Nam Phụ Bá Tổng Và Tiểu Yêu Tinh Của Anh

Chương 16



Chú Lưu bắt đầu kể một câu chuyện tình đầy cảm động. 

Mục Cao Cách và Hàn Ý trước kia cùng nhau đến thành phố phồn hoa này khởi nghiệp. Mục Cao Cách ổn trọng quyết đoán cùng Hàn Ý kiên nhẫn tinh tế khiến cho công ty phát triển không ngừng.

Hai người hợp tác rất vui vẻ, thậm chí còn nảy sinh một loại tình cảm khác ngoài công việc. 

Nhưng họ đều không thể xác định được tâm ý của nhau, chỉ đành cẩn thận thử. 

“Chú vốn dĩ không biết chuyện này. Chỉ là có một lần, Mục tiên sinh và Hàn Ý tiên sinh đàm phán thành công một dự án nên đi ra ngoài uống rượu chúc mừng. Khi trở về Hàn tiên sinh uống say, Mục tiên sinh đưa anh ta về nhà.”

Chú Lưu nhấp một ngụm trà tiếp tục nói:

“Lúc chú đưa trà giải rượu trà vào, Mục tiên sinh đang hôn trộm Hàn Ý tiên sinh. Sau đó ông chủ dặn chú chăm sóc tốt cho Hàn tiên sinh, ngài Mục đi không bao lâu, Hàn tiên sinh tỉnh lại, ánh mắt rất tỉnh táo không giống như đang say.”

“Vậy rốt cuộc tại sao Hàn Ý lại đi ra nước ngoài vậy ạ?” Lâm Vĩnh Gia trong lòng vừa tức vừa ghen ghét, mặt mũi đỏ bừng.

Chú Lưu nhìn Lâm Vĩnh Gia đang tức giận, đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng, tiểu yêu tinh này có vẻ thật sự thích Mục tiên sinh, biết đâu cậu sẽ vì ngài Mục mà nguyện ý bỏ tà theo chính.

Nghĩ như vậy, chú Lưu tạm thời thay đổi mạch truyện chính. 

Ngay khi tầng cửa sổ giấy giữa Mục Cao Cách và Hàn Ý sắp bị phá vỡ, công ty đột nhiên xuất xảy ra biến cố lớn, nội dung cơ mật trong dự án bị rò rỉ, gây ra tổn thất nặng nề cho công ty, thậm chí đứng trên bờ vực phá sản. 

“Hàn Ý, tại sao cậu phải làm như vậy?”

Chú Lưu nhìn ngài Mục ngày càng tiều tụy vì áp lực đã gọi điện thoại và phát hiện chuyện này thực chất do một tay Hàn Ý gây ra.

Chú Lưu không biết Hàn Ý ở đầu dây bên kia, anh ta không bao lâu sau thì ra nước ngoài, Mục Cao Cách một mình chịu đựng vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm người yêu. 

Gừng càng già càng cay, chú Lưu bịa chuyện thật giả lẫn lộn khiến Lâm Vĩnh Gia nghe xong khổ sở cực kỳ, chỉ nghĩ đến bộ dáng hốc hác của Mục Cao Cách thôi là đau lòng không chịu được.

Mục Cao Cách khuôn mặt hốc hác, râu ria xồm xoàm, chắc chắn lúc đó anh đang rất tuyệt vọng. Tại sao cậu không xuyên qua sớm hơn? Tuy rằng không giúp được gì nhiều nhưng cậu có thể lặng lẽ ở bên anh, đồng hành cùng anh, cùng nhau vượt qua mọi chuyện. 

Lâm Vĩnh Gia siêu hận cái người tên Hàn Ý kia.

“Lâm Gia…… À không là Lâm Vĩnh Gia, cháu nói xem Hàn Ý có quá đáng hay không?” Chú Lưu dò hỏi, ý đồ sửa lại nhân sinh quan cho gián điệp thương mại.

“Quá đáng! Lừa gạt người cảm tình là thủ đoạn hèn hạ nhất!” Lâm Vĩnh Gia tức giận đập lên cái bàn, “Bốp” một tiếng dọa tới chú Lưu ngồi bên cạnh.

