Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 21



Lúc Lâm Vĩnh Gia viết việc mua đồ tập vào lịch trình trên thời gian biểu, mới nhớ tới mình còn chưa mua chính trang để tham gia yến hội.

Vì thế nhân dịp hôm nay thời tiết tương đối mát, chỉ số tia uv không lớn, Lâm Vĩnh Gia quyết định đi ra ngoài mua quần áo. Ngay khi cậu ở trong cửa hàng chọn quần áo lại bất ngờ đụng phải Hứa Thanh như.

“Hứa Thanh Như, trùng hợp ghê.” Lâm Vĩnh Gia theo bản năng đánh giá xung quanh xem có ai chụp lén không.

Không có, xem ra nam chính vẫn chưa nổi tiếng. 

“Thật trùng hợp.”

Từ hôm đó Lâm Vĩnh Gia không tới phim trường nữa, Hứa Thanh Như cũng dần dần thôi ý định cùng cậu kết giao, lại không ngờ rằng sẽ gặp cậu ở tiền thời trang nam.

Hai người vốn dĩ không quen thuộc đứng với nhau không biết nói gì, Lâm Vĩnh Gia chào hỏi Hứa Thanh Như xong thì định rời đi, lại đột nhiên nhìn thấy dấu vết trên cổ Hứa Thanh Như, Lâm Vĩnh Gia chần chừ một chút, vẫn quyết định nhắc nhở một chút.

“Chỗ này.” Lâm Vĩnh Gia rón rén như ăn trộm chỉ vào cổ Hứa Thanh, Hứa Thanh Như ý thức được liền giơ tay bưng kín dấu trên cổ.

“Lần sau lúc ra ngoài có thể dùng kem che khuyết che lại một chút.” Lâm Vĩnh Gia nghĩ lúc này vai chính thụ hẳn là đã cặp kè cùng vai chính công, bằng không trừ bỏ Đoạn Lẫm ai có tư cách gặm một ngụm trên cổ Hứa Thanh Như như thế chứ.

Hứa Thanh Như hơi hơi nhíu mày, anh không muốn để cho người khác biết quan hệ của anh và Đoạn Lẫm, kể cả chuyên viên trang điểm cũng vậy.

Nhìn Hứa Thanh Như hơi khó xử, Lâm Vĩnh Gia có chút bất ngờ mà mở miệng: “Chẳng lẽ cậu không biết trang điểm à?”

Hứa Thanh Như gật gật, con trai không biết trang điểm là chuyện bình thường mà?

Nhìn làn da trắng nõn mịn màng của Hứa Thanh Như dưới ánh đèn, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy có chút ghen tị, vai chính dựa vào đâu lại có điều kiện tự nhiên tốt như cơ chứ uê uê uê.

“Vậy cậu có lông chân không?” Lâm Vĩnh Gia hạ giọng hỏi ra một vấn đề khác mà mình quan tâm. 

Vấn đề Lâm Vĩnh Gia hỏi làm Hứa Thanh Như xấu hổ không thôi, rốt cuộc anh và Lâm Vĩnh Gia còn chưa quen thuộc đến độ có thể thảo luận điều này.

“Đừng căng thẳng, chúng mình đều là tiểu thụ, tham thảo một chút là chuyện bình thường thôi, cậu nói cho tui, tui dạy cậu cách che khuyết điểm.” Lâm Vĩnh Gia như làm ảo thuật biến ra từ trong túi mình một que kem che khuyết điểm, ở trước mặt Hứa Thanh Như quơ quơ.

Hứa Thanh Như sờ sờ dấu vết trên cổ mình, lúc ra ngoài không chú ý, nhưng nghĩ đến mình mang dấu hôn ở nơi công cộng đi tới đi lui, Hứa Thanh Như liền cảm thấy rất không ổn.

“Có.” Mỗi tội rất ít, cơ bản không nhìn ra. Câu này Hứa Thanh Như không nói ra, diện mạo của mình trong giới giải trí đúng là một vũ khí sắc bén, nhưng anh cũng không quá thích vẻ ngòai quá mức nuột nà của mình. 

