thư đại nhân luôn mang vẻ kì quái, né tránh nhất mực không chịu nói, cho đến khi có một lần sau tuần rượu mới phun ra một câu chân thật: nó lười đi.

Đương nhiên chẳng ai tin.

Người bạn đồng sự nhìn chàng trai dáng vẻ lười nhác hệt như một con mèo trước mắt, một lúc lâu mới lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Hóa ra là Thẩm công tử... nghe đại danh đã lâu." Thẩm Chỉ híp mắt cười, nhỏ giọng hỏi lại tên của cậu ta. Còn chưa đợi được câu trả lời, Khương Hành nhướng mày ngắt lời sau khi im lặng nghe bọn họ thì thầm suốt cả một quãng đường: "Thẩm Tĩnh Hạc, phía trước có cành cây chắn đường."

Thẩm Chỉ đành tiến lên dùng tay hất cành cây đó ra, chờ Khương Hành đi qua rồi lại sáp đến bên cạnh người bạn thị vệ: "Khi nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À, ngươi tên là g..."

"Thẩm Tĩnh Hạc." Khương Hành quay đầu lại nhìn y, ánh mắt lạnh lùng, "ngươi nhàn rỗi lắm đúng không?"

Thẩm Chỉ: "..."

Thẩm Chỉ nhàn đến mực phát sợ chỉ đành ngậm miệng lại, ánh mắt có chút oan ức. Rõ là khi vừa vào phủ đã có người đọc qua một số quy củ, quy củ ở phủ công chúa rất ít, trong đó có một cái đặc biệt rộng rãi, tức là ở phủ công chúa không cần quá chú trọng lễ tiết. Vừa trải qua một trận kinh hoàng, trong lòng Thẩm Chỉ bất an nên chỉ muốn hỏi bạn đồng liêu một chút để tìm kiếm sự ấm áp mà cũng không được, nên chỉ có thể yên lặng thu mình lại.

Khương Hành cũng bị y làm cho tức cười: "Ngươi còn oan ức?".

||||| Truyện đề cử: Anh Không Yêu Em, Em Hiểu Mà! |||||

Thẩm Chỉ chấp tay một cách đâu ra đấy: "Hạ quan không dám."

Khi lên đến đỉnh núi, ánh mặt trời đã không còn rực rỡ, chói chang nữa. Khương Hành nhận lấy rượu mà thị vệ đưa qua, căn dặn mọi người ở chỗ này đợi nàng, sau đó một mình đi vào trong rừng. Thẩm Chỉ vẫn còn lo lắng, nghĩ đến kiếm pháp giết người một cách gọn gàng, dứt khoát của công chúa điện hạ khi nãy liền ngậm miệng im lặng. Nếu như y đoán không sai thì cả bàn mạt chược bốn người bọn họ có hợp lại cũng không đánh lại một mình công chúa điện hạ.

"Bây giờ có thể nói tên của cậu cho ta rồi chứ?" Thẩm Chỉ nhìn vào trong rừng một chút rồi quay đầu cười với người bạn đồng sự bên cạnh.

"Gọi ta A Cửu là được rồi." Đối phương cười đáp lại, sau đó chỉ vào một thị vệ vẻ mặt lạnh bên cạnh nói, "đây là Lưu Vũ và kia là huynh đệ của y - Phi Khanh."

Nhìn thấy trong mắt bọn họ ngoại trừ hiếu kỳ ra thì không có bất cứ cảm giác khinh miệt nào khác, thái độ Thẩm Chỉ càng đoan chính hơn. Chào hỏi lễ nghĩa xong, A Cửu lại nói: "Tháng trước, điện hạ nói với bọn ta muốn thêm người, không ngờ lại là Thẩm công tử."

Quả nhiên là một kế hoạch hoàn hảo, tháng trước Thẩm Đại Thượng thư nói với y rằng đã tìm được một công vụ tốt.

Nụ cười của Thẩm Chỉ lộ ra nét bi thương nhàn nhạt.
— QUẢNG CÁO —