“Á, đau.” Đập hơi mạnh, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy tay mình vừa đau vừa rát, lòng bàn tay đỏ bừng bừng.

Nhìn Lâm Vĩnh Gia đang tức giận, chú Lưu rất tán thưởng thái độ của cậu, chỉ là không biết thái độ này là diễn xuất hay là thật lòng.

“Cho nên cháu phải đối xử tốt với Mục tiên sinh đấy nhé.” Chú Lưu nghiêm túc nói với Lâm Vĩnh Gia.

“Dạ vâng, cháu biết rồi ạ. Cháu lên lầu trước trước ạ, chú đừng ngài uống nhiều trà quá, buổi tối rất dễ mất ngủ.” Lâm Vĩnh Gia vì chuyện chú Lưu kể mà cảm thấy tim mình đau thắt lại, cậu muốn lên lầu bình tĩnh một chút.

Lâm Vĩnh Gia ghé đầu lên bàn nhìn căn nhà búp bê còn chưa lắp xong, cậu ấn công tắc đền nhỏ bật lên rồi tắt đi, bật lên rồi tắt đi, nghĩ nghĩ rồi dừng tay, nhỡ đâu đèn trong này chất lượng không tốt, bị cậu nghịch hỏng thì làm sao bây giờ, chắc tự cậu sẽ tiếc đến khóc ẻ.  

Lâm Vĩnh Gia lại uể oải ỉu xìu bò lên giường, tưởng tượng cảnh trước kia Mục Cao Cách yêu một người sâu đậm đến vậy, cậu lại thấy đau khổ, đau khổ nỗi không thở nổi, chỉ có thể nghe rất nhiều lời âu yến từ Mục Cao Cách mới có thể an ủi cậu.

Mục Cao Cách trên đường về vẫn luôn suy nghĩ có chăng khi mình về đến nhà sẽ có một Lâm Vĩnh Gia đang đứng chờ ở cửa, có chăng khi đó cậu sẽ xông lên tặng anh một cái ôm?

Nhưng mà đến khi Mục Cao Cách vào cửa lại phát hiện phòng khách trống rỗng, Bé Gây Rối không biết chạy đi đâu.

“Mục tiên sinh, ngài đã về.” Chú Lưu đi lên nhận lấy áo khoác trong tay Mục Cao Cách.

“Lâm Vĩnh Gia đâu ạ?” Mục Cao Cách hỏi.

“Lâm tiên sinh ở trên lầu.” Chú Lưu cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau khi nói chuyện với mình xong Lâm Vĩnh Gia luôn ở trên lầu không có động tĩnh.

Chẳng lẽ lại sinh bệnh? Mục Cao Cách thầm nghĩ đẩy cửa ra.

“Em sao thế?”

“Mục ca, ngươi đã trở lại.” Lâm Vĩnh Gia ôm ipad ngồi trên giường, đánh chữ đến bùm bùm vang, cũng không ngẩng đầu lên, Mục Cao Cách đi qua thấy cậu hình như đang viết kế hoạch phát triển thương hiệu gì đó. 

“Sao nào? Muốn tự mình gây dựng sự nghiệp à?” Mục Cao Cách không thể tưởng tượng ra cảnh Lâm Vĩnh Gia - người luôn tùy hứng làm trời làm đất vô cùng clingy và sẽ luôn đòi hỏi sự yêu chiều của mình sẽ thành công sáng lập một thương hiệu riêng.

“Dạ. Như vậy thì lỡ sau này anh có phá sản cũng không cần lo lắng, em sẽ nuôi anh.” Đây là kết luận sau khi Lâm Vĩnh Gia uể oải cả ngày mới có được, nếu trong tiểu thuyết Mục Cao Cách bị vòng thế gia xa lánh là định mệnh không thể tránh khỏi, vậy thì mình phải chuẩn bị từ bây giờ, nỗ lực vì cuộc sống tương lai của Mục Cao Cách và cậu được bảo đảm.

Mục Cao Cách tự dưng bị Lâm Vĩnh Gia nguyền rủa không hiểu ra làm sao cơ mà vẫn thấy buồn cười vì lời nói hứa hẹn của cậu: “Em cả ngày cứ suy nghĩ cái gì thế?”