Nghe được đáp án vừa lòng, Lâm Vĩnh Gia dẫn anh em tốt Hứa Thanh Như vào phòng thử đồ, hai nhân viên tư vấn có tốt chất chuyên nghiệp thấy bọn họ vào phòng thử đồ cũng không thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn trao đổi ánh mắt với nhau, hai người đàn ông trưởng thành, vào cùng một phòng thử đồ, biết liền có chuyện gì kỳ.

Trong phòng thử đồ còn kỳ hơn nha.

Hứa Thanh Như nghiêng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, Lâm Vĩnh Gia đầu ngón tay dính kem che khuyết điểm nhẹ nhàng mà ấn lên cổ Hứa Thanh Như, còn ra hiệu bảo anh nhìn mình trong gương.

“Cậu xem, chỉ cần vỗ nhẹ lên như thế này mà thôi.”

Lâm Vĩnh Gia lại từ trong túi lấy ra một cái mút trang điểm nhẹ nhàng tán kem ở xung quanh, lùi về phía sau hai bước không nhìn thấy dấu vết gì nữa, liền đưa đồ trang điểm cho Hứa Thanh Như.

“Cậu cứ lấy về mà dùng đi.” Vừa rồi lúc cậu đi dạo phố thích mấy sản phẩm mới, có thể đổi rồi.

Lâm Vĩnh Gia giải quyết đồ cũ một cách hoàn hảo, tâm trạng rất tốt lục lọi túi mình, muốn tìm xem còn có đồ gì có thể đưa thêm cho Hứa Thanh như.

“Không cần đâu, cảm ơn.” Nghe trên người mình nhàn nhạt mùi son phấn, Hứa Thanh Như cảm thấy không quen, lần sau vẫn nên cấm Đoạn Lẫm hôn chỗ này đi.

Đoạn Lẫm đang ở công ty xử lý công việc, hắt xì một cái, tự nhủ không biết Hứa Thanh hiện giờ không có cảnh quay, sẽ làm gì nhỉ?

Lâm Vĩnh Gia sau khi giúp người làm niềm vui thì rất vui vẻ cùng Hứa Thanh Như trao đổi số WeChat, cậu muốn nỗ lực tạo mối quan hệ tốt với vai chính thụ, như vậy sau này Đoạn Lẫm hẳn cũng sẽ không làm khó Mục Cao Cách.

Từ cửa hàng thời trang nam đi ra, hai người đều định trực tiếp rời đi nên cùng nhau đi bộ đến gara.

“Bộ phim tiếp theo của cậu là gì?” Không ai nói chuyện khiến bầu không khí có chút xấu hổ, Hứa Thanh Như chủ động khơi lên đề tài.

"Tôi không có kế hoạch gì cả, ngay từ đầu tôi đã không có hứng thú với chuyện này rồi.”

“Vậy tại sao cậu lại……” Hứa Thanh Như cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên Lâm Vĩnh Gia đã giơ tay vào lúc đó, một mặt, mặc dù khi đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bỗng nhiên bị Đinh Cảnh gọi tên vẫn có chút bối rối; mặt khác lúc ấy Lâm Vĩnh Gia lại vui sướng học sinh tiểu học giơ tay phát biểu, khiến Hứa Thanh Như cảm thấy rất kinh ngạc.

“Bởi vì trước đây tôi thích anh Mục.” Câu chuyện mà Lâm Vĩnh Gia bị ra khi trò chuyện cùng chú Lưu cuối cùng cũng có cơ hội lên sàn.

Lâm Vĩnh Gia kể lại chuyện Mục Cao Cách anh hùng cứu mỹ nhân một cách sinh động: 5 năm trước, cậu vẫn là sinh viên Nhạc viện, trước cuộc thi thì bị một đám côn đồ chặn ở hẻm nhỏ. Tên côn đồ đe dọa sẽ bẻ gãy ngón tay của Lâm Vĩnh Gia để cậu không bao giờ đánh đàn được nữa.

