Năm Ấy Anh Từng Đến

Chương 31: Quý Ngữ



Cùng lúc đó, khu biệt thự núi Vạn An, nơi ở của Lục Đỉnh Hiên.

Cảnh đêm nay tuyệt đẹp động lòng người, ánh trăng sáng chiếu như sa, tinh tú rơi trêи sắc trời xanh sẫm, như một tấm thảm được làm phép trải dài khắp nơi, mãi đến lúc bị ánh đèn thành phố chói loé nuốt lấy.

Lục Đỉnh Hiên nho nhã ngồi trêи ban công, dù ở nhà hắn cũng ăn mặc không hề nhếch nhác, vest xám nhạt, sơ mi trắng, màu sắc kiểu dáng đơn giản lại cực kỳ tinh tế và hài hoà dưới ánh trăng.

Thứ duy nhất không hài hoà là khuôn mặt lạnh băng lãnh đạm lúc này của hắn.

Hắn có một phần tư dòng máu Bồ Đào Nha, đường nét vốn đã sắc hơn người thường, mũi cao thẳng, mắt sâu, môi đỏ tiêu chuẩn, đồng tử có màu xanh thẫm tuyệt đẹp, mỗi lúc cười cứ như cơn gió dịu dàng nhất trêи biển đảo ngày xuân, đa tình gợn sóng, vỗ nhẹ lên cát mịn, chỉ nhìn là sẽ bị hút sâu vào đó, không cách nào thoát ra được. Lúc không cười càng cực kỳ cấm ɖu͙ƈ, lạnh lùng tinh tế, xa xôi không với tới, vô cùng xa cách lại vô cùng lôi cuốn.

Thế nhưng hắn lại cứ không thích cười.

Đa phần người khác cho rằng, bác sĩ Lục chỉ lạnh lùng mới ít có biểu cảm nhưng thật ra mọi dịu dàng trân quý, thiện lương của hắn đều dành hết cho một người, cũng chỉ có người này mới có thể làm hắn bộc lộ sự tức giận.

Ví dụ như lúc này.

Quý Ngữ đứng thẳng lưng dưới hình bóng trải xuống từ cửa sổ sát sàn, cô vừa tới đây hai tiếng trước, Lục Đỉnh Hiên không nói gì, cô không dám động đậy.

“Quý Ngữ.”

Giọng nói của Lục Đỉnh Hiên như tới từ giá rét, không chút ấm áp, thời tiết sắp vào hạ, Quý Ngữ lại thấy lạnh đến run rẩy, cô đi ra khỏi cái bóng, cung kính nói: “Vâng, thưa anh Lục.”

“Cô có thấy bầu trời ở đây sáng quá không?”

“Vâng...” Quý Ngữ né tránh ánh mắt hắn trông ra xa rồi lại trả lời: “Chắc là vì nhiễm phải ánh đèn thành phố.”

“ɖu͙ƈ vọng của con người càng bành trướng thì càng muôn màu muôn vẻ.” Lục Đỉnh Hiên trông ra đằng xa, một lúc sau, hắn cầm lấy bình trà trước mặt chầm chậm rót trà vào ly, nước ấm bốn mươi bảy độ, vừa hợp ý hắn.

“Tôi rất nhớ cuộc sống trước đây, lúc ấy cảnh đêm rất yên tĩnh, không có nhiều đèn như bây giờ, trời tối có thể nhìn thấy sao sáng rợp trời, đặc biệt là đêm mùa hạ, có rất nhiều sao băng.” Hắn như đắm chìm vào hồi ức, sắc mặt hơi giãn ra, thậm chí còn hơi cong khoé môi: “Lúc đó tôi đã quen biết cô ấy, cô ấy...”

Lục Đỉnh Hiên không nói tiếp, hắn nghiến mạnh răng, trông như muốn nén xuống một thứ cảm xúc không thể áp chế nào đó, có thể cảm giác đó như thể mãnh thú bị nhốt vào lồng, càng áp chế thì nó càng muốn xông ra.

Quý Ngữ thấy hắn như thế, không dám khinh suất đáp lời.

Lục Đỉnh Hiên bỏ tách trà xuống hỏi: “Hứa Dữu vẫn qua lại với tay cảnh sát kia sao?”

“Hình như là không.”

“Hình như?” Tiếng cười của Lục Đỉnh Hiên như có ma thuật, cực dày đặc ở nơi thoáng đãng: “Cô cũng biết qua loa rồi.”