“Suy nghĩ cho tương lai chúng mình á!” Lâm Vĩnh Gia tuy rằng có tráng khí gây dựng sự nghiệp lắm, mỗi tội không có kiến thức ở mảng này, viết xong định vị thương hiệu thì cũng tịt ngóm luôn phương pháp kinh doanh thương hiệu đó, tốc độ đánh chữ đành chậm lại. 

Mục Cao Cách đứng bên cạnh nhìn cậu đánh hai chữ xóa ba chữ, chỉ cảm thấy cậu chắc thấy nhàm chán nên mới nghĩ ra một nhãn hiệu chơi: “Được rồi, cái này cũng không thể phải lập tức viết xong ngay được, đi ăn cơm trước đi.”

Trong lúc ăn cơm Lâm Vĩnh Gia vẫn suy nghĩ chuyện kế hoạch, cơm nước xong, Mục Cao Cách gọi một chiếc điện thoại, Lâm Vĩnh Gia đã không thấy tăm hơi.

Mục Cao Cách lúc tìm được ở phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia tay chống cằm nằm trên giường cầm một cái ipad không biết đang xem cái gì, cẳng chân trắng nõn nhàm chán vẫy vẫy gõ gõ giường, cứ như đang nói với Mục Cao Cách: “Khách quan, tới đâyyy.”

Mục Cao Cách nhớ ra Lâm Vĩnh Gia hồi sáng nói về trò chơi tình thú, nhảy lên đè ép cậu, như cường ác bá bưng kín miệng Lâm Vĩnh Gia: “Không được nhúc nhích, kiểm tra thường lệ, em đang xem cái gì.”

Kết quả Mục Cao Cách cúi đầu nhìn phát hiện trên ipad là một người đàn ông trung niên hói nửa đầu, vầng trán sáng bóng, đang đọc nội dung PPT, tiêu đề của video là: Khóa học làm giàu -- Dạy bạn phương pháp khởi nghiệp thành công từ con số 0.

……

Chim cũng lạnh.

Lâm Vĩnh Gia phản ứng lại Mục Cao Cách đây là đang chơi tình thú thì nháy mắt thích thú, cậu đột nhiên ấn ipad xuống, trườn ra khỏi vòng tay của anh, giả bộ hoảng loạn giấu ipad ra sau lưng: “Không, không có gì.”

Lời kịch ban đầu của Mục Cao Cách lẽ ra phải là: “Ồ, vậy em đang trốn cái gì? Phải để anh kiểm tra kĩ mới được.”

Nhưng anh nghĩ đến Lâm Vĩnh Gia giấu giếm một người đàn ông trung niên hói nửa đầu thì lập tức á khẩu, anh thật sự không nhập vai nổi, không muốn kiểm tra chút nào. 

Mục Cao Cách nhìn mặt Lâm Vĩnh Gia  ngoài kinh hoảng còn lộ vẻ chờ mong đành bất đắc dĩ thở dài:

“Quên đi, mình không chơi nữa mà trực tiếp làm đi.”

Xong việc, Mục Cao Cách ôm Lâm Vĩnh Gia đã ngủ say, hôn trán cậu, rồi lại không nhịn được mà hôn thêm lần nữa. Tuy rằng cảm thấy với tính cách của Bé Gây Rối thì khó mà thành công gây dựng sự nghiệp, nhưng cứ nghĩ đến bé này vì mình mà nỗ lực, Mục Cao Cách vẫn cảm thấy vô cùng sung sướng.

“Mục Cao Cách, cho dù anh có phái heo cắn mông của em, em cũng sẽ không khuất phục đâu, trừ phi anh vì em mà giải tán hậu cung 3000 phi tần!” Lâm Vĩnh Gia vốn đã mệt lại nằm mơ thấy mình xuyên thành hậu phi không được sủng ái của Mục Cao Cách, một con heo dùng sức ủn ủn ép mình đi gặp anh.

Mục Cao Cách đang chuẩn bị cúi đầu hôn Lâm Vĩnh Gia cái nữa thì nghe được lời này, theo quán tính thu miệng, cho nên lần trước Lâm Vĩnh Gia cắn mình là coi anh thành heo sao?