Ngay khi Lâm Vĩnh Gia chân tay luống cuống, Mục Cao Cách bất ngờ xuất hiện đánh gục mấy tên côn đồ ngã nhào trên mặt đất. Lâm Vĩnh Gia nháy mắt bị người con trai cao lớn này hớp hồn, từ đó về sau vẫn luôn chú ý tin tức của anh.

“Sau này nghe nói anh Mục muốn tìm tình nhân, tôi bèn tinhg nguyện xung phong.” Lâm Vĩnh Gia ngượng ngùng cười, lần này bịa chuyện tiến bộ hơn lần trước.

Kể xong câu chuyện này, Lâm Vĩnh Gia cúi đầu nhắn cho Mục Cao Cách một tin, hỏi anh buổi tối có muốn nhìn mình mặc đồng phục học sinh không.

Hứa Thanh Như nhìn biểu cảm ngọt ngào của Lâm Vĩnh Gia, miệng há ra rồi khép vào, anh vốn dĩ muốn hỏi Lâm Vĩnh Gia yêu Mục Cao Cách như vậy, chẳng lẽ chỉ mối quan hệ bao dưỡng đã thỏa mãn sao, nhưng lại sợ khiến Lâm Vĩnh Gia bối rối, liền không hỏi ra mồm.

“Ừm, cậu rất dũng cảm.” Hứa Thanh Như không biết nên nói gì nên khích lệ Lâm Vĩnh Gia.

“Vậy cậu với cái người trên cổ kia làm sao quen biết nhau?” Lâm Vĩnh Gia chỉ chỉ cổ Hứa Thanh Như.

“Tôi và anh ấy…… tình cờ gặp nhau.”

Hứa Thanh Như lúc ấy cảm thấy mình đã cùng đường, không nhận được bất kỳ vai diễn nào, diễn vai quần chúng chỉ tiêu hao thể lực chứ không nâng cao kỹ năng diễn. Khi đó anh vô cùng bối rối, quyết định từ bỏ tất cả tôn nghiêm để tham gia đợt "tuyển tú" của Mục Cao Cách một lần, bị Lâm Vĩnh Gia nẫng tay trên, lúc đó anh mới bình tĩnh lại và ý thức được việc mình đang làm.

“Lúc đó tôi quá nóng vội, có diễn viên nổi tiếng nào mà không trải qua rất nhiều năm khổ luyện cơ chứ.” Hứa Thanh Như nghĩ đến tâm lý của mình trong khoảng thời gian trước, tự kiểm điểm lại một phen.

Sau đó, Hứa Thanh Như lại về nhịp sống bình thường, đến phim trường đóng vai quần chúng, quan sát diễn xuất của người khác. Có một ngày người đại diện lại đột nhiên gọi cho cậu, bảo cậu tham gia một buổi tiệc của đạo diễn.

Hứa Thanh Như đến nơi mới biết được, cái gọi là bữa tiệc chỉ là party thác loạn mà thôi, anh chất vấn người đại diện, nhưng lại bị đáp lại: Lúc trước cậu không phản đối vụ sếp Mục, ai mà biết cậu đột nhiên thay đổi tính nết chứ.

Lúc trốn ra khỏi party thành công thì Hứa Thanh Như đã hơi choáng váng vì say rượu, tình cờ đụng phải Đoạn Lẫm lúc đến khách sạn, không biết rõ là ai chủ động, hai người lên giường với nhau.

Lâm Vĩnh Gia ở trong lòng yên lặng cảm thán, loại tình tiết quen thuộc này, không hổ là thế giới tiểu thuyết.

“Vậy bây giờ các cậu là người yêu, hay là……” Lâm Vĩnh Gia kìm nén không được tính nhiều chuyện của mình, cẩn thận hỏi, sợ vô tình làm tổn thương trái tim nhạy cảm của nhân vật chính. 