Trán với sống lưng Quý Ngữ đã chảy đầy mồ hôi, hôm nay Lục Đỉnh Hiên tìm cô, quả nhiên là vì chuyện này? Thế nhưng cô làm gì được cơ chứ, cô chỉ là trợ lý công việc cho Hứa Dữu, ngoại trừ công việc, Hứa Dữu không có trách nhiệm phải báo cáo cho cô.

Huống hồ gì...

Quý Ngữ thành thật nói: “Từ lúc cô Hứa phát hiện anh... tôi hay mang chuyện của cô ấy nói với anh, cô ấy... cô ấy không vui lắm.”

“Cô ấy không vui...” Lục Đỉnh Hiên lẩm bẩm, đột nhiên ném mạnh tách trà trong tay, gần như quát lớn: “Cô ấy còn chưa đủ thiệt thòi sao? Sao lại cứ không chịu nghe lời vậy! Trước kia là Âu Dương Tuân, bây giờ là...” Hắn không nói tiếp, tự tôn và ngạo mạn của hắn không cho phép hắn mất khống chế như vậy.

Lục Đỉnh Hiên ngồi lại trêи sofa, đưa tay chỉnh lại và vạt ban nãy vô ý làm lệch, một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng: “Quý Ngữ, cô theo tôi bao lâu rồi.”

Quý Ngữ đã quỳ xuống đất từ lâu, ban nãy Lục Đỉnh Hiên dùng sức quá mạnh, tách rơi xuống đất, mảnh vỡ sượt qua trán cô, máu chảy xuống theo gò má, từng giọt nhỏ trêи sàn!

Cô không dám đưa tay lau đi, chỉ trả lời: “Ba năm rồi, thưa anh Lục.”

“Không đúng, bảy năm rồi.” Lục Đỉnh Hiên nói: “Tuy trước kia cô làm việc giúp bố tôi, tôi vẫn có thể coi cô như người của mình, nói như vậy cô có hiểu không?”

Quý Ngữ không dám im lặng: “Vâng.”

“Cô cũng biết Âu Dương Tuân, so với hắn thì tôi như thế nào?”

Âu Dương Tuân? Quý Ngữ lạnh thấu xương, cô đã nghe thấy động cơ giết người qua câu nói này!

Cô đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, Lục Đỉnh Hiên đứng dậy, thong dong bước tới trước mặt cô: “Bỏ đi, tôi không làm khó cô.” Ngón tay trắng muốt mảnh khảnh của hắn vê một chiếc khăn tay, khẽ nâng cằm Quý Ngữ: “Cô nhớ lấy, tôi để cô ở bên cạnh cô ấy là để bảo vệ, chăm sóc cô ấy, không phải giám sát cô ấy.”

Ánh mắt hắn vẫn còn chút nuông chiều mềm mỏng hoàn toàn cách biệt với giọng điêu âm u ban nãy, nhưng hai cánh môi đó mở rồi khép, lời ác độc nào cũng có thể nói ra.

Hắn nói: “Nếu cô ấy còn làm sai, cô hãy chịu phạt thay cô ấy nhé.”

Lục Đỉnh Hiên vừa dứt lời, trán của Lý Ngữ đập mạnh vào nền đá cẩm thạch bóng loáng cứng rắn, cô không xin tha, chỉ bảo đảm chắc như đinh đóng cột: “Tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng.”

Lục Đỉnh Hiên vẫn giữ tư thế ban nãy, hắn liếc nhìn khăn tay nhuốm máu trêи đầu ngón tay, tâm trạng đột nhiên vui vẻ hơn chút. Qua khá lâu sau, lúc cả người Quý Ngữ run rẩy sắp nghẹt thở mới nghe thấy giọng hắn nói: “Đi xử lý vết thương đi, tôi không mong Hứa Dữu nhìn thấy vết sẹo này đâu.”

“Vâng.”

Quý Ngữ vừa đứng lên, quản gia Lưu Bá đã từ ngoài bước vào, kính cẩn đáp: “Anh Lục, có khách tới.”

Lục Đỉnh Hiên ậm ừ, phất tay ra dấu cho Quý Ngữ đi ra.

Quý Ngữ đi ra phía cổng, cô vừa ra khỏi góc khuất liền nhìn thấy Lưu Bá dắt theo một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi từ vùng sáng bên ngoài vào trong bóng râm , người đàn ông có vóc dáng trung bình, da ngâm, người hơi phát tướng, khuôn mặt đầy đặn, không thấy hung ác, ngược lại còn có chút ngờ nghệch...

Quý Ngữ không biết sao mình lại có suy nghĩ không đáng tin đó, có thể gặp được Lục Đỉnh Hiên sao có thể là người tốt.

...