“Em là cái đồ Bé Gây Rối.”

Vào lúc Mục Cao Cách lần thứ hai nhìn thấy Lâm Vĩnh Gia xem video khởi nghiệp, hơn nữa không phải là người đàn ông trung niên hói đầu giảng bài, anh mới ý thức được Lâm Vĩnh Gia vô cùng nghiêm túc.

Nhưng sao tự nhiên cậu lại muốn đạt được danh vọng thành tựu lớn nhỉ?

Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Mục Cao Cách, Chú Lưu - một quản gia tri kỷ nhịn không được tiến lên dò hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì vậy?”

Mục Cao Cách cười lắc đầu: “Không có việc gì, Lâm Vĩnh Gia không hiểu làm sao đột nhiên muốn gây dựng sự nghiệp, nói là sợ cháu về sau phá sản, muốn nuôi cháu.”

Mục Cao Cách mang theo giọng điệu khoe khoang mà chính mình cũng không phát hiện, anh muốn cho chú Lưu thậm chí tất cả mọi người đều biết, Lâm Vĩnh Gia rất yêu anh.

Nhưng Chú Lưu nghe lại trong lòng hoảng hốt: Chuyện của mình không làm Lâm Vĩnh Gia tỉnh ngộ, cậu thậm chí còn chuẩn bị nuôi tiên sinh sau khi tiên sinh phá sản.

Xem ra Lâm Vĩnh Gia xác thật là yêu tiên sinh, nhưng giúp công ty đối thủ phá sập công ty Mục tiên sinh cũng là ở thế phải làm.

Nhìn Mục tiên sinh khoe ân ái mà không tự biết, Chú Lưu nghĩ mình phải mở miệng nói cho Mục tiên sinh chuyện Lâm Vĩnh Gia là gián điệp thương nghiệp như thế nào.

Cuối cùng vẫn nên nói thẳng luôn chứ chờ ông sưu tập xong chứng cứ, Mục Cao Cách có khi đã phá sản.

“Mục tiên sinh…… Tôi hoài nghi Lâm Vĩnh Gia là gián điệp thương mại.” Chú Lưu đưa bản ghi âm tối hôm qua cho Mục Cao Cách.

Mục Cao Cách nghe chú Lưu nói như vậy phản ứng đầu tiên là không tin, nhưng chú là một quản gia trung thành và tận tâm, không có lý gì lừa gạt mình, xem ra trong đó nhất định có hiểu lầm.

“Đây là ghi âm cậu ấy muốn hỏi thăm tin tức của cháu, chú không dám tiết lộ, liền bịa chuyện.” Chú Lưu hy vọng Mục Cao Cách có thể đề cao cảnh giác, lại điều tra bắt gọn thế lực sau lưng Lâm Vĩnh Gia.

“Dạ, cảm ơn Chú Lưu.” Mục Cao Cách bất đắc dĩ từ nhận lấy ghi âm trong tay Chú Lưu, Bé Gây Rối này rốt cuộc hỏi chú Lưu cái gì mà làm ông hoài nghi thân phận của cậu.

Mục Cao Cách vừa lái xe vừa nghe ghi âm của chú Lưu đưa.

Nghe Lâm Vĩnh Gia bịa cuộc gặp gỡ của mình và cậu ở hội sở, Mục Cao Cách dở khóc dở cười: “Chú Lưu ấy thế mà chuyện này cũng tin.”

Nhưng lúc anh nghe thấy Lâm Vĩnh Gia nói ra Hàn Ý, ánh mắt không khỏi hoài nghi, Lâm Vĩnh Gia làm sao biết Hàn Ý, mình chưa bao nhắc tới với cậu mà. 

Chẳng lẽ Lâm Vĩnh Gia là gián điệp thương mại thật?

Mục Cao Cách trầm mặt xuống, nghe phía sau truyền tới tiếng ô tô bóp còi, anh không kiên nhẫn mà định dẫm chân ga, nhưng nhớ đến Lâm Vĩnh Gia lần trước khóc lóc, lại bực bội đánh tay lái, để chiếc xe phía sau đi trước.

“Alo, Đinh Cảnh, giúp tôi điều tra một chút về Lâm Vĩnh Gia.”