Hứa Thanh Như nhất thời không biết trả lời thế nào, anh cũng không thể miêu tả chính xác trạng thái mập mờ của hai người. Anh cùng Đoạn Lẫm đều không hứa hẹn đây là mối quan hệ tình cảm, cũng không ai nói đây là quan hệ bao dưỡng.

Hai người lúc có hứng thì có thể lên giường, nếu không rảnh, cũng có quyền từ chối. Đoạn Lẫm không trực tiếp cho anh tài nguyên, nhưng thỉnh thoảng sẽ giúp anh giới thiệu với mấy đạo diễn.

Cũng như bộ phim học đường lần trước hợp tác cùng Lâm Vĩnh Gia, chính Đoạn Lẫm giới thiệu anh với đạo diễn.

Nhìn Hứa Thanh Như trầm mặc không nói, Lâm Vĩnh Gia cho rằng vì tính cách của anh mà cảm thấy quan hệ bao dưỡng thật khó mở miệng nên mới chậm chạp không trả lời, liền đồng cảm vỗ bờ vai anh: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ rõ ràng thôi.”

Rốt cuộc mấy người cũng là vai chính, một ngày nào đó sẽ giống như tui và Mục Cao Cách, mỗi ngày đều ngọt ngào hạnh phúc.

“Ừm, cảm ơn nhé.” Đúng vậy, bất kể là quan hệ gì, mọi chuyện sẽ dần dần sáng tỏ. Hứa Thanh Như không lo lắng vấn đề này nữa, có thời gian chẳng thà đọc kịch bản mới.

“Cậu cũng sẽ tìm được người xứng đáng để yêu.” Hứa Thanh Như cũng chúc phúc Lâm Vĩnh Gia.

“Tôi đã tìm được rồi.”

“Ừm, cậu cố lên.” Hứa Thanh Như tuy rằng không xem trọng mối quan hệ bao dưỡng, cảm thấy kim chủ và tiểu tình nhân yêu nhau chỉ là chuyện ảo tưởng thuở nào mà thôi, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Lâm Vĩnh Gia cũng không nỡ mở miệng đả kích cậu.

Có lẽ tình yêu chân thành của Lâm Vĩnh Gia có thể lay động Mục Cao Cách nhỉ, Hứa Thanh Như nghĩ.

Sau khi tạm biệt Hứa Thanh Như, Lâm Vĩnh Gia đến công ty Mục Cao Cách. Ngựa quen đường cũ đi đến văn phòng anh thì vừa vặn đụng phải một người đang đi ra từ đó. 

“Xin lỗi.” Người đàn ông mặc vest bước ra từ văn phòng Mục Cao Cách nói lời xin lỗi rồi sửa sang lại cổ áo và rời đi, Lâm Vĩnh Gia vô thức quay đầu nhìn lại, cảm thấy người đó rất quen mắt.

“Nhìn đi đâu thế? Nhìn anh.” Nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia đến văn phòng cũng không thèm nhìn mình một cái mà đi nghiêm túc nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Hoa cả nửa ngày, Mục Cao Cách bước tới cửa, xoay đầu Bé Gây Rối lại, để cậu nhìn về phía mình.

“Anh Mục thật đẹp trai.” Lâm Vĩnh Gia nghiêng người về phía, hôn Mục Cao Cách một cái.

Mục Cao Cách rất quen tay mà lấy túi đựng quần áo trong tay Lâm Vĩnh Gia đặt nó vào phòng nghỉ, Lâm Vĩnh Gia đu bám trên người anh như một món trang sức, ôm eo và đi theo anh.

“Anh Mục, người vừa rồi là ai?”

Nghe thấy Lâm Vĩnh Gia vẫn còn hỏi về Diệp Hoa, Mục Cao Cách đánh yêu một cái lên tay Lâm Vĩnh Gia: “Anh ta tên Diệp Hoa, cố vấn về hình tượng công ty. Đừng nghĩ tới, anh ta trong lòng chỉ có Hàn Ý mà thôi.”

“Em chỉ cảm thấy anh ta trông quen quen mà thôi.” Lâm Vĩnh Gia trong lúc nhất thời không nghĩ ra từng gặp người này ở nơi nào cũng từ bỏ, tiếp tục treo trên eo Mục Cao Cách theo anh đi tới đi lui trong văn phòng.

Một lát sau, Lâm Vĩnh Gia mới phản ứng lại, Mục Cao Cách vừa rồi hình như là ghen sao?

Lâm Vĩnh Gia cười đến liệt miệng, đem mặt chôn ở lưng Mục Cao Cách: “Anh Mục, cái anh tên Diệp Hoa vừa nãy, có khi chất cấm dục ghê, siêu đẹp trai.”

Mục Cao Cách nghe xong mặt tức khắc đen lại: “Em là đồ Bé Gây Rối, có biết hai chữ cấm dục viết thế nào không hả?”

“Biết ạ.” Lâm Vĩnh Gia dùng ngón tay nhẹ nhàng viết lên lưng anh, từng nét bút viết xuống hai chữ “Cấm dục”.

Mục Cao Cách bị động tác trên lưng nhiễu đến ngứa ngáy trong lòng, xoay người ôm Lâm Vĩnh Gia rồi hôn một cái: “Tin hay không đêm nay anh liền bắt đầu cấm dục.”

“Không tin.” Lâm Vĩnh Gia quay mặt qua ý bảo Mục Cao Cách hôn cả má bên kia nữa.

“Không hôn, anh cấm dục.” Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Lâm Vĩnh Gia, Mục Cao Cách đột nhiên hơi hoang mang, anh và Lâm Vĩnh Gia như bây giờ chính là đang yêu đương sao?

“Em không cấm dục, tự thân vận động cơm no áo ấm.” Lâm Vĩnh Gia ngửa đầu đem mặt mình đến bên môi Mục Cao Cách rồi dán vào một chút.

“Em mới đổi phấn phủ trên mặt à?” Hôm nay mùi hương trên mặt Lâm Vĩnh Gia khác mấy ngày hôm trước.

“Anh Mục, cái đó không gọi là phấn, gọi là kem.” Lâm Vĩnh Gia chơi đến nghiện, cọ cọ cái trán mình đến bên miệng Mục Cao Cách.

“Chính là loại chất lỏng màu trắng í, hơi đặc một xíu.” Lâm Vĩnh Gia cười xấu xa nham hiểm đen tối miêu tả chất kem. Mục Cao Cách cắn vào miệng Lâm Vĩnh Gia một phát: “Ừ, buổi tối sẽ lau mặt cho em.”

“Không cấm dục nữa à?” Lâm Vĩnh Gia câu lấy cổ Mục Cao Cách.

“Trong lúc làm việc vẫn cần phải cấm dục.” Mục Cao Cách vỗ vỗ mông Lâm Vĩnh Gia, bế cậu đặt lên sô pha, nghĩ hay là cấm Lâm Vĩnh Gia tới công ty, mỗi lần cậu đến gần đây năng suất làm việc của mình đều giảm xuống.

Xử lý xong một phần tài liệu, Mục Cao Cách hoạt động cái cổ cứng còng của mình, nhìn Lâm Vĩnh Gia ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem video rồi ghi chép, cảm giác mệt nhọc như được xoa dịu hẳn.

Lâm Vĩnh Gia lúc xem video như có chỗ nào nghe không hiểu, buồn rầu bới tóc, sau đó lại vô cùng để ý hình tượng mà soi gương chỉnh lại từng sợi tóc một đến là xinh xẻo.

Nhìn cảnh này, Mục Cao Cách im lặng cười cười, tiếp tục cúi đầu xử lý tài liệu.

Quên đi, Bé Gây Rối ở công ty cũng khá tốt.